Edit&beta: Nắng
Khi Dương Hoành từ Âm Thi tông chính điện đi xuống thì vừa lúc từ trên cao nhìn thấy hai bóng người, một trước một sau bước ra từ giữa cánh rừng đầy chướng khí.

Người đi phía trước ước chừng 17-18 tuổi, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị, trên lưng cõng một cái quan tài màu đen.

Đi sau hắn là một thiếu niên có chút nhỏ con, vì chiều cao không bằng người nọ nên gần như phải chạy vội mới đuổi kịp bước chân người trước mặt.

Tên Dư Hoành vốn ưa thích người đẹp kia vừa liếc mắt một cái liền lơ đi người vóc dáng cao phía trước, ánh mắt thẳng băng dừng trên thân thể thiếu niên nhỏ nhắn nọ.

Nước da trắng nõn nà, mái tóc đen nhánh, đặc biệt là hàng lông mi dài được phác hoạ nơi viền mắt, còn có khoé mắt hơi xếch lên, dáng vẻ mới thật sinh động cuốn hút làm sao! Đáng tiếc tuổi còn hơi nhỏ, chưa thấy được bộ dáng “câu hồn đoạt phách” khi trưởng thành.

Không không, tuổi còn nhỏ thì lại có tư vị ngây ngô khác biệt.

Dương Hoành thấy tên nhóc kia vô tình liếc mình một cái thôi mà trái tim phảng phất như bị câu đi một chút, ngứa râm ran.

Hắn lập tức tự phản bác trong đầu mình như vậy về vẻ đẹp thuần khiết sạch sẽ kia, càng nghĩ lại càng thấy thoả mãn.

- Mỹ nhân xuất sắc như vậy ở Thiên Ma Cũng chúng ta cũng là hiếm gặp – hắn cười khẽ nói, rồi nghiêng đầu về phía tên đệ tử Âm Thi Tông đang tiếp đãi mình:
- Bạch sư đệ, hắn là người phương nào, phải chăng là vừa được mời đến?
Bạch Nhiên nương theo hướng hắn đang nhìn thì không khỏi trợn trắng mắt, ánh mắt của tên đệ tử thân truyền Thiên Ma Cung này có vấn đề?
- Dương sư huynh, hắn không phải là nữ tử – Bạch Nhiên bình bình nhắc nhở, thằng nhóc kia lớn lên quả là đẹp thật, nhưng chắc chắn không hề giống một tiểu cô nương!
Dương Hoành cười sâu xa:
- Đẹp đến nhường này thì dù là nam hay nữ vẫn khiến người ta ưa thích không thôi, có điểm gì khác biệt sao?
Hắn liếc về hướng Bạch Nhiên, trong mắt đong đầy ý vị “Ngươi hiểu mà”
- Ngươi nói xem có đúng không Bạch sư đệ?
Không hổ danh là đệ tử thân truyền của Thiên Ma Cung- ngón tay cái của ma đạo có khác, khẩu vị so với mấy môn phái nhị lưu quả không cùng một trình độ.

Bạch Nhiên cổ quái giật giật khoé môi, hiểu rồi.

Dựa theo địa vị mà nói thì cơ bản Thiên Ma Cung muốn cái gì, Âm Thi tông đều phải tung tăng đến lấy lòng nịnh bợ.

Lần này Dương Hoành là đại biểu của Thiên Ma Cung đến phát thiệp mời cho Âm Thi tông, nếu hắn muốn một tên đệ tử xinh đẹp để làm ấm giường thì chuyện ấy cũng dễ dàng chẳng khác gì duỗi một bàn tay cả.

Nhưng vấn đề nan giải là hiện tại tên nhóc này không còn là một đệ tử tầm thường.


Bạch Nhiên lộ ra biểu cảm buồn rầu:
- Dương sư huynh, không nói gạt ngươi, hắn là hậu bối lão tổ mới thu nhận, lão coi trọng thằng nhóc ấy lắm.

- Lão tổ?- Dương Hoành chần chừ chỉ lên bầu trời:
- Thi Sát lão tổ?
Chẳng lẽ là vị lão tổ Nguyên Anh duy nhất kia của Âm Thi Tông?
Năm trăm năm trước, Thi Sát lão tổ tuyên bố bế quan, đại đa số đều tưởng lão đã hướng quan thất bại, kể cả tông môn cũng cho là vậy, thế mà nay lão lại một lần nữa xuất hiện trước mắt thế nhân.

Có thể nói Thi Sát lão tổ là nguyên nhân chính Thiên Ma Cung cho người đến đưa thiệp mời.

Tông môn có Nguyên Anh lão tổ trấn toạ thì hiển nhiên sẽ càng được nhiều người coi trọng.

Bạch Nhiên gật đầu.

Dương Hoành kinh ngạc: “Hậu bối kia?”
- Khoảng thời gian trước kia lão tổ có sinh ra cảm ứng, nói là dưới thế tục có hậu nhân của lão, cùng lão có duyên phận lớn nên phái người đón hắn về.

Tuy là mới đến Âm Thi Tông không đến ba ngày nhưng ai ai cũng biết lão tổ sủng ái hắn vô cùng.

Dường như để tăng độ đáng tin của câu chuyện, Bạch Nhiên bổ sung:
- Ba ngày trước hắn vẫn còn là một phàm nhân bình thường, ngươi xem hiện tại tu vi của hắn là gì?
“Luyện khí tầng chín?”.

Dương Hoành cẩn thận đánh giá rồi lập tức kinh ngạc không thôi, người này chẳng lẽ có thiên phú trời sinh?
“Thiên phú của hắn cũng thuộc loại thường thường, chừng ấy tu vi là do lão tổ dùng thần thông nâng lên.” Bạch Nhiên nhìn hai người kia rẽ qua một con đường nhỏ rồi khuất bóng, tâm tình phức tạp thở dài: “Mà hôm nay là ngày lão tổ dẫn hắn đi thánh địa tông môn lựa chọn thi khôi bản mệnh.”.

Thi khôi bản mệnh là bước tu luyện chân chính đầu tiên của mỗi một đệ tử Âm Thi Tông.

Bản chất môn pháp Âm Thi tông đệ tử tu luyện chính là luyện hoá và khống chế thi thể.

Mặc kệ sau này năng lực có cường đại bao nhiêu, hay trong tay thao túng được nhiều thi khôi đến nhường nào, bọn họ luôn luôn sở hữu một cỗ thi khôi đặc thù- đó là thi khôi đầu tiên được luyện chế, cả hai xem như là tâm thần tương liên, căn cơ tương dắt, tu vi tương quan, xưng là bản mệnh thi khôi.

Thi khôi bản mệnh cũng tương tự như pháp bảo bản mệnh của các tu luyện giả vậy, phải dùng tâm huyết uẩn dưỡng.


(*)
(*)nói nôm na thì thi khôi bản mệnh với đệ tử Âm Thi Tông như hai và một, mình mạnh thì nó mạnh, nó bị thương thì bản thân cũng bị tổn hại.

Phải dùng máu đầu tim đút no cho thi khôi (giống như nuôi thú thì phải cho nó ăn vậy=))))))))))
Bởi vậy mà phẩm chất của thi khôi bản mệnh tốt hay xấu là tối quan trọng đối với Âm Thi tông đệ tử.

Phần lớn đệ tử đều có phương thức luyện chế thi khôi như nhau: nhận nhiệm vụ đánh lén đệ tử của các danh môn chính phái, chiến lợi phẩm chính là thi thể tên đệ tử kia.

Sau khi mang về thì sẽ được sư môn ban thưởng nguyên liệu luyện thi khôi, còn lại phải tự dựa vào thân thủ chính mình để luyện bản mệnh thi.

Trừ giết người để lấy thi thể thì mấy đệ tử kia còn hai thủ đoạn khá phổ biến nữa như đào mồ thi, thực hiện một vài giao dịch buôn bán thi.

Mà nếu là đệ tử xuất sắc thì ắt có phương thức khác để đạt được thi khôi mạnh mẽ: Vạn Mộ Phần Tràng- Âm Thi tông thánh địa, không có cống hiến lớn cho tông môn thì không được phép vào.

Trong thánh địa thi khôi kia đều là thi thể của các vị đại năng.

Trong số các vị Âm Thi tông tiền bối chiến đấu với địch nhân thì ắt sẽ có một vài vị ngã xuống, sau thành xác chết nơi thánh địa.

Luận về phẩm chất mà nói thì thi thể đại năng sinh thời chắc chắn ăn đứt mấy tên đệ tử chính phái luyện khí kỳ.

Nghe Bạch nhiên nói vị thiếu gia này của Âm Thi tông vậy mà được phá lệ bước vào thánh địa, thần sắc Dương Hoành khẽ lay động, sâu trong đôi mắt loé qua một loại ngạo khí chắc chắn “phải có được” rồi lại mất hút.

“Ừm, xem ra hắn rất được cưng chiều”.

Dương Hoành trầm ngâm:
- Tả hữu(*) ta cũng muốn ngây ngốc ở Âm Thi tông mấy ngày….

Bạch sư đệ, tên của hắn là gì?
(*)tả hữu: là những người giúp việc ở gần vua, quan hay đồng bọn, kẻ hầu.

Ở đây mình không biết Dương Hoành dùng theo nghĩa trên hay từ này chỉ dùng để xưng hô nên mạn phép giữ nguyên.

Bạch Nhiên thầm bĩu môi trong lòng, vừa nãy tông chủ còn kéo hắn qua một góc dặn hắn bằng mọi cách phải để vị khách quý này lưu lại thêm vài ngày, hiện tại xem như nhiệm vụ đã hoàn thành nhẹ nhàng.


Tâm tình hắn đang rất tốt bèn vui sướng bán đứng tiểu sư đệ đồng môn:
- Hắn tên Diệp Cửu Thu.


Âm Thi môn, ở một nơi ba mặt là núi vây quanh, Diệp Cửu Thu dưới sự dẫn dắt của sư huynh hướng về phía cốc sâu mà đi.

Kiến trúc sau lưng càng lúc càng xa, bốn phía cũng chẳng thấy bóng dáng của Âm Thi tông đệ tử nữa, hắn bỗng bất chợt rùng mình lạnh sống lưng.

- Làm sao vậy?- Hà Sơn Kiến ở phía trước thấy người đi sau mình chần chừ bước chân, nhíu nhíu mày, không buồn quay đầu lại mà hỏi.

“Không có gì.” Diệp Cửu Thu lập tức trả lời.

Hắn rất rõ ràng vị sư huynh này làm như không quen mình là vì bản thân được hưởng đãi ngộ đặc thù.

Ở Âm Thi tông cũng chẳng có bao nhiêu người thuận mắt hắn đâu.

Nhưng có ai hỏi hắn một câu, hỏi hắn có bằng lòng tiếp nhận đãi ngộ đặc biệt này chưa? Giương mắt nhìn khung cảnh bốn phía âm trầm, chướng khí thì bao phủ quanh năm, nơi đây tràn ngập mùi vị hủ bại cùng cái lạnh buốt và cây cối tĩnh mịch… Cả cánh lưng Diệp Cửu Thu lạnh lẽo, khoé mắt vì ủy khuất mà đỏ lên, ai lại hiếm lạ chỗ này!
Mới ba ngày trước thôi hắn vẫn là tiểu thiếu gia được chiều chuộng lên tận trời của Yến quốc hầu phủ, kết quả vừa ngủ một giấc dậy đã thấy mình bị người ta cõng bay trên trời!
Bên cạnh còn có một người đàn ông độ tuổi trung niên ngồi trên một cái quan tài, mở miệng ra là nói cái gì mà ngươi là hậu đại tông môn của lão tổ ta, lần này chính là cơ duyên lớn của ngươi, từ đây ngươi sẽ bước vào một tầng cao thế giới mới, phất tay tái kiến cái thế giới nhỏ như con kiến kia, có khi ngày sau trường sinh bất lão phi thăng thiên giới cũng không nói chơi… Vậy đó.

Hắn tuyệt đối không có một chút hứng thú với những cái này, muốn hỏi rằng có thể đưa hắn trở về được không, lời còn chưa ra khỏi miệng thì lão trung niên kia liền kiêu ngạo giới thiệu thi khôi mà lão đắc ý không thôi-
Chính là cái con đang cõng ngươi đấy nha.

⊙▽⊙!
Hơn nửa ngày Diệp Cửu Thu mới phản ứng lại được: hắn đang nằm trên lưng một khối thi thể lạnh như băng!
Giây tiếp theo thì đã bất tỉnh nhân sự rồi.

Diệp Cửu Thu nghĩ lại mà kinh hãi vẫy vẫy đầu, hắn sẽ không thừa nhận mình bị thi thể kia doạ rớt tim đâu.

Thế nên vào lúc bản thân mở mắt ra thì đã thấy một đống người cõng quan tài đầy đất âm u chạy quanh mình!
Chờ đến khi hắn bình ổn lại trái tim như nảy khỏi lồng ngực mà duy trì hô hấp như bình thường, còn dư sức tự hỏi trước quan tài đàn: hắn đã mơ hồ gặp qua lão tổ tông, bị giáo huấn tu vi cùng phân phối đến nơi lấy tài nguyên tu luyện… Chẳng phải là bộ dạng chuẩn bị thường trú sau khi nhập tông môn hay sao.

Nghe lời lão tổ tông thì có thể về nhà không?
Lão hiền từ sờ bộ râu trắng mà nói: hài tử, tiên phàm khác biệt, ngươi không trở về được.

- Vậy phế tu vi mà về!
- Haha, Âm Thi Tông thuộc lãnh thổ của Đại Sở Quốc, mà Đại Sở Quốc ở tận cùng phía Tây lục địa, trong khi đó Đại Yến Quốc lại nằm nơi tận cùng phương Đông, hai lãnh thổ cách nhau đâu chỉ là mấy trăm vạn dặm, phế đi tu vi rồi ngươi định trở về như thế nào đây?
Dẫn hắn đến như thế nào thì dắt hắn về như thế ấy chứ sao, luật vay trả đơn giản như thế mà ông cũng không hiểu à! Nhưng Diệp Cửu Thu không có nói ra, hắn đã rõ ràng bản thân chỉ có thể đi theo con đường “tu luyện” mà lão tổ đặt ra trước mặt mình.

“Có bản lĩnh thì tu luyện đến khi có thể vượt trăm vạn”

Trăm! Vạn!
Diệp Cửu Thu dữ tợn nghiến răng nghiến lợi, ai có thể cho hắn biết mình đã hôn mê bao lâu không!
- Diệp sư đệ?- dường như nghe được tiếng nghiến răng mà Hà Sơn Kiến bỗng chốc quay đầu lại.

- Hửm?- nghênh đón hắn là gương mặt tinh xảo như không biểu tình, vừa đạm mạc vừa xa cách.

Hà Sơn Kiến giật giật khoé môi, quay đầu đi tiếp: “Không có việc gì.” Chắc hắn rảnh hơi mới đi để ý tên tiểu tử này quá? Một tên dựa hơi trưởng bối mới tăng được thực lực, mắt lại còn ở trên đỉnh đầu đúng chuẩn cao lãnh đại thiếu gia, hừ! Cái bao cỏ này vừa thấy việc lớn là héo cho xem.

Nghĩ đến trường hợp Diệp Cửu Thu tương lai làm trò hề, sinh ra là phận “cỏ dại” Hà sư huynh cõi lòng đầy ác ý nhếch miệng cười.

Mà hắn không thấy được sau một chớp mắt mình quay lưng đi, cái người “vô cảm” nào đó biểu tình lập tức nứt ra.

Đã bị người ta xem thường, nếu mấy người kia còn biết mình sợ… Khụ, không “hoan nghênh” mấy thứ nằm trong quan tài kia, trước hết không nói sẽ bị khinh bỉ thành cái gì, những đệ tử không vừa mắt hắn chắc chắn sẽ nhằm vào yếu điểm này cho coi.

Ví dụ như vị Hà sư huynh trước mắt đây không chừng buổi tối sẽ cho thi khôi của hắn vào phòng mình.

Nghĩ đến sẽ có mấy khả năng này, xương cốt Diệp Cửu Thu bỗng toát đầy một cỗ hàn ý băng lãnh.

Vậy nên nếu làm mặt căng thẳng lên chút, người ta không thể nhìn ra manh mối đâu! Đây là quy tắc “chuẩn” mà Diệp Cửu Thu rút ra từ mấy ngày ở Âm Thi Tông này, xem ra hiêụ quả cũng không tệ lắm, ít nhất mọi người nghĩ tên đại thiếu gia chỗ dựa lớn này là một kẻ cao lãnh chư không phải loại nhát cáy như chuột.

- Tới rồi- Hà sư huynh mặt lạnh bỗng dừng bước, thuận tay đem quan tài buộc sau lưng đặt xuống đất.

Diệp Cửu Thu ngẩng đầu lên thì thấy cảnh tượng chẳng thay đổi gì, chỉ là bên cạnh con đường nhỏ có một khối thạch bài, bên trên khắc to bốn chữ đỏ tươi “Vạn Mộ Phần Tràng”, cẩn thận nhìn mới thấy mỗi nét bút bên ngoài đều thấm máu.

Hà Sơn Kiến lấy ra ngọc phù chưởng môn ban cho, tâm tình phức tạp vuốt ve nơi đầu ngón tay, cơ hội như thế lại giao cho tên thiếu gia bao cỏ này thật sự là đáng tiếc.

Diệp Cửu Thu không hé răng liếc hắn một cái, Hà sư huynh, biểu tình của ngươi đã bán đứng mấy suy nghĩ trong lòng mình rồi đấy.

Ai ai cũng đỏ mắt chuyện hắn được tiến vào thánh địa, chọn thi thể, nhưng nếu được thì hắn nguyện ý nhường cơ hội này cho người khác hơn, ví dụ như Hà sư huynh đây.

Hắn hoàn toàn không muốn cùng một khối thi thể cách một lớp quan tài bên nhau mỗi ngày không rời thân đâu.

Diệp Cửu Thu rất ưu thương đối với một bụng lời nói từ đáy từ đáy lòng không thể nói ra, nếu mà nói thật chắc vị Hà sư huynh này sẽ tức sùi bọt mép mà chém chết cái tên được tiện nghi còn khoe mẽ là hắn mất.

Bên kia Hà Sơn Kiến không buông tha nửa ngày cuối cùng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, ôm tâm trạng người tài giỏi không được trọng dụng đánh ra ngọc phù dùng một lần để vào cấm địa, khi hai tay hắn làm ra pháp quyết thì từ trong hư không hiện ra từng vòng gợn sóng trong suốt, dần dần mở rộng thành miệng lốc xoáy đủ cho một người vào.

- Đi vào- Hà Sơn Kiến lạnh nhạt hất hất cằm với Diệp Cửu Thu: “Muộn nhất là giờ này ngày mai.

Ta sẽ luôn ở đây chờ ngươi.”.