“Hiện tại đã là lúc nào rồi? Chân cha ngươi mới là quan trọng, ta thấy đầu của nha đầu Tình Tình kia cũng bị thương, tiểu cô nương tương lai còn muốn gả chồng đâu, nếu để lại sẹo thì về sau sao có thể tìm được nhà chồng tốt?”Người nói câu này khá lớn tuổi, xem Vân Đại Sơn như đệ đệ, nói chuyện có chút không khách khí.“Chân của tiểu Từ Từ kia cũng không tốt, hiện giờ chân cha ngươi còn không biết tới khi nào mới có thể đi săn, cuộc sống lúc này cũng không thể phung phí quá mức.

Nhóm chúng ta cũng không phải người ngoài, cũng không có quý như vậy, ăn bạch diện nướng áp chảo làm gì a, mấy hài tử các ngươi cũng đừng lãng phí”.Lời nói này có chút khẩu khí giáo huấn.Vân Bá Nhân há miệng thở dốc, muốn thay bọn nhỏ giải thích một chút, nhưng nghĩ đến tình huống thực tế, cũng liền thở dài.Rốt cuộc tỷ đệ Vân Tư Tư tuổi còn nhỏ, vốn muốn nói thêm, nhưng vừa nghe như vậy, khuôn mặt nhỏ có chút không nhịn được.Lúc này có người đứng ra hòa giải: “Không phải nói các ngươi không tốt, nhưng như vậy quá lãng phí, thời gian sau này còn dài, khó khăn cũng không phải không có”.“Đúng vậy, tỷ đệ các ngươi còn nhỏ, đại gia hỏa nhận tâm ý của các ngươi, buổi tối đối phó một chút là được, nhà ai cũng không kém bữa cơm này”.“Mau lấy bạch diện về đi, đổi thành hạt cao lương hay gạo lức đều được, cũng đủ để các ngươi ăn được nửa tháng”.Đại gia hỏa mồm năm miệng mười, kỳ thật đều rất thuần phác, đều muốn tốt cho nhà Vân Đại Sơn.Mặc dù tỷ đệ Vân Tư Tư trẻ tuổi nóng tính, nhưng vẫn phân biệt được tốt xấu.

Đừng quản các bá bá , thúc thúc nói gì, nhưng công việc trong tay cũng không có buông xuống, tất cả đều là thực tâm đến giúp đỡ.“Nương ta đã dặn dò, mọi người đến hỗ trợ cũng xem mặt mũi đại gia gia và cha ta, chúng ta đều rất cảm kích.


Về sau cha ta tốt lên, nhất định sẽ tìm đến các vị thúc bá uống rượu….

Lần này chiêu đãi các thúc bá không chu toàn, các thúc bá cũng không so đo cùng chúng ta, tất cả trong lòng sẽ nhớ kỹ tâm ý của các vị”.

Vân Tư Tư nói lời này rất chân thật.Vân Vinh Thịnh cũng gật đầu: “Bạch diện này là do nương ta cố ý mua về, không có lãng phí gì cả, chỉ là chút tâm ý nhà chúng ta mà thôi”.

Hắn cực lực làm sáng tỏ, “Cũng không mua rượu gì, trong nhà hiện tại gặp khó khăn, tâm ý của thúc bá chúng ta đều biết”.Tiểu hài tử vừa mới bị quở trách một hồi, rất khẩn trương, nói chuyện đều run run lên, vành mắt hắn đỏ bừng như sắp khóc.“Chi, chi….”Tiểu Bạch ăn xong một chén đồ ăn lớn, liền lấy lại cái khăn bông của Vân Tình Tình mà xoa xoa cái miệng nhỏ, trào phúng nói: “Ha, tiểu tử kia muốn khóc, thật đúng là tiểu hài tử”.

Mới gặp ít chuyện nhỏ như vậy đã không chịu nổi?Vân Tình Tình dừng lại, động tác lau miệng có chút thô lỗ.Con mắt Tiểu Bạch trừng nàng: “Đệ tử Côn Luân, ngươi muốn làm gì?” Cũng dám phạm thượng?Ánh mắt hắn to, lại mang bộ lông trắng dài mềm mại, lúc mở to hai mắt nhìn liền thấy có chút ngốc.Vân Tình Tình nháy mắt sửng sốt, đột nhiên có một loại xúc động muốn bóp nát hắn.Bình tĩnh, bình tĩnh!“Vân Tình Tình, ngươi mau thả tay ra, ta là lão tổ, là thần thú hộ phái Côn Luân a, tuy rằng dáng dấp nhỏ bé nhưng ngươi không thể khinh thường”.

Âm thầm khuyên nhủ mình một phen, Vân Tình Tình nhịn không được muốn biện giải thay Vân Vinh Thịnh.“Đại ca ta chỉ mới vài tuổi, lần đầu tiên hắn đối mặt với trường hợp này, có thể đối ứng như vậy cũng đã rất tốt rồi”.

Thế nhưng ngươi còn cười nhạo, thật là.“Đã mười mấy tuổi rồi, trong nhân gian này cũng xem như là không nhỏ”.


Tiểu Bạch liền nói: “Không phải nói, phàm nhân các ngươi mười mấy tuổi đã thành thân rồi sao?”Vân Tình Tình nghĩ nghĩ, cũng đúng, nhân loại cùng lắm chỉ có vài thập niên mà thôi.Tiểu Bạch thấy nàng trầm tư, liền nhịn không được nói: “Đệ tử Côn Luân, không phải ngươi nghĩ là sẽ cùng những người phàm nhân đó giống nhau chứ, sống mấy chục năm liền xong sao?” Lời này, đúng là đã chạm đến chỗ sâu trong tâm nàng.Bất quá trôi qua thời gian làm phàm nhân, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục tu tiên sao?Tuy nói dễ nghe là lúc trước nàng là tiên tử, nhưng linh căn của nàng kém không nói, tư chất cũng không được, mười tám tuổi khó khăn lắm mới Luyện Khí kỳ ba tầng.

Hiện giờ ở cái nơi linh lực loãng như thế này, còn nghĩ muốn tu luyện ra trường sinh đại đạo sao?“Ha, tâm tình của ngươi nên nghĩ đến mấy năm nữa tìm một nam nhân mà gả, sau đó sinh một hài tử rồi đem chính mình thành bà thím già, lại sau đó….

Mấy chục tuổi mặt đầy nếp nhăn, đến lúc đó bảy tám chục tuổi còn không phải là xuống đất sao?”Tiểu Bạch nói lời này có chút hận sắt không thành thép.Cả người Vân Tình Tình chấn động.Đây chính là cuộc sống mà mình muốn sao?Không, không phải.Nàng cho tới nay chỉ theo đuổi trường sinh đại đạo, tuy rằng nàng tư chất kém, linh căn không tốt, nhưng nàng vẫn luôn không từ bỏ a?Tiểu Bạch nỗ lực tẩy não Vân Tình Tình, thời điểm muốn đem đệ tử Côn Luân yếu ớt này cùng chính mình buộc vào nhau, bên kia Vân Bảo Sơn không kiên nhẫn nói: “Lải nha lải nhải, ta chính là tới muốn ăn một bữa cơm, mau nhanh lấy cho ta một bát cơm”.

Hắn mặc kệ Vân gia như thế nào, chính là đã thèm chết rồi.Vân Tư Tư liền “Hừ” một tiếng, vừa muốn mở miệng, Vân Bá Nhân bên kia liền nói: “Bảo Sơn, ngươi cũng già đầu rồi, ăn cơm xong thì phụ chúng ta một chút, lên núi chặt ít nhánh cây đem vào làm hàng rào cho Vân Tư Tư, bằng không dã thú vào viện thì hài tử không ở được”.Lão gia tử lo lắng sốt ruột, hắn thực lo lắng a.Kỳ thật phải xây cái tường cao, bằng không liền tính là hàng rào, đừng nói là gấu lớn, lợn rừng hoặc là sói gì đó lập tức sấn vào trong viện, viện này yếu ớt, đến lúc đó phải làm sao?Nghĩ đến đó, lão gia tử liền đau lòng.Đại gia gia lên tiếng, chẳng sợ Vân Tư Tư không vui, vẫn mang một chén cơm lớn cho Bảo Sơn, lại cố ý cho hắn ít thịt nhiều đậu hũ.Vân Bảo Sơn nhìn chằm chằm trong nồi, nhịn không được nhắc nhở nàng, “Ta thích ăn thịt, Tư Tư ngươi cho ta nhiều thịt một chút a, ai nha ngươi tay chân vụng về, để ta tự lấy”.


Hắn dứt khoát đẩy Vân Tư Tư ra ngoài, chính mình đứng vây bên bệ bếp giản dị lấy thịt.Vân Bá Nhân thấy hắn không hé răng, nhịn không được nói: “Bảo Sơn ngươi có nghe thấy không?” Đứa nhỏ này, sao lại ích kỷ như vậy.“Ai nha, nghe rồi, nghe rồi”.

Vân Bảo Sơn tùy ý đáp một tiếng, liền ôm bát cơm ngồi xổm bên bệ bếp ăn, xoạch xoạch, tựa hồ còn chưa đã ghiền, nhịn không được đem đôi đũa hướng đến trong nồi.“Tiểu thúc, đồ ăn này còn để phần cho các thúc bá ăn buổi tối, sao ngươi có thể ở đây gắp thêm đồ ăn chứ?” Vân Tư Tư đóng lại nắp nồi, cả giận nói: “Nếu ngươi còn hạ đũa lấy thêm, thì người khác phải như thế nào?” Ăn cơm không quy củ như vậy, đều là nãi nãi chiều hư.Hai người cùng tuổi, từ nhỏ đánh nhau không ít.

Nữ hài tử phát dục sớm, từ nhỏ đến lớn cũng không chịu thiệt.Vân Bảo Sơn có chút bắt nạt kẻ yếu, nhịn không được nói thầm một câu, “Người nghèo mà cũng chú trọng nhiều” Mắt thấy chén cơm lớn đã ăn xong, tròng mắt chuyển động liền nổi lên tâm tư..