“Bao nhiêu năm nay, cô ấy chưa bao giờ quên thù hận, luôn đi thu thập tội trạng của bọn họ. Cho đến ba tháng trước, cha mẹ cô ấy qua đời vì bệnh, trên đời này không còn ai để cô ấy lo lắng nữa, vì vậy cô ấy bắt đầu chuẩn bị kế hoạch báo thù”

Dì Tương nhìn về phía Thẩm Như Như: “Đại sư, Viên Nghệ thập phần tín nhiệm cô, cô ấy có xem xét, có đánh giá, thậm chí là đánh giá qua mấy trăm người rồi nhưng sau lần đầu tiên gặp cô, cô ấy liền mặc kệ những người khác, lựa chọn đem đồ vật giao cho cô. Cô ấy tin tưởng cô vừa là người chính nghĩa vừa là người có năng lực” Thẩm Như Như hiểu được ý tứ của dì Tương, nghe xong mối thù hận này từ đầu đến cuối, cô cũng không khỏi cảm thấy đau lòng. Trách không được Viên Nghệ tình nguyện hồn phi phách tán cũng muốn mang theo hai vợ chồng kia đi chết cùng.

Cô ấy không muốn trở thành lệ quỷ gây tai họa cho người vô tội nhưng cũng không muốn buông xuống cừu hận mặc cho kẻ thù nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lựa chọn phương thức thảm thiết nhất cũng là phương thức dứt khoát nhất.

Thẩm Như Như chậm rãi lướt chuột, nhìn văn tự cùng hình ảnh xẹt qua trên màn hình, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho tôi đi”

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Như Như tỉnh lại dựa vào gối, một bên lướt lướt danh bạ điện thoại di động, một bên lại suy nghĩ xem bản thân nên tìm ai để hỗ trợ thì tốt hơn. Chuyện này dù sao cũng liên quan đến quan viên, không thể qua loa mà đối phó, nhất định phải tìm một người đáng tin cậy mới được. Đang suy nghĩ thì điện thoại của Lão Quan lại gọi tới.

Thẩm Như Như nghe điện thoại, thì ra anh ta muốn cùng cô nói chuyện về việc xây đạo quán. Lúc trước Lão Quan đã đồng ý sau khi chuyện trừ tà thành công sẽ quyên góp cho cô một tòa đạo quán, lúc ấy cô còn tưởng rằng chỉ là thuận miệng nói lời khách sáo, không nghĩ tới là thật.

*Đạo quán là nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ. Đôi khi gọi là cung quán, ngoài ra còn có các kiến trúc với tên gọi theo quy mô lớn nhỏ khác nhau như: điện, đường, phủ, miếu, am, lâu, xá, trai, các, khuyết, đàn. Lão Quan vô cùng có thành ý, sau khi xong việc đã liên hệ với đội thi công, hiện tại còn thiếu một mảnh đất thích hợp, lúc này gọi điện thoại tới chính là muốn hỏi Thẩm Như Như thích khu vực nào hơn. “Thẩm đại sư, tôi đã hỏi thăm qua, vị trí đầu phố Lão Nhai có bốn hộ gia đình không có người ở, có thể mua lại dỡ xuống xây một đạo quán. Sườn núi Bạch Vân sơn ở ngoại ô cũng có một vị trí, nơi đó cũng lớn hơn một chút, chỉ là giao thông không quá thuận tiện, nhưng mà vấn đề đó không lớn, thuận đường sửa một con đường quốc lộ là được. Cô nhìn xem, thấy bản thân vừa ý chỗ nào?”

Thẩm Như Như chớp chớp mắt, cảm giác vẫn còn ở trong mộng chưa tỉnh, cô suy nghĩ trong chốc lát: “Anh đừng vội khởi công, để tôi đi khảo sát thực tế một chút, lát nữa sẽ nói cho anh biết”

Thẩm Như Như cùng ngày liền chạy đến Bạch Vân sơn một chuyến, khảo sát khu vực thực tế một phen. Vị trí của hai nơi mà lão Quan nói đều rất tốt, mỗi nơi đều có chỗ tốt riêng.

Bạch Vân phong cảnh tú lệ không khí trong lành, nơi đây cứ như rời xa phàm trần thế tục, linh khí nồng đậm, càng thích hợp để tu luyện. Hơn nữa nơi đây cũng khá lớn, có thể xây một đại đạo quan hùng vĩ.

Diện tích đất ở đầu phố cổ tương đối có hạn nhưng thắng ở chỗ nằm tại khu vực khá náo nhiệt, lưu lượng người qua lại cũng nhiều, hấp dẫn được khách hành hương cũng sẽ nhiều hơn một chút.

Quan trọng hơn, xây dựng ở Lão Nhai thuận lợi hơn cho việc kinh doanh của cô. Dù sao, số người cố ý chạy lên núi mua hoa cũng không nhiều, đến lúc đó gửi đồ cũng rất bất tiện vì không có chỗ.

Cán cân trong lòng Thẩm Như Như theo bản năng liền nghiêng về phía phố cổ. Nhưng mà tổ sư gia (hay còn gọi là ông tổ, là người sáng lập ra sự nghiệp hay phái nào đó) thích cái nào thì khó mà nói, cô nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn không có đáp án, cuối cùng quyết định buổi tối phải trở về hỏi ý tứ của tổ sư gia.

Đi một vòng quanh Bạch Vân sơn, Thẩm Như Như không vội vã trở về, cô đến thôn trang dưới chân núi tìm người hỏi thăm nghĩa trang công cộng gần đó, sau đó mua chút nhang, tiền giấy cùng các loại tế phẩm (vật phẩm để tế bái) đi đến nghĩa trang công cộng.

Đêm qua dì Tương vô tình nhắc tới một chút, sau khi cha mẹ Viên Nghệ chết vì bệnh thì được con cháu của bà  con xa chôn cất ở Bạch Vân sơn, lúc ấy cô liền âm thầm ghi nhớ điểm này.

Nghĩa trang rất lớn, bia mộ dày đặc, ít nhất cũng phải đến mấy trăm bia, nếu muốn tìm một người thì phải nhớ được người ta mất vào ngày tháng năm nào, Thẩm Như Như trực tiếp tìm nhân viên quản lý cửa lớn hỏi người đàn ông họ Viên hạ táng trong vòng ba tháng ở vị trí nào.

Nhân viên quản lý là một ông già tóc hoa râm, nhìn ông già bảy tám mươi tuổi mà tinh thần vẫn rất tốt, giọng nói sáng như chuông đồng. Ông lão đeo một cặp kính dày kinh người, lật sổ đăng ký nửa ngày, sau đó chỉ vào vị trí góc cao nhất nói: “Ngay tại đó, hai vợ chồng cùng nhau hạ táng!”

Thẩm Như Như cảm ơn nhân viên quản lý, bước đến vị trí ông chỉ, nhìn ảnh chụp hai vợ chồng họ trên bia mộ, cô biết mình không tìm nhầm.

Hai vợ chồng trong ảnh vô cùng trẻ tuổi, hẳn là ảnh chụp thời trung niên hào hoa phong nhã, Viên Nghệ và mẹ cô ấy vô cùng giống nhau, gần như là từ một khuôn đúc ra.

Mộ rất mới, trên đài còn bày tế phẩm lúc hạ táng, chỉ là nơi đây đã lâu không ai đến quét dọn nên đã bị phủ một tång bui.

Thẩm Như Như quét sạch lớp bụi trên đó đi, đốt hương tế bái, sau đó đốt chút tiền giấy cùng một số loại tế phẩm.

Cha của Viên Nghệ lúc đó bị bệnh nằm trên giường nhiều năm, lại đau đớn mất đi đứa con gái mình yêu thương nhất nên đối với thế giới này đã sớm không có một tia lưu luyến, bởi vậy sau khi chết rất lưu loát mà đi địa phủ báo danh.

Cô nghe nói hiện giờ địa phủ thủ tục rườm rà quỷ hồn cũng chật ních, bọn họ mới qua đời chưa tới ba tháng, hẳn là còn chưa tới phiên đầu thai, có khả năng đang xếp hàng ở địa phủ, đốt nhiều tiền cho hai người miễn cho bọn họ ở phía dưới chịu khổ.

“Hai bác cứ yên tâm, thiện sẽ nhận báo đáp còn ác sẽ nhận báo ứng, cháu đã nghĩ đến biện pháp đối phó những người đó rồi, thời gian để mấy người bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật cũng khá lâu rồi ….” Cô không nhanh không chậm tách từng tờ tiền giấy ra ném vào trong lửa, miệng nhỏ giọng nói dông dài.

Tên cặn bã họ Dương cùng bà vợ chua ngoa ác độc của anh ta đã bị Viên Nghệ dùng tâm hỏa đốt đến hồn phi phách tán, thằng cha vợ ngoan độc kia của anh ta cũng không thể sống tốt thêm mấy ngày nữa đâu.

*

Phải đến chạng vạng tối thì Thẩm Như Như mới làm xong việc để trở về, từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông quen mắt đứng trước cửa tiệm nhà mình. Đến gần vừa nhìn liền nhận ra, vậy mà lại là trợ lý tâm phúc của Lão Quan.

Đầu óc cô nảy số nhanh chóng: “Lão Quan để cậu phụ trách việc xây dựng đạo quan?”

La Tài vội vàng gật đầu, rất cung kính mà khom lưng cúi chào: “Thẩm đại sư, hôm nay Quan tổng có việc nên không đi được, cho nên để tôi thay anh ấy theo dõi hạng mục này, tôi họ La, tên Tài. Nếu cô có yêu cầu gì xin cứ việc nói ra, tôi sẽ cố gắng để hoàn thành nó”

Cậu đối với hình ảnh trừ tà đêm đó của cô khá ấn tượng, chính vì thế mà ký ức vẫn còn mới mẻ, lúc này nhìn thấy Thẩm Như Như liền cảm thấy hai chân của bản thân như nhũn ra vì sợ hãi.