Bắt đầu từ khi mười mấy tuổi, hắn ta đã không ngừng thăm dò bên cạnh con đường chết, làm rất nhiều chuyện vô pháp vô thiên, dạy dỗ như thế nào cũng không thay đổi. Có một lần, hắn ta chế tạo ra một thanh kiếm có thể hấp thụ sự tức giận và đưa cho một con oán quỷ, oán quỷ đó cầm kiếm giết chết một gia đình năm người, cuối cùng hóa giải thù hận và xuống âm phủ chịu phạt.

Còn Dư Ma Tử thì bị ông cụ Dư phế bỏ linh lực, trục xuất hắn ta ra khỏi môn hạ của Tượng Thần, cắt đứt truyền thừa và tống vào nhà giam của Ban Đặc Biệt. Mãi đến năm ngoái hắn ta mới được thả ra, mặc dù thỉnh thoảng vẫn đi theo bên cạnh ông cụ Dư, nhưng mọi người đều biết hắn ta không có truyền thừa, không còn là con cưng của ông trời như trước nữa, không ngờ hắn ta vẫn còn có thể làm ra mấy thứ này…

Bách Lý Vô Thù nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại: “Cô nói hắn ta có thể điều khiển rối gỗ… Có lẽ là hắn ta lại làm ra một món đồ chơi mới nên cố ý đến đây thí nghiệm, loại chuyện như vậy trước đây hắn ta đã làm rất nhiều lần”

Thẩm Như Như lớn như vậy còn chưa thấy ai nghịch ngợm như thế, cô có chút cạn lời. Cô lấy điện thoại ra mở APP của Ban Đặc Biệt để báo cáo chuyện này, hơn nữa còn báo cáo tên thật của Dư Ma Tử. Báo cáo nhanh chóng được phản hồi, dịch vụ chăm sóc khách hàng cho biết họ sẽ cử nhân viên đến kiểm tra tình hình cụ thể. Bận rộn cả một đêm, giờ phút này rốt cuộc cũng được thả lỏng người, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.

Tất cả mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi, Tiểu Bối ở trong phòng dành cho khách trông cha mẹ thuận tiện giám sát hai người Trần Pháp và Dư Ma Tử, chiều hôm qua cô ấy ngủ quá nhiều nên bây giờ không buồn ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Như Như tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cô đến phòng dành cho khách xem xét tình hình, cha mẹ của Tiểu Bối đã tỉnh táo lại, cuối cùng bọn họ cũng nhận ra rằng việc kết hôn với Trần Pháp là một việc rất nguy hiểm đối với con gái của họ, vì vậy, cả hai không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, nhanh chóng rời khỏi Huyền Thiên Quan đi tìm Lâm Hạo để xin lỗi. Không có kim quy tế, bất kể là ba trăm ngàn nhân dân tệ tiền bồi thường hay là mời luật sư thưa kiện đều là gánh nặng khó có thể chấp nhận đối với bọn họ, phải cố hết sức giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất.

Cô đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Trần Pháp nằm nghiêng quay mặt về hướng cửa, hai mắt mở trừng trừng, không biết đang nhìn vào đâu, tầm mắt không có tiêu cự. Sau khi cô xuất hiện, tầm mắt của hắn ta dừng trên người cô, ánh mắt thâm trầm, không biết trong đó ẩn chứa cảm xúc gì. Thẩm Như Như không quan tâm, cô đi vòng ra phía sau Trần Pháp, nhìn về phía Dư Ma Tử, hắn ta cũng đã tỉnh, đang trừng mắt nhìn, tròng mắt đảo qua đảo lại, vừa nhìn là biết hắn ta lại đang nghĩ ra chủ ý xấu xa nào đó.

“Còn phải làm phiền các vị thêm một lát, hôm nay điều tra viên của Ban Đặc Biệt sẽ đến đây” Thẩm Như Như cười nói.

Đến buổi trưa, hiệu quả của bùa định thân không còn nữa, những lời mắng chửi giận dữ của Dư Ma Tử bắt đầu liên tục phát ra từ phòng dành cho khách, nội dung cụ thể luôn xoay quanh chủ đề Thẩm Như Như đốt con rối của hắn ta. Thẩm Như Như không quan tâm đến hắn ta, vội vàng đến cửa hàng để buôn bán. Hai giờ chiều, điều tra viên của Ban Đặc Biệt tới. Đó là một người đàn ông trung niên có khí chất lạnh lùng, lời nói và hành động đều thể hiện ra một luồng khí thế sát phạt, rất dọa người.

Sau khi ông ta bước vào Huyền Thiên Quan, sắc mặt của Bách Lý Vô Thù và Tuệ Trí đều thay đổi, hai người đều rất ăn ý ngầm tránh xa người này, có thể đi đường vòng thì tuyệt đối sẽ không tới gần nửa bước.

Thẩm Như Như có chút khó hiểu, hỏi ra mới biết hóa ra vị này là người phụ trách nhà giam của Ban Đặc Biệt, cũng là một người có tính cách cổ quái, toàn bộ người trong Đạo Môn, chỉ cần nghe thấy tên của ông ta đều cảm thấy sợ hãi.

Sau khi xác minh thông tin và xác nhận rằng sự việc do Thẩm Như Như tố cáo là đúng sự thật, điều tra viên đã đưa Dư Ma Tử đi. Dư Ma Tử đang mải mê mắng người, vừa nhìn thấy điều tra viên liền biến thành chim cút, im lặng không nói một lời, dáng vẻ sẵn sàng nhận phạt. Trần Pháp không bị đưa đi, nhưng trước khi đi, điều tra viên nhẹ nhàng liếc hắn ta một cái, nói: “Không sống qua nổi đêm nay, không cần đưa đi, quan chủ Thẩm, nhờ cô giải quyết.”

Thẩm Như Như liếc mắt nhìn Trần Pháp, mặt hắn ta không có cảm xúc, chỉ nằm nhắm mắt, giống như đang ngủ. “Được, ngài đi thong thả.

Dư Ma Tử bị đưa đi, trong quan giảm bớt một người mắng chửi, sân sau lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều, tất cả mọi người biết Trần Pháp không thể sống qua đêm nay.

Chiêm Hạc còn tặng cho hắn ta một bữa tối thịnh soạn, vuốt râu khuyên hắn ta: “Trước khi chết hãy ăn một bữa thật no, kẻo xuống đó sẽ đói. Quan chủ của chúng tôi đã tiếp đón rất nhiều quy đói, nghe nói chúng rất thê thảm…”

י

Trần Pháp tử khí nặng nề ngẩng đầu nhìn Chiêm Hạc, nhìn một lúc rồi cúi đầu, cầm đũa lên và gắp một miếng thức ăn.

Có lẽ là bởi vì hắn biết mình sẽ chết, khí tức và năng lượng trong cơ thể hắn ta đã hoàn toàn biến mất, thể trạng cũng giảm mạnh, giống như một cái xác không hồn, mỗi một cử động đều không có sinh khí.

Trong sân, Tiểu Bối ngồi trên ghế đá, chống cằm xuất thần nhìn về phía phòng dành cho khách, một lúc sau mới nói với vẻ mặt phức tạp: “Có phải tớ không biết tự trọng không? Lúc trước hắn ta nhẫn tâm muốn cướp mạng sống của tớ, vậy mà bây giờ tớ lại cảm thấy thương hại hắn ta, tớ thấy mình đúng là điên mất rồi. Thẩm Như Như suy nghĩ một hồi nhưng cũng không biết phải đánh giá như thế nào cho đúng, chỉ có thể nói:

“Cho dù bây giờ cậu muốn kết hôn cũng không kịp nữa rồi”

Ở một bên, Từ Dẫn Châu đặt con dao điêu khắc xuống và thổi nhẹ vào miếng ngọc bội trong tay, có thể thấy rõ gương mặt của người rối nhỏ, đúng là dáng vẻ của Trần Pháp, anh nhẹ nhàng nói: “Có lẽ còn có cách khác”

Thẩm Như Như ngạc nhiên nhìn con búp bê ngọc bích trong tay Từ Dẫn Châu, khó hiểu hỏi: “Có cách gì, làm hắn ta thành con rối sao?” “Không phải… Nhưng mà cũng không khác lắm? Từ Dẫn Châu lắc đầu rồi lại gật đầu, đồng thời dán một tờ giấy vào mặt sau của con rối, trên tờ giấy viết tên của Trần Pháp.

Anh lộ ra vẻ hồi tưởng, nói: “Lúc trước, khi anh nhìn thấy con rối trên giày thêu thì đã nhớ đến một câu chuyện xưa. Trong khoảng thời gian sống ở nước M, anh biết một người Hoa, người đó là một cao thủ múa rối bóng, thường xuyên biểu diễn múa rối bóng trên đường ở gần nhà của anh để kiếm sống.

Lúc đó anh thấy bên cạnh hắn ta lúc nào cũng rất sạch sẽ, không có đồ đạc lộn xộn nên rất thích xem hắn ta biểu diễn rối bóng. Có một lần, anh tình cờ phát hiện hắn ta viết tên một người ở sau lưng con rối, kết cục của vở diễn múa rối bóng đó là con rối có viết tên người bị đâm chết. Không lâu sau, anh nhìn thấy một tin tức về vụ cướp và ám sát trên báo, nạn nhân bị đâm chết trùng hợp có tên giống với cái tên được dán trên con rối”

Tiểu Bối nghe xong thì dựng tóc gáy, nhưng vẫn không nén được tò mò hỏi: “Sau đó người Hoa đó đi đâu?”Từ Dẫn Châu: “Không biết, sau ngày hôm đó, tôi chưa từng gặp lại hắn ta.

Thẩm Như Như im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh muốn mô phỏng theo cách của người đó, liên kết sinh mệnh của Trần Pháp và con rối lại với nhau sao?”