Anh bâng quơ nhìn lướt qua ba người, đặt bình trà xuống quầy rồi khẽ gật đầu với Thẩm Như Như: “Minh Tiền Long Tỉnh mới”

Đặt ấm trà xuống, anh xách cái giỏ, chầm chậm đi ra từ cửa sau.

Từ lúc anh bước vào, Hướng Ân Trừng một mực nhìn chằm chằm anh, bây giờ không thấy bóng dáng anh đâu nữa mới tiếc nuối rời tầm mắt khỏi cửa sau.

Vưu Nhất không nhịn được mà chế giễu: “Không tự nhìn lại bản thân mình xen, anh Từ là người đàn ông của Thẩm đại sư, sao có thể thích anh được?”

Lão Mã nghe xong thì hơi sửng sốt, ánh mắt có chút thất vọng.

Hướng Ân Trừng ồ một tiếng, nhìn Thẩm Như Như: “Ài, em gái xinh đẹp à, cô bảo anh đẹp trai kia ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ cho cô phương thức liên lạc với đại sư, thế nào?”

“Bốp!”

Mặt Hướng Ân Trừng lệch sang một bên, máu mũi chảy xuống qua khóe môi.

Cả cửa hàng im lặng như tờ, Vưu Nhất và Lão Mã cầm chén trà, sững sờ.

Thẩm Như Như vẩy vẩy bàn tay phải hơi tê vì phải dùng lực quá sức, cười lạnh với anh ta: “Tôi thấy tống anh vào chỗ chết sẽ tốt hơn”

Từ bé đến lớn, Hướng Ân Trừng chưa bị ai thượng cẳng chân hạ cẳng tay bao giờ, ngay cả cha mẹ anh ta cũng chưa từng làm thế bao giờ. Tơ máu đỏ au hừng hực lửa giận hằn lên trong con mắt anh ta, anh ta vung tay định tát Thẩm Như Như.

Một bàn tay lạnh như băng bỗng nhiên xuất hiện, nắm chặt lấy cổ tay anh ta, cánh tay đó như thể xích sắt vừa được vớt lên từ động băng, siết lấy tay anh ta, nó tỏa ra hơi lạnh thấu xương, vững chắc không thể phá được. Hướng Ân Trừng khựng lại, không thể nhúc nhích được, môi tái nhợt không còn giọt máu.

Từ Dẫn Châu ngăn Hướng Ân Trừng xong lập tức buông tay ra, ngay sau đó nhíu máy lấy khăn tay ra, cẩn thận lau tay mình, chẳng thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái. Bấy giờ Lão Mã và Vưu Nhất mới hoàn hồn, thấy Hướng Ân Trừng ngã ngửa ra sau, lập tức đứng dậy, đỡ anh ta đứng lên.

Bọn họ là người đưa anh ta đến đây, không thể để có chuyện không hay xảy ra.

“Đệt, lạnh như cục băng vậy? Lúc đỡ Hướng Ân Trừng dậy, Lão Mã hơi ngạc nhiên, bất giác đưa mắt nhìn lướt qua Từ Dẫn Châu, biểu cảm hệt như gặp phải quỷ.

Vưu Nhất sờ người Hướng Ân Trừng, thấy anh ta vẫn còn thở thì thở phào một hơi, sau đó giơ ngón cái lên, vẻ mặt kính nể: “Anh Từ, chiêu này của anh lợi hại thật, tuyệt vời hơn cả bùa định thân, một công đôi việc, vừa có thể làm người khác câm miệng vừa có thể trừng phạt họ. Đợi khi nào tôi được Thẩm đại sư nhận làm học trò, anh dạy tôi cái này đi, tôi đổi bằng mánh ảo thuật của mình! Là trò ảo thuật khiến con gái chết mê mệt cánh mày râu đó nha”

Từ Dẫn Châu hơi nhướng mày: “Đây là bẩm sinh, không dạy được cho cậu.

Vưu Nhất lại cho rằng anh không muốn dạy, quả thật trong đạo môn có rất nhiều độc môn tuyệt học chỉ truyền dạy cho một người duy nhất. Giống như gia đình của Vưu Nhất vậy, thuật phong thủy do tổ tiên truyền lại không thể dễ dàng dạy cho người ngoài. Thế nên Vưu Nhất cực kỳ thông cảm, xua tay: “Không sao, cho dù không có duyên phận học được chiêu này thì tôi cũng có thể dạy ảo thuật cho anh. Tài ảo thuật của tôi rất nổi tiếng ở thành phố B đấy, bao nhiêu người muốn nộp tiền xin được học nhưng tôi đều từ chối.

Từ Dẫn Châu gật đầu đáp lấy lệ.

Tuy rằng người có Thiên âm chi thể trời sinh có thể hấp thụ sức mạnh của quỷ hồn, biến nó thành của mình để sử dụng, có điều âm hồn, âm khí và oán khí tích tụ trong cơ thể từ năm này qua năm khác không được hóa giải, thống khổ mà cơ thể đó phải chịu đựng người thường khó mà tưởng tượng được. Nếu có quyền lựa chọn, anh tình nguyện làm một người bình thường.

Nhân lúc bọn họ nói chuyện, Thẩm Như Như tranh thủ vẽ một tấm bùa nói thật, kẹp nó ở giữa hai ngón tay rồi nhẹ nhàng phất lên, lá bùa tự dưng bốc cháy.

Cô nhúng lá bùa cháy được một nửa vào cốc nước, đợi đến khi lá bùa cháy hết, cô cầm chén nước lắc lắc, đi đến trước mặt Hướng Ân Trừng, bóp cằm anh ta rồi đổ nước vào miệng. Hướng Ân Trừng vẫn đang hôn mê không biết gì, có điều cơ thể vẫn còn phản xạ cơ bản, anh ta ừng ực uống hết chén nước.

Lão Mã vẫn luôn âm thầm quan sát Thẩm Như Như, bây giờ đứng cách cô rất gần, ánh mắt không nhịn được mà nhìn lướt qua cô, thấy cô đổ nước vào miệng Hướng Ân Trừng thì giật thót tim: “Thẩm… Thẩm đại sư, cô cho anh ta uống cái gì vậy?”

Không phải là thuốc độc gì gì đó chứ?

Thẩm Như Như cho Hướng Ân Trừng uống nước xong thì ném chén vào sọt rác, nhìn cậu ta, cười: “Đừng lo lắng, đó chỉ là thứ để hỏi chuyện thôi, giống như thuốc nói thật trong phim ảnh ấy, không có độc cũng không làm chết người đâu.

Lão Mã cách gần nụ cười của Thẩm Như Như, vành tai không nhịn được mà đỏ ửng. Cậu ta cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng cũng cảm thấy bản thân thật vô liêm sỉ, ấy thế mà mình lại rung động với một cô gái đã có bạn trai, ấp úng đáp “À” một tiếng rồi cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình, không dám ngẩng đầu lên nhìn cô. Hướng Ân Trừng uống nước bùa xong vẫn bất tỉnh như cũ.

Cửa hàng còn phải buôn bán, mà một người nổi tiếng như anh ta nằm ở đây thu hút sự chú ý của quá nhiều người. Vưu Nhất và Lão Mã không dám đưa anh ta đến bệnh viện, sau khi chắc chắn tính mạng của anh ta không có gì nguy hiểm thì quyết định đỡ anh ta đến nhà sau, mang chiếc ghế mây ra sân sau, đặt anh ta nằm xuống phơi nắng cho tan đông.

Phơi nắng đến giữa trưa, lớp trang điểm trên mặt Hướng Ân Trừng cũng bị phơi đến bay màu, làn da bắt đầu ửng đỏ, khi da sắp bị phơi đến mức tróc ra, cuối cùng Hướng Ân Trừng cũng mơ màng tỉnh dậy.

Lão Mã và Vưu Nhất ngồi canh dưới bóng râm thấy Hướng Ân Trừng tỉnh dậy thì đứng bật dậy: “Mãi đến bây giờ mới tỉnh, sao sức khỏe anh kém thế? Chỉ bị lạnh cóng một chút thôi mà hôn mê suốt một buổi sáng” Hướng Ân Trừng mơ mơ màng màng mở mắt ra, gương mặt đau như xé rách, thoạt đầu anh ta sờ mặt mình rồi trừng mắt nhìn hai người kia: “Hai cậu nói vậy là có ý gì? Hai cậu lừa tôi đến đây cho một cô gái đánh, hai cậu không muốn học ở đại học Z tiếp nữa đúng không?!”

Vẫn còn sức gào miệng lên mắng chửi như vậy chứng tỏ là không hề hấn gì, Vưu Nhất yên tâm đi gọi Thẩm Như Như, Lão Mã nhăn nhó ở lại sân sau canh chừng Hướng Ân Trừng.

“Ui.” Hướng Ân Trừng sờ sờ mặt mình, đau đến mức xuýt xoa. Sau khi ghép da, anh ta không thể đi dạo dưới ánh nắng mặt trời trong một thời gian quá dài, nếu không sẽ rất dễ bị kích ứng tróc da. Anh ta tức giận đến mức giậm giậm chân, túm lấy tay Lão Mã: “Cậu đỡ tôi đến dưới bóng cây đi, tôi không thể phơi nắng.”

Lão Mã bài xích hất văng tay anh ta, lùi về sau hai bước: “Anh không tự đi được à?”

“Đệt mợ, người tôi không còn sức nữa, đứng thôi cũng mệt chết rồi!” Hướng Ân Trừng nổi giận, loạng choạng lắc lư như hạt đậu, nói: “Mã Hướng Nam, tôi bảo cậu đỡ tôi là vinh dự của cậu, cậu đúng là đồ không biết điều, trước kia tôi âm thầm rồi ra mặt lấy lòng cậu biết bao nhiêu lần, vậy mà cậu hết lần này đến lần khác đều giả ngu. Cậu có biết đàn ông muốn ngủ cùng tôi xếp hàng vòng quanh đại học Z được vài vòng không? Nếu không nhờ vóc dáng cậu vạm vỡ, có cơ bắp, ngoại hình khá giống Lưu Tuyền thì tôi thèm đếm xỉa đến cậu à?”

Lão Mã: “…”

Lúc Thẩm Như Như và Vưu Nhất đi đến sân sau vừa khéo nghe được câu cuối cùng, hai người đồng loạt quay sang nhìn Lão Mã. Dáng người cao đôi chân dài, cánh tay cường tráng, vòm ng.ực rắn chắc, quả thật vóc dáng đúng là không tệ.