Chương 14: Dùng linh lực để bán hoành thánh. 


Ngày hôm qua, Triệu Mỹ Mỹ còn cảm thấy bạn trai mình đẹp trai giàu có, mọi thứ đều tốt. Nhưng không hiểu sao bây giờ, cô lại cảm thấy tên này nhát gan, sợ phiền phức, lại lăng nhăng, thực sự là một tên tra nam. Còn chuyện tại sao lại cảm thấy gã nhát gan thì Triệu Mỹ Mỹ không tài nào nghĩ ra được, chỉ là trong lòng cảm thấy như vậy.


Vì thế, cô liếc Hứa Phong, lạnh nhạt nói: “Bên cạnh anh có cột điện đấy, tự đứng lên đi.”


Thường Thanh lại hỏi: “Tất cả đều không sao chứ? Có thể tự mình trở về chứ?” Ngụ ý là, các người mau đi đi, tôi cũng có thể nhanh chóng rời khỏi đây.


“Không được, anh đưa chúng tôi về” Triệu Mỹ Mỹ nhìn anh, gò mò vốn tái nhợt lại có chút ửng hồng.


Thường Thanh “...” Con gái thời nay đều bạo dạn vậy sao?


--- 


Trình Tiểu Hoa học cách sử dụng linh lực, lúc đầu có vẫn chưa quen, không phải là cái cốc mới bay được nửa đường đã rơi thì là đồ đạc bay đến nơi khác. Sau vài lần luyện tập, cô đã hiểu rõ cách điều khiển, sử dụng linh lực cũng thuận lợi hơn.


Ví dụ như việc chuyển hoành thánh vào tủ lạnh, chỉ cần nghĩ đến là từng viên từng viên một lần lượt tự xếp vào trong, lực để mở cánh tủ cũng không lớn, cho nên cô cũng dùng linh lực làm luôn. Lại ví dụ như lúc giữa trưa, có năm vị khách đến, cô chờ khách chọn món xong, trong đầu nghĩ đến là hoành thánh tự bay đến trong nồi, tự nấu chín.


Nhưng có một điều nhất định phải nhớ đấy là phải làm thật cẩn thận, không thể để người khác nhìn thấy. Nếu không cô sẽ bị lôi đến sở nghiên cứu, bị giải phẫu phục vụ nghiên cứu mất.


Chờ mấy vị khách rời đi, cô cũng không cần ra tay thu dọn chén bát, chỉ cần sử dụng linh lực là từng cái chén một tự bay vào trong bồn rửa chén. Tất nhiên là vẫn phải tự mình rửa chén.


Cô nhận ra ưu điểm lớn nhất chính là mình có thể làm nhiều việc hơn, một người mà có thể làm phần việc của hai người. Lúc đầu, Trình Tiểu Hoa còn rất vui mừng nhưng sau đó nghĩ lại, như vậy chẳng khác nào mình phải làm nhiều việc hơn à? Mà thôi, dù sao cũng chỉ có ban ngày mới phải che che dấu dấu thôi. Còn đến tối thì tốt rồi, khách đến tiệm đều là viên chức của Địa phủ Tư, cô cũng không cần thiết phải che giấu năng lực. Tuy cô không thể chuyển bát vằn thắn đến cho khách được, vì nó khá nặng nhưng lại có thể lấy tiền từ xa, sau đó sẽ điều khiển tiền thừa từ trong tủ trả lại cho khách. Tính ra cũng tiết kiệm được nhiều thời gian đấy.


Tối nay, Thường Tiểu Bạch, A Phòng và Thường Thanh đều đến. Lúc thấy có cả Thường Thanh, Trình Tiểu Hoa có chút bất ngờ, trước giờ anh không thích ra ngoài, chỉ sai em gái ra ngoài mua, thế mà hôm nay cũng đến. 


Thường Thanh giải thích: “Tiểu Bạch nói là mang về ăn không ngon bằng.”


Trình Tiểu Hoa nói: “Đúng là hoành thánh mang về sẽ ảnh hưởng đến hương vị. Hôm nay tôi lại có ba loại nhân mới, nhân thịt nạc dưa chua, nhân ba loại rau, nhân thịt tôm với ngô, có muốn ăn thử không? Có thể ăn khô, ăn nước hoặc rán lên.”


Thường Tiểu Bạch nghe thế mắt sáng trưng lên: “Cho tôi một phần nhân thịt tôm với ngô, rán lên đi.”


A Phòng nói: “Đợi Địa phủ Tư thay đổi thực đơn còn không bằng trông mong Tiểu Hoa làm cho. Cho tôi một phần nhân ba loại rau đi, tôi giảm cân nên ăn khô thôi.”


Thường Tiểu Bạch nói: “Giảm cân mà còn đi ăn khuya à? Anh, anh ăn loại nào? Hay là ăn thịt nạc dưa chua ăn khô đi?”


Thường Thanh không phải là người kén ăn, nghe em gái nói vậy thì gật đầu đồng ý. 


Vốn dĩ Trình Tiểu Hoa làm đã rất nhanh nhẹn, giờ lại có thêm linh lực giúp đỡ, làm ba phần hoành thánh cùng lúc cũng không thấy khó khăn gì. 


Không bao lâu ba chén hoành thánh đã được bưng lên. Nhìn qua hai phần ăn khô không có gì đặc biệt, phần ở trước mặt Thường Tiểu Bạch lại được rán vàng lên. Thường Tiểu Bạch vội vàng gắp một viên, vừa cắn một miếng, nước súp nóng hổi cũng chảy ra, cô nhóc vội nhả ra, phồng má thôi mấy cái mới lại đưa lên miệng ăn.


Trình Tiểu Hoa hỏi: “Ngon không?” Đây là lúc chiều cô mới gói, còn chưa bán cho ai đâu, để cho bọn họ ăn thử, nếu ngon thì mới cho vào thực đơn.


“Ngon lắm á!” Thường Tiểu Bạch đánh giá, lại gắp một viên nữa nhét vào miệng.


A Phòng nói muốn giảm béo, bị tướng ăn của Thường Tiểu Bạch làm phát thèm, cầm đũa lên gắp một viên trong chén Thường Tiểu Bạch bỏ vào miệng, vừa xuýt xao vừa chậm rãi ăn hết một viên. Cô nàng giơ ngón tay cái về phía Trình Tiểu Hoa.


Thường Tiểu Bạch không vui nói: “A Phòng, sao chị lại ăn của em!”


A Phòng gắp một viên trong chén mình, trả lại cho Thường Tiểu Bạch, nhưng chờ đến khi cô nếm được mùi vị hoành thánh mà mình đã gọi thì cảm thấy có chút hối hận. Mặc dù chỉ là nhân rau nhưng mùi vị không thua kém nhân thịt.


Chỉ có mình Thường Thanh là cắm cúi ăn, gắp trong chén mình, rồi lại gắp trong chén Thường Tiểu Bạch. Dù bị Thường Tiểu Bạch lườm cho cũng giả vờ như không thấy.


Thường Tiểu Bạch cũng muốn gắp hoành thánh trong chén của anh trai, nhưng phải nỗi Thường Thanh ăn quá nhanh, chỉ mới có hai, ba phút mà đã ăn hết mười hai viên trong chén của mình, còn ăn mất của Thường Tiểu Bạch năm viên.


Thường Tiểu Bạch tức giận, vứt đũa lên bàn: “Anh có thật là anh ruột em không vậy! Chỉ biết bắt nạt em!!!”


Trình Tiểu Hoa vội nói: “Tôi đi nấu thêm cho mỗi người một phần nữa nhé.”


Thường Tiểu Bạch ngọt ngào nói một câu: “Cảm ơn chị Tiểu Hoa <3”


Tối nay, ngoài ba người Thường Tiểu Bạch ra thì còn có bảy vị khách nữa, có cả Tôn Danh Dương. Tất cả đều là Quỷ sai, đa số làm việc ở khu vực này, nghe Tiểu Bạch nói mà đến ăn thử, số ít là do theo đuổi A Phòng đến, có thể thấy A Phòng quả thật rất có sức hút.


Từ miệng bọn họ mà Trình Tiểu Hoa biết được, mấy ngày gần đây có lãnh đạo đang ngầm đi điều tra, nếu phát hiện ra có nhân viên nói vi phạm quy định, đến tiệm ăn của người thường thì không những sẽ bị phê bình mà còn bị phạt mười năm tu vi.


Những Quỷ sai này, buổi tối đi bắt hồn, ban ngày tu luyện. Như mấy người Thường Tiểu Bạch có mấy trăm năm tu vi đã tính là không tồi rồi đấy, làm gì có ai muốn vì cái miệng mà mất đi mười năm tu vi? Huống chi lại còn có cả thông báo phê bình, như vậy thật là mất hết mặt mũi.


Cho nên, làm hệ thống tiệm ăn duy nhất dưới trướng Địa phủ Tư, không chỉ có chỗ Trình Tiểu Hoa mà những tiệm khác cũng bán được nhiều hơn so với bình thường. Chỉ có chút khác biệt là, Quỷ sai ở Vọng Giang may mắn hơn một tý. Bởi vì ở chỗ Trình Tiểu Hoa có thể chọn loại nhân hoành thánh, tuy phải trả bằng nhân dân tệ nhưng mà ăn ngon, giá lại còn rẻ hơn bên ngoài, rất lợi nha.


Thậm chí có Quỷ sai ăn xong còn đến kiến nghị với Trình Tiểu Hoa, sau này có phải sẽ có thêm cơm rang, mì xào, đồ nướng các kiểu không, vậy mới phong phú.


Trình Tiểu Hoa cười tủm tỉm nói: “Để sau này lại tính, giờ thế này đã nhé.”