Bỗng có tiếng nổ lớn của bom, "Bùm", Thiên Thiên nghe thấy vậy lập tức hét to:
- Hắn ta đặt bom.
Mọi người đang quay đầu đi xuống thì tiếng nổ liên hồi không dứt của bom lại bắt đầu.

Một dãy của ngồi trường đã bị sập lúc nào không hay.

Dãy mà cả nhóm đang đứng cũng bắt đầu có dấu hiệu sập, tiếng cười của cô hiệu phó và người đàn ông đã phát ra rất kinh dị, mọi người nhanh chóng chạy xuống, tuy nhiên, thật không may, dãy nhà bắt đầu sập dần, những quả bom này có vẻ sức công phá rất lớn.

Khi đang đi chuẩn bị thoát ra khỏi đó, có một mảnh tường ở trên chuẩn bị rơi xuống ngay vị trí của Nguyệt Diệp, Hạ Phong thấy vậy hốt hoảng chạy tới xô cô ra, còn mình thì bị mảnh tường đó đè và mắc kẹt tại đó, Nguyệt Diệp ngã xuống nhìn lại rồi đứng dậy đẩy mảnh tường nặng nề đó ra khỏi, nhưng không có cách nào nên cô bật khóc, tay cô bắt đầu chảy máu vì cố dùng sức để đẩy mảnh tướng đó ra.

Hạ Phong yếu ớt nói:
- Đi ra khỏi đây.

Nhanh đi.
Nguyệt Diệp nức nở đáp:
- Không, không để anh ở đây một mình được.
Hạ Phong hét lên:
- Đừng lo cho anh, đi đi.

Tuyết Hoa vội vàng tiến tới, Hạ Phong mới nhìn cô ta nói:
- Đem Nguyệt Diệp ra khỏi đây.
Tuyết Hoa lo lắng nói:
- Nhưng mà...
Hạ Phong nói:
- Sắp sập rồi, nhanh đi đi.
Tuyết Hoa cắn răng mà lôi Nguyệt Diệp ra khỏi đó trong sức vùng vẫy khóc lóc của ai đó.

Phương Tuấn định chạy lại thì không kịp nữa rồi.

Tuyết Hoa ôm Nguyệt Diệp an ủi:
- Không sao đâu.
Nguyệt Diệp khóc rất nhiều mà ngất đi nên được đưa đến bệnh viện.

Phương Tuấn và Thiên Thiên ngây người ra, đúng lúc Huyết Tâm và Quân Tử đi tới, Huyết Tâm đẩy người anh quay lại trước mắt mình, thấy anh khóc, cô vội vàng ôm chầm lấy anh.
- Chúng ta cùng nhau đi tìm Hạ Phong nhé.
Và nhờ có hỗ trợ của cảnh sát mà sáng hôm sau, đã tìm được Hạ Phong đang mắc kẹt trong đống đổ nát của tối hôm đó, hơi thở khá yếu ớt nên đã lập tức đem đến bệnh viện, hai hung thủ đã tử vong tại chỗ.

Vụ án đã kết thúc với điều không mong muốn.
Tại bệnh viện, Nguyệt Diệp tỉnh lại nghe tin Hạ Phong được cứu nên rút dây truyền nước ra định đi ra khỏi phòng, Huyết Tâm đã ngăn lại mà khuyên bảo:
- Cô như vậy Hạ Phong tỉnh lại sẽ không vui.
Nguyệt Diệp rươm rướm nước mắt, Huyết Tâm lau đi nước mắt xong lại nói tiếp:
- Phải xinh đẹp trước mắt người yêu chứ.
Nguyệt Diệp gật đầu rồi cười nhẹ, không khóc nữa, hai người cùng nhau đi tới phòng bệnh của Hạ Phong, cậu ấy đang được ở phòng chăm sóc đặc biệt vì mảnh tường đó đã đè cậu ấy suốt một đêm dài, gây ra hô hấp của cậu ấy không được bình thường như trước, có lẽ cậu ấy sẽ nằm trên giường đó một thời gian không biết là dài hay ngắn.
Tuyết Hoa và Diệc Thần cùng đi tới thăm, Lệnh Xuân và Vũ Hữu cũng đến, Lệnh Xuân thấy Phương Tuấn buồn bã mà nói lời động viên:
- Hạ Phong không dám bỏ mọi người đâu.
Anh thở dài đáp:
- Hy vọng nó tỉnh lại.
Vũ Hữu mới lạc quan nói:
- Sẽ tỉnh thôi.
Cùng với đó, mọi người cũng cảm ơn Diệc Thần rất nhiều vì đã giúp đỡ trong thời gian ít ỏi vừa rồi.

Huyết Tâm mới đi đến gần Tuyết Hoa mà bảo:

- Không thể ngờ...chuyện này lại xảy ra.
Tuyết Hoa khoang tay lại rồi vuốt nhẹ bắp tay mà đáp:
- Làm nghề này thì phải chấp nhận rủi ro.
...!
Mọi người đã chia nhau trực ca để chăm sóc Hạ Phong, vì một phần là không để tiệm bánh đóng mãi, một phần sợ có thêm vụ án mới.
Một tuần sau, vào ngày thứ, tại tiệm bánh, có Phương Tuấn và Huyết Tâm đang làm này làm kia thì có người tới tự xưng là bà chủ mới của khu vực này, hai người nhìn nhau với ánh mắt hoang mang tột độ, Phương Tuấn khó hiểu hỏi:
- Ủa, bà chủ cũ đâu?
Người đó bảo:
- Đi định cư nước ngoài rồi.
Huyết Tâm cười gượng mà nói:
- Vậy chị tên gì vậy?
Người đó trả lời:
- Tên là Tini Hy.
Phương Tuấn bất lực đặt tay vào trán mà ngẫm nghĩ:"Mong là bà chị này hiền.".

Thiên Thiên bước vào với túi to mà bất ngờ hỏi:
- Ủa, có khách hả?
Huyết Tâm lắc đầu đáp:
- Không, bà chủ mới.
Cậu nghe xong bị sốc mà làm rơi hết túi xách dưới sàn, Phương Tuấn thấy lạ bèn hỏi:
- Cảm xúc gì đây?
Cậu đáp:
- Sốc đó cha ơi!
Huyết Tâm mới nhìn Tini Hy mà hỏi:

- Chị có muốn mua bánh gì ạ?
Tini Hy trả lời:
- Mỗi món mỗi cái.
Cả ba liền xoè cặp mắt với ánh mắt ngây ngô, đồng thời cũng vui vẻ, ba chân bốn cẳng bỏ những chiếc bánh dễ thương bỏ vào hộp rồi đưa cho chị, đang cười cười dễ thương thì chị phán cho một câu:
- Đọc ở sổ sách của bà chủ cũ, thấy nợ cũng nhiều.

Tạm biệt vì những chiếc bánh.
Phương Tuấn mới ngã quỵ xuống đất mà than thở nói:
- Đã nghèo mà còn nợ nữa.
Thiên Thiên đi tới ngồi bệt xuống rồi bảo:
- Nghèo dữ quá.
Phương Tuấn nói:
- Tao nghèo thật mà.
Thiên Thiên cười khinh nói:
- Bớt, mày là cái đứa giàu nhất mà còn nói nghe hả, ai tin.
Anh mới đáp:
- Người yêu tao tin..