Đi làm thì nhớ rõ hôm nay là thứ mấy, một khi nghỉ thì sẽ quên hết, dẫn tới việc suýt chút nữa thì ngủ quên.

Kỳ Triều mấy ngày trước đi công tác ở Quảng Châu, trong phòng có chút trống vắng.

Thẩm Tư đóng cửa lại, tài xế đã ở cửa.

Sự cẩn thận của anh luôn được thể hiện ở các phương diện nào đó, ví dụ như đón đưa bằng xe chuyên dùng, ví dụ như quà sinh nhật v.v, cho dù anh không có ở đây cũng đều do trợ lý làm.

Đây cũng là nguyên nhân Lục Ý Hàm nói anh không xứng làm bạn trai.

Ngày đó rời đi người đàn ông nằm trong điện thoại bảo cô ngoan ngoãn ăn cơm.

Cho đến khi đã qua ba ngày cũng không có bất cứ tin tức gì.

Thẩm Tư bật cười lắc đầu, đuôi mắt hiện lên chua xót, xe đã đến phòng nhảy.



“Người phụ nữ hôm nay đến bao danh, tôi thấy Tổng giám đốc Trần khách khách khí khí với cô ấy, có địa vị gì thế?”

“Con gái duy nhất của Giang Thị, có thể không khách khí ư.”

“Mẹ kiếp, tôn đại Phật như vậy tôi thật sự là không chống đỡ nổi, vẫn là chị Tư Tư đến đây đi.” Ngưng Lộ nói xong cười cười với cô.

Thẩm Tư đang uống nước, địa vị nhà họ Giang ở Kinh Thành bây giờ chỉ sau nhà họ Kỳ, rất khó không quen biết con gái bọn họ nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, Giang Mân.

“Theo sự sắp xếp đi, dù sao đều là dạy.”

Trương Dao không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với cô, đột nhiên nói nhỏ: “Chú nhỏ của em là Giám đốc nghiệp vụ của Ức Phong, chú ấy nói trong công ty truyền tin tức Giang Mân liên hôn với Tổng tài của bọn họ khắp nơi, chỉ là không ai dám nói với phía truyền thông.”

Như là mở lỗ thông gió bát quái, vài người trong phòng nghỉ nháy mắt trở nên khí thế ngất trời.

Thẩm Tư rũ mắt nhìn về phía ly nước, hoá ra chỉ là sóng gợn hơi hơi đong đưa, giờ phút này lại giống như xoáy nước.

Ở trong vòng xoáy lâu rồi, cô cũng đã quên mất về sau Kỳ Triều có lẽ sẽ cưới một người phụ nữ cùng giai tầng, có thể mang đến ích lợi cho anh.

“Vậy thì làm phiền Tổng giám đốc Trần rồi.” Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện.

Như là có lực dẫn vậy, giống giọng nữ trong điện thoại anh nghe hôm đó.

Miệng vết thương ở đầu ngón tay rõ ràng đã khép lại nhưng Thẩm Tư đột nhiên lại thấy đau, sắp chui vào trong lòng.

Vài giây sau Trần Tú đẩy cửa đi vào.

“Giang Mân luyện múa cổ điển ở đây một tháng, đợi lát nữ Tư Tư add WeChat của cô ấy hẹn thời gian luyện múa.” Nói xong lại bổ sung: “Chú ý đúng mực, đừng đắc tội với người ta, đúng rồi, chốc nữa đi cùng chị tham gia một bữa tiệc xã giao.”

“…”



Bên trong xe.

“Việc lần trước cô suy xét thế nào.”

Thẩm Tư biết cô chỉ là gì, cả ngày đều không trong trạng thái, đơn giản nói: “Thử xem xem sao.”

“Em thích nhảy múa chị hiểu, chen vào vòng thượng lưu làm quen nhiều hơn với những người này, Kinh Thành làm sao không có một vị trí nhỏ cho em?”

Dòng xe ngoài cửa không ngừng hình thành từng ánh đèn hiện lên trước mắt.

Ngữ điệu chậm rãi của Trần Tú trước mắt từ từ thấm vào trong tai.

Thích nhảy múa ư, Thẩm Tư cười cười, chen vào giới thượng lưu có lẽ thật sự có một vị trí nhỏ.

Nhưng đây thật sự là điều cô muốn sao.

Điện thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở, Trần Tú không nhìn qua mà đang bận việc của riêng mình.

Thẩm Tư yên lặng không tiếng động mà dịch về phía bên cửa sổ rồi chậm rãi nghe máy.

“Làm sao thế.” Thanh tuyến trầm từ tính.

Bọn họ vừa mới gặp nhau, Kỳ Triều cũng rất bận, đi công tác thậm chí không biết ngày về, trở về liền gọi hỏi cô ở đâu, lúc ấy cô cho rằng như vậy là thể hiện anh nhớ cô.

Hiện tại nhớ lại thì thật sự ngốc, người kia nhớ chỉ sợ có thân xác của cô mà thôi.

Trong đầu hiện lên chuyện liên hôn đồng nghiệp nói, trong giọng nói có chút vỡ, tiếng nói tự nhiên thấp xuống: “Ở phòng nhảy, anh đang bận sao.”

“Ngoan, anh có tiệc xã giao, sẽ về trễ chút.”

“Vâng.”



Thẩm Tư ngẫu nhiên đi cùng Trần Tú, trường hợp thương nghiệp như hôm nay lại càng hiếm thấy.

Lễ phép cười cười, ánh mắt còn chưa thấy rõ mọi người tại chỗ, tầm mắt đã dừng lại trên người đứng ở chủ vị.

Làm sao anh cũng ở đây.

Xấu hổ một trận, câu nói dối của chính mình nửa tiếng trước cứ tự sụp đổ như vậy.

Người đàn ông dường như cũng thấy cô, chỉ là đáy mắt không có bất cứ dao động gì, giống như không sao cả.

“Chỉ chờ Tổng giám đốc Trần, vị này là…” Ánh mắt Hứa Vạn Quốc nhìn về cô ở phía sau.

Trần Tú nở một nụ cười, nói đùa: “Người nối nghiệp nhỏ của tôi – Thẩm Tư, mọi người làm quen một chút.”

Đơn giản nói những lời khách sáo xong Thẩm Tư yên tĩnh ngồi, chỉ uống mấy ngụm rượu vang đỏ nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Cô không nhịn được mà nhìn về phía đối diện, đầu ngón tay anh châm điếu thuốc, sương khói chậm rãi tản ra từ tay, tự phụ thanh lãnh giống như cảm nhận được tầm mắt của cô nên ngước mắt đảo qua.

“Thẩm tiểu thư, lần đầu gặp mặt tôi kính cô một ly.”

Thẩm Tư hoảng loạn dời tầm mắt, lập tức cầm ly rượu đứng lên: “Ông khách khí rồi.”

“Không biết Thẩm tiểu thư có bạn trai không, chúng tôi ở đây có vài người đàn ông hoàng kim độc thân.” Tuổi Hứa Vạn Quốc hơi lớn lại rất hiểu cách điều động không khí.

Giọng nói buông xuống đưa tới sự phụ hoạ bên người.

Thẩm Tư ngây người trong chốc lát, cô có coi Kỳ Triều là bạn trai nhưng anh thì sao, không để trong lòng: “Không có.”

“Vậy Thẩm tiểu thư thích loại hình gì?”

Đề tài lại quay về trên người cô, đầu ngón tay cô hơi hơi nắm chặt, trong đầu nghĩ không phải là loại hình gì mà là bộ dáng của Kỳ Triều.

Không chờ cô mở miệng thì bên tai đã vang lên âm thanh tản mạn.

“Sao lại hỏi trắng ra như vậy, cô nương người ta làm sao không biết xấu hổ mà nói chứ.”

Bàn ăn yên tĩnh nửa giây, Hứa Vạn Quốc sửng sốt, không chỉ có ông ta và tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ kinh ngạc, theo sau đó lại bị che giấu tiếng cười.

“Đúng đúng, Tổng giám đốc Kỳ nói đúng, tôi lén nói.”



Bữa tiệc kết thúc, Thẩm Tư tự nhiên không thể bảo Trần Tú đưa cô về Tây Sơn, đứng ở cửa chuẩn bị gọi xe thì điện thoại có thông báo.

Kỳ Triều: Đối diện.

Hai chữ đơn giản lại lạnh lẽo vô cùng.

Thẩm Tư ngước mắt nhìn lên đã thấy được xe anh.

Vừa mới đóng lại dây an toàn thì động cơ đã được khởi động, Bentley như kiếm được rút ra.

Một đường không ai nói gì.

Sườn mặt của người đàn ông lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì, Thẩm Tư cảm nhận được áp suất thấp, mình thực sự nói dối nên anh tức giận cũng phải.

Khoảng cách đèn đỏ thì Kỳ Triều đưa một phần điểm tâm qua: “Đừng để bị đói.”

Anh biết cô không động đũa trên bàn cơm.

Vị ngọt lan ra trong miệng, ăn mấy miếng lại không dám ăn nữa: “Hôm nay anh về?”

Kỳ Triều nhìn phía trước, ừ một tiếng.

Thấy anh lạnh lùng đáp lại, Thẩm Tư cũng không nói tiếp nữa, cô không muốn xin lỗi.

Cho đến khi đến Tây Sơn hai người cũng không giao lưu, Thẩm Tư xuống xe vào nhà trước, còn chưa kịp bật đèn thân thể đã bị kéo qua đè ở trên tường.

Anh không nói câu nào, nụ hôn trực tiếp rơi xuống.

Thâm nhập lần này so với bất cứ lần nào đều thô bạo hơn.

Một đường từ cửa đến cầu thang rồi đến phòng ngủ người đàn ông đều không buông tha cho môi cô, vừa hôn cô vừa giơ tay kéo cà vạt ra, cởi bỏ nút thắt của áo sơ mi, sau đó ép đôi tay kháng cự của cô lên giường.

Hormone làm cho nhau hấp dẫn, thần bí và huyền huyễn.

Kỳ Triều luôn có kiên nhẫn với cô trong việc này, nhớ rõ lần đầu tiên còn dạo đầu rất lâu để cho chậm rãi thích ứng, hôm nay lại không cho cô thời gian phản ứng chút nào.

Mày Thẩm Tư nhăn chặt, không nhịn được mà ưm: “Đau.”

Người trên người dường như không nghe thấy.

Ngón tay Thẩm Tư đặt trước ngực anh, từ lần đầu tiên lên xe anh rồi đến những hình ảnh bị xem nhẹ sau này hiện lên ở trong đầu, đều là chứng cứ anh chưa bao giờ để tâm.

Nước mắt xẹt qua từ khoé mắt, cô nghiêng đầu, cằm lại bị nắm lấy buộc cô phải nhìn thẳng anh.

Thẩm Tư vẫn giận dỗi muốn tránh thoát như cũ, lại bị khống chế, hơi thở chiếu vào trên mặt cô, tiếng nói rất nhẹ lại lộ ra âm mũi: “Em thích loại hình gì?”

Hoá ra anh đang tức cái này.

Không kịp suy nghĩ thì cảm quan đã bị chiếm lĩnh.

Bóng đêm lặng lè tiến vào từ khe hở của bức màn, chứng kiến xuân sắc khắp phòng.



Hôm sau mở mắt ra cô đã phát hiện eo được người khác ôm lấy.

Đồng hồ sinh học của Kỳ Triều rất chuẩn, hình ảnh vẫn còn ngủ say như hôm nay rất hiếm, cô chậm rãi nghiêng người ngơ ngẩn nhìn anh.

Lông mi rất dài nhưng không cong, ngày thường luôn thích rũ mắt nhìn cô hài hước, cười rộ lên càng làm phụ nữ xua như xua vịt.

Người ta đều nói người dịu dàng cũng lạnh nhạt, Thẩm Tư bây giờ đã hiểu được rồi.

Thật cẩn thận mà bỏ cánh tay anh ra, mày người đàn ông nhíu một chút, kéo cô vào trong lòng một lần nữa: “Ngủ tiếp một lúc.”

Trán dựa vào cằm anh, dường như có thể nghe được tiếng tim đập của nhau giống như là hoa hồng ở huyền nhai cảm thụ sự ôn tồn cuối cùng, Thẩm Tư dịch vào trong lồng ngực anh một chút.

Lại tỉnh lại lần nữa thì người đàn ông đã mặc chỉnh tế, bám vào người hôn lấy trán cô: “Buổi tối cùng em ăn cơm.”

Sau đó nói thêm gì đó, Thẩm Tư cũng không nghe rõ, cơn buồn ngủ lại ập đến.



Đèn đỏ sáng lên.

Trợ lý thông báo hành trình một ngày, Kỳ Triều nghiêng đầu, tầm mắt dừng ở bên ngoài cửa sổ.

Trong đầu xuất hiện đêm gặp mặt cô lần đầu tiên.

Cô gái mặc một chiếc váy lụa trắng, bởi vì trẹo chân nên ngã trên mặt đất như con nai bị thương, cố tình con nai này còn nâng đôi mắt đen lên, vô thố nhìn anh.

Anh bỗng nhiên cảm thấy máu mình ẩn ẩn có chút xao động.

Một tiếng còi đánh gãy suy nghĩ của anh, bỗng nhiên nhớ đến trên bàn cơm cô nói không có bạn trai mà tự giễu cười cười.

Tối hôm qua thực sự có chút mất khống chế, cô chắc sẽ ngủ đến giữa trưa, trong nhà dường như không có đồ ăn, nghĩ vậy nên người đàn ông chậc một tiếng.

Trợ lý cho rằng mình đã làm sai: “Tổng giám đốc Kỳ, hành trình có vấn đề gì sao.”

Đầu ngón tay Kỳ Triều không chút để ý mà gõ đầu gối, trầm mặc vài giây, chậm rãi mở miệng: “Quay đầu.”

“Tổng giám đốc Kỳ về nhà sao?” Tài xế dò hỏi thông qua kính chiếu hậu.

Anh trước kia không ở Tây Sơn bởi vì Thẩm Tư ở đó, mỗi lần tan làm đều không muốn nói chuyện, tài xế hỏi gì cũng gật đầu, dần dà tài xế không hỏi nữa mà trực tiếp đưa anh đến Tây Sơn.

Kỳ Triều mím môi dưới: “Ừm, về nhà.”

Đã đến thời gian cao điểm, tình hình gia thông trở nên ùn tắc, lúc về Tây Sơn đã là hai tiếng sau.

Vừa mới mở cửa đã thấy người phụ nữ tỉnh đứng ở phòng bếp đưa lưng về phía anh.

Động tác của Kỳ Triều dừng lại, ánh sáng trong phòng dường như tăng lên mấy độ, hàn khí trên người tan ra một chút, ngược lại là ấm áp vô tận.

Buông đồ vật trong tay ra, ánh mắt vẫn luôn dừng trên bóng dáng mảnh khảnh kia.

Từ lúc tiếp quản Ức Phong đến nay đều là văn kiện không đếm được, làm không xong thì không được, anh không có thời gian cũng không có tinh lực duy trì cảm tình giữa nam và nữ, đây cũng là nguyên nhân vì sao không chạm vào phụ nữ nhiều năm như vậy.

Cho đến ngày gặp Thẩm Tư, cô giống như tờ giấy trắng mở ra ở trước mặt anh, dưới tình huống không biết tính cách của cô đã động tà niệm, mọi thứ phía sau đều thuận lý thành chương.

Anh cần một người phụ nữ không chọc phiền toái ở bên cạnh, vừa lúc Thẩm Tư chính là người này.

Nghe thấy âm thanh, khi Thẩm Tư xoag người ánh mắt có chút sửng sốt kinh ngạc: “Sao anh đã về rồi.”

Kỳ Triều chậm rãi đi đến gần, trên mặt cô chưa make up, trắng sáng trong, gương mặt rõ ràng không có biểu tình cố ý lại tự nhiên mang theo một chút mị sắc, cô vẫn luôn rất xinh đẹp, hầu kết của Kỳ Triều khẽ nhúc nhích, tiếng nói rất nhạt: “Quên mang hợp đồng.”

Thẩm Tư gật đầu, lau vệt nước vừa rửa bát đũa xong nâng mắt nhìn anh, bên trong áo khoác của người đàn ông là bộ vest màu đen, trên người mang theo chút khí lạnh, do dự nói: “Anh muốn ăn mì sợi hay không.”

Kỳ Triều duỗi tay kéo cánh tay cô, chậm rãi trượt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô kéo về phía mình: “Không cần, về công ty thì ăn.”

Thẩm Tư cuối cùng cũng nhìn ra chỗ kỳ quái của anh lại không tìm được nguyên nhân: “Anh làm sao thế?”

Một tay khác của Kỳ Triều đã ôm eo cô, bàn tay tinh tế cọ xát sườn eo: “Còn đau phải không.”

Một câu trực tiếp làm từng màn màu đỏ tối qua nhảy ra, Thẩm Tư đỏ mặt lắc đầu, cứng đờ nói sang chuyện khác: “Anh bị muộn rồi.”

Anh cười khẽ: “Đuổi anh đi à.” Anh bám vào người rũ mắt nhìn cánh môi cô rồi trực tiếp hôn lên, miệng lưỡi giao triền làm như muốn ăn cô vào bụng.

Thẩm Tư không kịp tránh bị anh ôm vào ngực hôn một lúc lâu, cuối cùng khi tia dưỡng khí cuối cùng hao hết thì người đàn ông mới buông cô ra: “Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, nuôi nổi em.”

Thẩm Tư rũ mắt xuống, sự tủi thân được áp xuống trong tim lại dâng lên lặp đi lặp lại, đơn giản nói: “Vợ tương lại của anh biết sẽ tức giận.”

Kỳ Triều nhìn cô, tâm tư con gái loanh quanh lòng vòng cũng chỉ những thứ đó, anh nhìn thế nào cũng không ra, giơ tay lau đi ánh nước bên môi cô: “Có một mình em làm anh tức giận là đủ rồi.”