Rất nhanh, người của đồn công an đã tới, hỏi đơn giản vài vấn đề, liền bắt Tống Thanh Ca đưa đi...  

Nhà cũ Tô gia.  

Tô Trường Phong nhìn thoáng qua thời gian.  

Có chuyện gì xảy ra sao?  

Đã hai ba tiếng rồi, sao Tống Thanh Ca còn chưa về?  

Suy nghĩ một chút, anh bắt đầu gọi điện thoại cho Tống Thanh Ca. Nhưng mà, điện thoại lại đã tắt máy.   

Lại đợi một giờ trôi qua, vẫn không có tin tức của Tống Thanh Ca, Tô Trường Phong không kiên nhẫn được nữa.  

“Ba mẹ, con đi tìm Thanh Ca. Ba mẹ giúp con chăm sóc Tô Tô một chút." Tô Trường Phong nói với Tống Thế Minh và Tưởng Lệ.  

Tưởng Lệ lườm anh một cái: "Thanh Ca ở bên ngoài bận rộn chính sự, anh đi theo làm loạn làm gì?”

Tống Thế Minh thở dài: "Em đừng nói Trường Phong như vậy, nó cũng lo lắng cho Thanh Ca mà.”  

“Trường Phong, mau đi đi.”  

“Vâng.”  

Tô Trường Phong rời khỏi nhà cũ, bắt xe, đi tới ngân hàng Hưng Quốc lúc trước Tống Thanh Ca tới.  

Nhưng mà, cũng không thấy bóng dáng Tống Thanh Ca......  

Hắn đi tới cửa sổ VIP, Hồ Phỉ Phỉ lắc lắc cái eo thon nhỏ, đi tới.  

Nhưng cô ta vừa quét mắt nhìn Tô Trường Phong, liền lập tức không còn hứng thú. Tô Trường Phong mặc quần áo hết sức bình thường, vừa nhìn đã biết một tên nghèo rách mòng tơi.  

Tiên sinh, nơi này là khu vực VIP, mời ngài qua bên kia xếp hàng.  

Tô Trường Phong nói: "Tôi tới tìm người. Vừa rồi cô có thấy...”  

Lời của hắn còn chưa nói xong, đã bị Hồ Phỉ Phỉ cắt đứt.  

"Tôi chỉ phục vụ khách hàng VIP thôi."  

Đáy mắt Tô Trường Phong hiện lên tức giận không còn sự kiên nhẫn.  

“Gọi giám đốc của các người tới đây!”  

Hồ Phỉ Phỉ cười châm chọc: "Vị tiên sinh này, anh đang nói đùa sao? giám đốc ngân hàng của chúng tôi công việc bận rộn như vậy, anh bảo anh ta đến thì anh ta đến à?"  

“Anh tưởng mình là ai?”  

“Hahaha là chó ngoài đường mà cứ tưởng là rồng à?”  

Đáy mắt Tô Trường Phong bừng bừng bốc khói.  

Bốp!  

Hắn giơ tay tát xuống một bạt tai!  

Thương Long Chiến Thần, không thể nhục!  

Cô dám nói Thương Long Chiến Thần là chó, hành vi sỉ nhục như thế, cho dù Tô Trường Phong có giết cô ta, cũng không ai dám ngăn cản!  

“Cho cô một phút, gọi giám đốc ngân hàng ra đây. Nếu không, tôi san bằng nơi này!”  

Hồ Phỉ Phỉ che mặt, từ trên mặt đất đứng lên, khóc sướt mướt gọi điện thoại cho Tạ Vĩ.