*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáu năm trước, sau khi cô bị đuổi ra khỏi Tống gia, vợ chồng Tống Thế Minh cũng bị liên lụy, bị đuổi tới nhà máy Tống gia làm công nhân phân xưởng, chịu khổ sáu năm.  

Trong thời gian này, cô và cha mẹ rất ít gặp mặt.  

Hoặc là nói, cô cảm thấy mình không có mặt mũi gặp cha mẹ. Chính là bởi vì bản thân đắc tội với Triệu gia, mới làm liên lụy đến ba mẹ.  

“Ba, mẹ...... Sao hai người lại tới đây? Hôm nay nhà máy nghỉ sao?" Tống Thanh Ca đứng lên, quên lau tay.  

Là đại bá ngươi gọi điện thoại bảo chúng ta trở về.  

Tưởng Lệ đi tới, nhìn bàn tay bị đông lạnh đến đỏ bừng của cô, đau lòng nói: "Thanh Ca, con gái mệnh khổ của mẹ, sao lại tìm một người đàn ông vô dụng như vậy!"  

"Như vậy đi, ngày mai đi ly hôn với Tô Trường Phong, mẹ có một người bạn mới từ nước ngoài trở về, hiện tại làm quản lý cao cấp cho một công ty lớn, hôm nào mẹ giới thiệu cho con.”   

Tống Thanh Ca cắn môi, khẽ thở dài một tiếng: "Mẹ, mẹ đừng như vậy. Thật ra Trường Phong cũng không dễ dàng gì.”  

Tưởng Lệ nhìn về phía Tô Trường Phong, ánh mắt có chút lạnh lùng.  

Tô Trường Phong, cậu lại đây.  

Tô Trường Phong đi tới trước mặt bà ta.  

Tưởng Lệ bỗng nhiên giơ tay lên, tát anh một bạt tai!  

Bốp!  

Trên mặt Tô Trường Phong, để lại năm dấu tay thật sâu.  

Xoẹt!  

Trong nháy mắt Tưởng Lệ động thủ, bốn phía nhất thời hiện lên hai đạo sát khí sắc bén!  

Phải biết rằng, Mặc Ảnh và Phá Quân, luôn mai phục ở chung quanh bảo vệ Tô Trường Phong.  

Đây chính là hai cao thủ cấp chiến thần, chỉ cần động thủ, trong nháy Tưởng Lệ mắt sẽ mất mạng.  

Tô Trường Phong nháy mắt ra hiệu, hai người mới không ra tay.  

“Mẹ...... Sao mẹ lại đánh Trường Phong?" Tống Thanh Ca chắn trước mặt Tô Trường Phong.  

Tưởng Lệ lạnh lùng nói: "Tại sao mẹ đánh anh ta, chẳng lẽ con còn không biết sao?”  

"Sáu năm trước, đêm hai người kết hôn, cậu ta liền không nói tiếng nào đã bỏ chạy, để lại người một nhà chúng ta chịu bao nhiêu tội?"  

"Nhất là con, một thân một mình nuôi dưỡng con nhỏ, còn phải chịu sự chèn ép Tống gia, ngay cả công việc cũng tìm không được!  

Tô Trường Phong gật đầu: "Mẹ, mẹ đánh đúng, là lỗi của con.”  

“Sáu năm nay quả thật con mắc nợ Thanh Ca và mọi người rất nhiều. Sau này con sẽ bù đắp.”