Trần Thiên Ngữ đáp ứng chiều nay cùng Cao Ấu Vi gặp mặt, Cao Ấu Vi chọn nhà hàng kiểu Anh ở lầu ba tòa nhà Thái Cổ, đây là nơi lần đầu tiên các nàng gặp mặt.

Nàng và Cao Ấu Vi quan hệ ít nhiều có chút mẫn cảm, Trương Tĩnh Hân một đường nhìn qua luôn thích trêu ghẹo, ngoài miệng thì thản nhiên nhưng trong lòng đến tột cùng nghĩ như thế nào Trần Thiên Ngữ cũng có thể đoán được một chút.

Việc này tuyệt đối không thể giấu diếm Trương Tĩnh Hân, cho dù nàng bị mỉa mai đến thiên sang bách khổng cũng muốn thành thật khai báo. Các nàng vừa mới chính thức quen nhau, còn hy vọng xây đắp một tòa nhà cao chọc trời, không thể lúc còn đang xây dựng cơ bản trên mặt đất thì đã chôn mầm móng bất an.

"Ân? Đi đi." Trương Tĩnh Hân đem táo, dứa, đào, quả hồng và những trái cây khác cắt khối cho vào nồi, đặt trong lò vi sóng, sau khi mở nhiệt độ cao thì giữa nhiệt một hồi: "Ngươi và Cao lão bản nhận thức đã nhiều năm như vậy, thế nào gặp mặt còn phải xin phép ta?"

Trương Tĩnh Hân biểu hiện cực kỳ rộng lượng, trái lại còn trách Trần Thiên Ngữ quá cẩn thận. Trần Thiên Ngữ ngồi trên quầy bar đê tiện nhìn Trương Tĩnh Hân: "Giả bình tĩnh cái gì, ân? Trương lão bản? Vừa rồi là ai vội vãi chạy trở về a?"

Hơn một giờ trước, sau khi Trần Thiên Ngữ cúp điện thoại của Cao Ấu Vi thì trực tiếp ném điện thoại lên giường, đi tắm, Trương Tĩnh Hân gọi nàng vài lần cũng không ai bắt máy. Quyết đinh gọi một cuộc cuối cùng Trần Thiên Ngữ vẫn là không nghe máy, điện thoại tự động tắt nguồn.

Trên đường về nhà không biết Trần Thiên Ngữ phát sinh chuyện gì, Trương Tĩnh Hân vô cùng sốt ruột, tăng tốc chạy về!

Trương Tĩnh Hân luôn luôn lái xe rất ổn định, rất ít khi lái nhanh như vậy. Đến nhà phát hiện đèn trong nhà không mở, mở cửa đi vào tìm một vòng không thấy Trần Thiên Ngữ. Chạy đến biệt thự số 8, nhìn thấy Trần Thiên Ngữ vãn tóc mới vừa tắm rửa xong, mặt nạ trên mặt còn đắp chưa hoàn chính, lộ ra nụ cười chào đón: "Ngươi đã về rồi!"

Trương Tĩnh Hân yên lặng nhìn Trần Thiên Ngữ cảm thấy mười phần cảm giác gia đình, lo lắng trong lòng mới buông xuống.

"Ngươi gọi điện thoại cho ta? Ta không bắt máy được, vừa rồi ta đi tắm." Trần Thiên Ngữ kéo mặt nạ xuống, sau khi nghe xong lời nói của Trương Tĩnh Hân vô cùng xấu hổ, nhưng vì sao lúc vừa mở cửa rõ ràng nhìn thấy trên mặt Trương Tĩnh Hân đầy khẩn trương – đột nhiên bị cảm giác hạnh phúc vây quanh, cái gì cũng không nói, bước đến bên cạnh Trương Tĩnh Hân kéo góc áo của nàng, ôn nhu nói: "Xin lỗi, là ta sai, lần sau ta sẽ cẩn thận một chút, trước khi làm chuyện gì sẽ kiểm tra điện thoại một lần, báo cho ngươi một tiếng để ngươi không cần lo lắng."

Trương Tĩnh Hân cười nói: "Đâu cần phiền toái như vậy, có thể là gần đây có một số việc khiến ta bất an thôi."

"Bất an vì chuyện gì?" Trần Thiên Ngữ suy nghĩ một chút, hỏi: "Bởi vì chuyện của Chỉ Nhiên?"

Trương Tĩnh Hân gật đầu. "Yên tâm đi, Chỉ Nhiên ta đã sớm điều tra, nàng không động được ta, cũng sẽ không động đến ta, nàng còn trông cậy vào ta sống lâu trăm tuổi để cống hiến chủ đề cho nàng mà."

"Ta cũng điều tra qua bối cảnh của nàng, nàng và nhà xuất bản Thải Hồng kỳ thực chính là quân cờ của Phương Khôn mà thôi. Phương Khôn bị Cao Ấu Vi chèn ép các hạng mục điện ảnh và giải trí trong tay đều thất bại, nhà hàng Ngọc Long cũng chưa gượng dậy nổi, chỉ cần Phương Khôn không trở ra gây sự thì đây chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng ngươi phải cùng Chỉ Nhiên chính diện giao phong, ta vẫn có chút lo lắng."

"Lo lắng cái gì? Sợ ta sẽ bị nàng đâm một dao nữa sao? Trong lòng ngươi ta ngốc như vậy sao?"

Trương Tĩnh Hân an ủi: "Ngươi a, cũng không phải ngốc, chính là rất thành thật dễ mềm lòng."

Trần Thiên Ngữ nói: "Từ nhỏ đến lớn ba mẹ ta đều giáo dục ta phải làm một người tốt. Cái gì là người tốt, đầu tiên là phải chính trực, không làm chuyện xấu. Nhưng về sau ta phát hiện tiêu chuẩn đúng sai cũng không phải là tuyệt đối. Ta là người tốt, nhưng vô dụng, loại cảm giác này thực sự rất tệ."

Nhớ đến ba mẹ nàng bị chế nhạo, lão bản bị hại, còn có một Trương Tĩnh Hân đối với nàng đều tốt như vậy, các nàng kỳ thực có thể sống càng thêm vô ưu vô lự, nhưng bởi vì nàng mà gặp phải một số chỉ trích cùng tổn thất.


Nếu lúc này nàng không đứng lên phản kích còn đợi đến khi nào?

Trương Tĩnh Hân nhìn thấy tâm tình của Trần Thiên Ngữ có chút phấn khởi, sợ nàng không cách nào ngủ yên nên mời nàng đến biệt thự số 7 uống chút trà sữa hoa quả.

Loại cảm giác bước ra cửa là đến "nhà của ngươi" thực sự rất tốt!

Trương Tĩnh Hân tay nghề cao, khó được nhất là đặc biệt hợp tâm ý của Trần Thiên Ngữ.

Sáng sớm muốn ăn ngũ cốc, thì có ngũ cốc, buổi trưa muốn ăn thịt, lập tức có thịt, buổi tối muốn uống chút gì đó, rượu tự chế đồ uống đầy đủ mọi thứ. Trần Thiên Ngữ ở nhà cả ngày bị hơi nóng của máy điều hòa nung đến cổ họng căng lên, đang muốn uống chút gì đó thì Trương Tĩnh Hân mang đến trà sữa trước khi ngủ.

Không gả cho nàng thì gả cho ai?

Đến biệt thự số 8, Trần Thiên Ngữ liền thừa dịp mới vừa rồi Trương Tĩnh Hân chủ động đề cập đến Cao Ấu Vi liền rèn sắt lúc còn nóng nói chuyện Cao Ấu Vi muốn gặp mặt nàng. Trương Tĩnh Hân biểu hiện rất là rộng lượng, ngược lại khiến cho Trần Thiên Ngữ không cam lòng.

Trương Tĩnh Hân: "Vừa rồi vội vã trở về quả thật là ta, nhưng cho dù ta có yêu quý bạn gái hơn nữa thì cũng không có thể ngăn cản nàng đi gặp bạn của nàng, có đúng hay không?"

Hoa quả nấu hương vị, Trương Tĩnh Hân tắt lửa, nàng biết Trần Thiên Ngữ thích ngọt, cố ý thêm chút đường phèn, đậy nắp lại để giữ ấm, sau đó lại đi trở về phòng bếp.

Trần Thiên Ngữ đi theo: "Trương lão bản thực sự là biết nói chuyện, cho ta viên đường để ta không có cách nào phát tác, trái lại biến ta trở thành người keo kiệt thích so đo?"

"Ta không phải có ý này." Trương Tĩnh Hân mở lửa nhỏ cho nước, đường cát trắng thắng thành nước đường, chờ nước đường chuyển sang vàng óng thì đổ nước và lá hồng trà vào, nấu ra hương trà, một nồi trà sữa liền nấu xong: "Ta và Cao Ấu Vi trước đây từng đối chọi gay gắt, cũng không tiện gặp mặt. Ngươi và nàng có chuyện cần nói ta đi theo rất khó coi? Hơn nữa ta tin tưởng ngươi có thể xử lý tốt."

Lời này của Trương Tĩnh Hân không phải không có lý.

Nếu như nàng muốn đi theo, Trần Thiên Ngữ quả thật có chút không biết làm thế nào mới tốt. Nhưng nàng hiểu chuyện như vậy Trần Thiên Ngữ lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Trương Tĩnh Hân quá rộng lượng rồi.

Trà sữa chuẩn bị xong, Trương Tĩnh Hân đổ hoa quả trong nồi vào bình lớn, khuấy đều sau đó đổ một phần vào trà sữa: "Đến đây nếm thử xem có phải hương vị ngươi thích không?"

Quả vốn là có vị chua, nhưng Trương Tĩnh Hân thêm đường phèn cùng đường trắng đã hòa tan vị chua, nổi bật lên chỉ có mùi trái cây cùng hương trà, còn sót lại một chút vị chua ngược lại trở thành vũ khí quan trọng thu hút vị giác. Uống một hớp, vài loại hương vị hỗn hợp cùng một chỗ hình thành vài tầng cảm thụ vị giác, khiến Trần Thiên Ngữ ngưng thần chậm rãi thưởng thức.

"Trà sữa trái cây này..."

Trần Thiên Ngữ đang muốn mở miệng lại bị Trương Tĩnh Hân chặn lại, nàng nâng gương mặt Trần Thiên Ngữ, hôn lên, đầu lưỡi liếm khẽ một cái trên môi nàng, mềm mại dò xét vào bên trong, khiến Trần Thiên Ngữ có chút bất ngờ không kịp đề phòng, rồi lại có thể lập tức buông bỏ phòng bị, nhắm mắt lại cảm thụ nụ hôn càng thêm ngọt ngào.


"Đây là thức uống buổi tối cho bạn gái của ta, bảo vệ dạ dày, yên giấc, cũng không phải cho mỹ thực đại sư đánh giá, ngươi chỉ cần phụ trách uống là được, đừng phí đầu óc suy nghĩ phải hình dung nó như thế nào."

"Ngô...."

"Đừng uống nhiều, sẽ tạo gánh nặng cho thận, đi ngủ sớm một chút đi."

Trương Tĩnh Hân đã sớm nói nàng thích hôn môi nhưng Trần Thiên Ngữ đột nhiên nhận được nụ hôn triền miên vẫn sẽ có cảm giác bừng tỉnh cách một thế hệ, tiện đà cổ họng nghẹn lời, vừa muốn nói tất cả đều đã quên.

"Bên ngoài tuyết lại rơi." Trương Tĩnh Hân liếc mắt nhìn ngoài sân: "Chi bằng đêm nay ngươi ở lại đây đi."

Trần Thiên Ngữ hai tay nắm ly trà sữa cổ tròn, cúi đầu đỏ mặt nhỏ giọng "Ân" một tiếng.

"Thềm đá đi về nhà ngươi phỏng chừng đều kết băng. Ta sợ ngươi trở về bị ngã trên bậc thang. Ngươi một khi ngã tạo ra tuyết lở thì nguy rồi."

Trần Thiên Ngữ: "...."

Không thể hảo hảo nói tình thoại được đúng không?

Uống nửa ly trà sữa thì Trương Tĩnh Hân không cho nàng uống nữa, thúc dục nàng đi tắm.

Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân lần lượt đi tắm, Trương Tĩnh Hân bới tóc dài lên sau gáy dáng vẻ đặc biệt giỏi giang, trong tay cầm máy sấy đi đến phía sau sô pha, vỗ vỗ lưng sô pha để Trần Thiên Ngữ ngồi qua đó, muốn giúp nàng sấy tóc.

"Sấy tóc.... Chút chuyện nhỏ này ta tự mình làm là được rồi!"

Trương Tĩnh Hân vẫn ấn nàng ngồi xuống: "Ngươi động tác chậm chạp, đã mấy giờ rồi, Trần lão sư được xưng không thức đêm đi đâu rồi? Qua tháng này ngươi chính là người ba mươi tuổi rồi, mặt nạ các loại đều không bằng giấc ngủ. Đến đây, nhắm mắt lại."

Trần Thiên Ngữ không phục muốn tranh luận, vừa mở miệng thì ăn một miệng tóc, đành nghiêng đầu đẩy tóc ra, giọng nói cũng bị tiếng máy sấy vù vù bao phủ.

Sấy tóc xong buồn ngủ nồng đậm, chui vào trong chăn chờ Trương Tĩnh Hân.

Trương Tĩnh Hân thích trải một tấm chăn mềm trên mặt nệm, mùa đông ngủ thoải mái lại không lạnh.


Trương Tĩnh Hân sấy tóc xong thì vào phòng, so với lúc bới tóc dáng vẻ giỏi giang vừa rồi thì khi thả tóc cộng thêm ánh đền phụ trợ khiến nàng mang đến cảm giác hư ảo xa lạ, loại cảm giác xa lạ này tăng thêm kích thích – nàng và Trương Tĩnh Hân nhận thức chưa đến nửa năm, so với ba mẹ, người thân và bạn tốt mà nói, Trương Tĩnh Hân quả thực chính là một người tràn ngập hơi thở xa lạ. Mà người này bò lên giường, đem quần áo của nàng cởi ra, hôn nơi tư mật nhất của nàng ... Khiến nàng thoải mái đến không cách nào tiếp tục suy nghĩ.

Sáng hôm sau Trần Thiên Ngữ phát hiện mình tỉnh lại từ trong lòng Trương Tĩnh Hân.

"Sớm...." Người trong ngực khẽ động Trương Tĩnh Hân liền tỉnh, liếc mắt nhìn Trần Thiên Ngữ sau đó khép đôi mắt khô rát lại, hôn đầu nàng một cái, cánh tay đang ôm nàng thu chặt thêm chút nữa.

"Sớm." Trần Thiên Ngữ cũng không nhớ rõ mình đã ngủ lúc nào, chỉ nhớ rõ Trương Tĩnh Hân tách hai chân của nàng ra rồi lại đến hôn chỗ đó... Nàng thoải mái luồn ngón tay vào mái tóc Trương Tĩnh Hân, không bao lâu liền....

Lẽ nào vừa làm xong nàng liền ngủ? Thảo nào Trần Thiên Ngữ quen ngủ một mình bị ôm cũng có thể đi vào giấc ngủ.

"Ân, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Sáng sớm giọng nói của Trương Tĩnh Hân còn chưa thông, có chút khàn khàn mang theo dày đặc giọng mũi, rất êm tai nhưng... Cùng nàng ở chung lâu luôn cảm thấy lời của nàng không thể tùy tiện đáp, đáp lại hoặc đáp không tốt đều sẽ rơi vào bẩy rập của nàng! Cho nên Trần Thiên Ngữ lựa chọn im miệng không nói.

"Nhất định là tốt." Trương Tĩnh Hân nói: "Mới vừa làm xong hai giây ngươi đã bắt đầu ngáy, ngủ một giấc đến sáng, căn bản không cần trà sữa trái cây, vận động trước khi ngủ nhiều một chút là được rồi."

Trần Thiên Ngữ: "...."

Trương Tĩnh Hân đây là đào bẩy rập nhìn thấy Trần Thiên Ngữ không nhảy, một cước đá nàng xuống.

"Bất quá, nể tình ngươi tối qua rên rỉ rất êm tai ta sẽ không tính toán chuyện này."

Trần Thiên Ngữ lúc này triệt để thanh tỉnh, từ trong lòng Trương Tĩnh Hân giãy ra, chạy đi rửa mặt.

"Làm sao vậy? Xấu hổ?"

Trần Thiên Ngữ đỏ mặt đánh răng, Trương Tĩnh Hân đứng ở cửa phòng tắm, tóc có chút tán loạn, vài sợ tóc che đến trước mắt, khóe miệng cong cong vểnh lên, nét cười rõ ràng. Dây áo ngủ rũ xuống cạnh mắt cá chân, áo ngủ xanh đậm kẻ caro lỏng lẻo phủ trên thân thể cao gầy, ngực cùng bụng loáng thoáng lộ ra dưới áo ngủ, da thịt săn chắc tối hôm qua Trần Thiên Ngữ đã từng chạm vào....Nóng bỏng tay.

Vốn là có chút xấu hổ, bị Trương Tĩnh Hân như ẩn như hiện làm thiếu chút nữa thì sặc nước.

Trương Tĩnh Hân bước đến từ phía sau ôm lấy nàng, cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng của nàng, môi dán trên lỗ tai nàng: "Khi nào trở về thì nói với ta một tiếng, ta đi đón ngươi."

Trần Thiên Ngữ từng đợt nhũng ra: "Ta..... Ta tự mình lái xe đến là được rồi...."

"Không có việc gì, nói cho cùng cũng không xa, buổi tối có một món ăn mới còn muốn ngươi đến nếm thử. Ta lái xe đưa ngươi đi."

Không biết Trương Tĩnh Hân đã giở trò xấu gì, đem Trần Thiên Ngữ ép trên tường phòng tắm hôn hồi lâu, mãi cho đến khi Trần Thiên Ngữ gặp Cao Ấu Vi cảm giác hôn sâu của Trương Tĩnh Hân tựa hồ vẫn còn chiếm lấy cảm quan của nàng.

"Đã lâu không gặp." Cao Ấu Vi mặc một thân vải nỉ màu nâu nhạt trừ áo khoác, tóc uống xoăn nhẹ rũ xuống ngực, mái cũng đổi thành mái nghiêng. Lúc thấy Trần Thiên Ngữ liền tháo kính râm xuống, lộ ra nụ cười quen thuộc.

Trần Thiên Ngữ phát hiện hôm nay Cao Ấu Vi trang điểm rất thanh nhã, quần đen giày ngắn, khăn quàng cổ in hoa, nhìn qua cả người tựa hồ trẻ lại không ít.

"Đã lâu không gặp." Trần Thiên Ngữ hai tay đút trong túi áo khoác lông dê, tương đương mất tự nhiên.


Cao Ấu Vi vẫn duy trì nụ cười, cùng Trần Thiên Ngữ một trước một sau đến bàn đã đặt trước, mặt đối mặt ngồi xuống.

"Gần đây bình thường có thể thấy tin tức của ngươi,, rất nhiều lão bản quán ăn tới tìm ngươi chỉ điểm?" Cao Ấu Vi châm trà cho Trần Thiên Ngữ, sương trắng từ trong chén trà màu trắng tỏa ra, Trần Thiên Ngữ ngửi được trà này là loại nàng thích nhất, trà bá tước xao từ cây phật thủ.

Sau khi rót trà xong Cao Ấu Vi lại đẩy ly sữa đến: "Đừng để thân thể mệt mỏi."

Những lời này của Cao Ấu Vi khiến Trần Thiên Ngữ có chút không được tự nhiên, giữa các nàng quả thực xa lạ rồi.

"Cao Ấu Vi." Trần Thiên Ngữ nói: "Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi.... Ta nghĩ tình trạng của chúng ta bây giờ đã là không thể tệ hơn được nữa, cho nên dùng phương thức gì nói chuyện kỳ thực cũng không sao cả, không phải sao? Trước đây ngươi nói ngươi nhìn thấy ta cùng với Trương Tĩnh Hân... Đúng vậy, ta quả thật cùng nàng một chỗ. Xin lỗi, trước đây ta nói ta không phải là.... Sẽ không thích nữ nhân, lúc đó ta không phải cố ý lừa ngươi...."

"Ta biết, ngươi chỉ không cách nào thích ta mà thôi." Cao Ấu Vi ngược lại rất thản nhiên: "Ta nói, ta đã hiểu, nghĩ thông suốt, lúc ngươi cùng với ta chưa bao giờ vui vẻ như vậy."

Cao Ấu Vi cũng không ngờ sẽ trùng hợp gặp phải Trần Thiên Ngữ, Trần Thiên Ngữ lúc đó nàng mặc váy lộ lưng, thập phần xinh đẹp lướt qua bàn của nàng, ánh mắt nàng sáng bừng, vui vẻ muốn gọi Trần Thiên Ngữ lại nhưng lại phát hiện Trần Thiên Ngữ căn bản không có phát hiện ra nàng, mang theo mỉm cười mà đi về phía Trương Tĩnh Hân.

Cao Ấu Vi nhìn Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân ngồi xuống, người một nhà hoà thuận vui vẻ mà ăn cơm, trong lòng từng trận đau nhức, Tang Thanh Nhã ngồi đối diện nói với nàng cái gì nàng cũng không thể nghe vào.

Thẳng đến sau đó Trần Thiên Ngữ vô cùng lo lắng chạy theo Trương Tĩnh Hân, nàng lo lắng Trần Thiên Ngữ sẽ xảy ra chuyện nên cũng chạy theo, trốn ở phía sau đám người , sau đó thấy nàng lôi kéo Trương Tĩnh Hân vào lối thoát hiểm, nàng sợ hai người tranh chấp Trần Thiên Ngữ sẽ bị thiệt nên cũng tiến vào,bước vào thì nhìn thấy hai người dưới cầu thang hôn đến khó tách khó rời.

"Trước đây cũng có nghe nói qua, cái gì thích một người cảnh giới cao nhất không phải chiếm hữu mà là thành toàn, ta cũng cảm thấy rất vô nghĩa. Ai cũng không phải thánh nhân, thành toàn cái gì? Yêu chính là chiếm hữu, không chiếm hữu thì còn yêu thích cái gì. Thế nhưng...." Cao Ấu Vi hối hận vừa rồi đã gở kính mác xuống, nếu không cũng có thể che đi đôi mắt đỏ bừng lúc này: "Ta nhìn thấy nụ cười của ngươi.... Nụ cười mà cho đến giờ ta vẫn không có cách nào mang đến cho ngươi, ta bỗng nhiên hiểu được tất cả. Ngươi không yêu ta, ngươi có người ngươi yêu, cho dù ta đố kị ta khổ sở, đây cũng là sự thật không cách nào thay đổi."

Trần Thiên Ngữ giống như bị lời nói của Cao Ấu Vi cố định, không biết nên nói cái gì, suy nghĩ cùng hành động đều chậm chạp.

Trong đời của nàng trải qua không ít lần được thổ lộ, nhưng rất quái lạ, không có một lần nào có thể giống như Cao Ấu Vi, khiến nàng cảm thất trong lòng chua xót, thậm chí có chút áy náy.

"Ta không muốn mất đi ngươi, bất kể là bạn bè hay là đối tác. Ta muốn nói chính là như vậy, tất cả xem ý tứ của ngươi."

Cao Ấu Vi đem quyền lựa chọn giao cho Trần Thiên Ngữ, Trần Thiên Ngữ tự nhiên là rất khó cự tuyệt, nhưng nàng có chút sợ giẫm lên vết xe đổ.

"Không cần lo lắng cho ta sẽ tiếp tục động tâm tư với ngươi, ta luôn luôn nói được thì làm được. Huống hồ ngươi và Trương Tĩnh Hân đã ở cùng một chỗ, đúng không? Ta sẽ không ra tay với bạn gái của ngươi."

Trần Thiên Ngữ nhấp một ngụm trà, hắng giọng, suy nghĩ hồi lâu đột nhiên nở nụ cười, Cao Ấu Vi cũng cười rộ lên.

"Ta thật... Có chút không biết nói gì cho phải."

Cao Ấu Vi: "Vậy thì đừng nói việc này nữa, nói chuyện khác đi. Gần đây ngươi lại nổi lên, Chỉ Nhiên kia, chính là tác giả của nhà xuất bản Thải Hồng đã sao chép sách của ngươi, ngươi còn nhớ rõ sao? Vốn dĩ ta đã quên mất nàng, hơn nữa đoạn thời gian trước ta bị mẹ ta quản gắt gao cũng không có thời gian nhàn rỗi như vậy. Nếu không phải nàng ở trên ti vi lại nhắc tới ngươi ta thật đúng là không nhớ nổi đây là ai. Lúc trước thu thập Phương Khôn ta còn tưởng rằng đám kiến hôi này dù thế nào cũng nên run rẩy đem mình giấu đi, xem ra thực sự là ta lớn tuổi xem không hiểu thế giới phách lối này? Gần đây danh tiếng của ngươi đã tốt lên, sao không rèn sắt khi còn nóng đem món nợ trước kia thanh toán một lần?"

Trần Thiên Ngữ nói: "Ta đã có sắp xếp rồi, chỉ chờ thời cơ."

"Được." Cao Ấu Vi nói: "Chúng ta hợp tác đi, đem cả nhà xuất bản Thải Hồng nhổ tận gốc!"