Nhà Trương Tĩnh Hân trang trí tương đối đơn giản, lấy màu trắng làm chính lam sắc là phụ có chút cảm giác Địa Trung Hải. Nhà nàng tương đối cao, vô luận là sân thượng hay là sân vườn cảnh biển đều trống trải.

Trương Tĩnh Hân bảo Trần Thiên Ngữ tự đi lên lầu tắm, Trần Thiên Ngữ còn muốn nói đây không giống như phong cách của Trương Tĩnh Hân, có thể khom lưng tháo dây giày nhưng lại bảo một người khách lần đầu tiên đến nhà tự mình đi tắm.

"Ngươi lên lầu hai thì có thể nhìn thấy phòng tắm." Trương Tĩnh Hân tựa hồ nhìn ra lo lắng của Trần Thiên Ngữ, nói bổ sung.

Trần Thiên Ngữ đi tới lầu hai lập tức liền hiểu. Tuy rằng phòng ốc kết cấu giống như biệt thự số 8 trước đây của Trần Thiên Ngữ, nhưng nàng đã đem phòng ngủ đả thông, gắn cửa kính trở thành phòng sách, cái giường tròn thật to đặt đối diện phòng sách , chiếm hoàn toàn trung tâm lầu hai, chân giường hướng ra ban công, mỗi ngày tỉnh lại đầu tiên là có thể thấy phù vân cùng biển rộng. Cạnh giường là máy CD, kết nối hai cái loa, ngay phía trên có một cửa sổ thủy tinh, lúc này cửa sổ không mở, có thể thấy ánh sao.

Phía trước giường là phòng tắm có vòi sen cùng bồn tắm lớn, phòng tắm ngăn cách bằng kính, bên tay trái bồn tắm là vòi sen, bên tay phải đặt một chiếc bàn, mặt trên bày đầy các loại sản phẩm tắm rửa, thậm chí còn có ly rượu cùng rượu nho. Ban công không chỉ có phòng tắm mà còn có nhà ấm trồng hoa, bồn tắm lớn bốn phía tất cả đều là hoa hoa thảo thảo... Cũng chỉ có vị trí cao hơn người khác một tầng mới có thể yên tâm mang bồn tắm ra gần ban công thế này. Nằm trong bồn tắm tắm rửa thì tầm nhìn còn tốt hơn ở trên giường.

Bồ đoàn, sách rơi trên mặt đất, một cái máy đi bộ..... Có thể nhìn ra Trương Tĩnh Hân là một người phi thường biết hưởng thụ cuộc sống, lầu hai mỗi không gian đều được bố trí tỉ mỉ. Mới vừa rồi ở dưới lầu vì có chủ nhân nên Trần Thiên Ngữ có chút ngượng ngùng không dám tỉ mỉ quan sát cách bày trí, lúc này nàng một mình ở lầu hai khó tránh khỏi đánh giá căn phòng trang trí theo phong cách tràn đầy tình thú này.

Nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh, Trương Tĩnh Hân hướng trên lầu thấp giọng gọi: "Ngươi có khỏe không Trần lão sư? Nước nóng bên tay trái."

"Ừ, ta không sao! Lập tức tắm ngay!"

Bồn tắm lớn bốn phía trống trãi, Trần Thiên Ngữ tự nhận chưa tính là người bảo thủ, nhưng đối mặt loại này phương thức tắm rửa vô cùng OPEN này vẫn có chút bó tay bó chân.

Nàng vừa mở nước vừa cởi quần áo, lúc cởi quần áo luôn hướng nơi cầu thang mà quan sát. Thực sự lo lắng nên lại cầm quần áo mặc vào, đi tới bên cạnh cầu thang hướng dưới lầu nói: "Trương lão bản! Ngươi sẽ không đột nhiên lên lầu chứ? Phòng tắm nhà ngươi cũng quá hấp dẫn a, ta thế nào cũng có chút sợ hãi a."

Giọng nói của Trương Tĩnh Hân mang theo chút ý cười: "Trần lão sư yên tâm tắm, ta chưa bao giờ mơ ước thân thể của ngươi, có được hay không?"

"......."


Lời nói của Trương Tĩnh Hân Trần Thiên Ngữ tin tưởng, nhưng giờ này khắc này thế nào lại không muốn tin tưởng như vậy a!

Trần Thiên Ngữ lười biếng cởi y phục xuống đem người ngâm vào trong nước, quấn tóc lên gối đầu lên bồn tắm lớn.

Phải cảm thán, nhà Trương Tĩnh Hân thật là một chỗ tốt để nói chuyện yêu đương, chỉ cần có cái bồn tắm lớn này..... Nếu là cùng người mình thích cùng nhau tắm, ngẩng đầu là có thể thấy trăng sáng trên biển. Mở chút âm nhạc, uống chút rượu đỏ, lại làm một chút.....

Được rồi, được rồi, Trần Thiên Ngữ nghĩ đến chuyện luyến ái như vậy lại có chút đau dạ dày. Nàng từ trong bồn tắm đứng lên đến tắm vòi sen.

Đều nói lúc tắm rửa luôn luôn là thời gian để suy ngẫm nhân sinh đại sự, đại khái là bởi vì quá trình tắm khá dài lại không cách nào làm chuyện gì khác, không thể làm gì khác hơn là đem những sự việc những hồi ức trong quá khứ hiện tại, tương lai , tất cả những gì đáng hoặc không đáng suy nghĩ đều moi ra tắm một chút phơi một chút.

Trần Thiên Ngữ sống đã sắp được ba mươi năm, muốn nói không hề trải qua bất kỳ cảm tình gì đó là nói dối. Nhưng những kinh nghiệm này lại không có một cái nào có thể đi vào giai đoạn chính thức đã bị tính cách thích xoi mói của nàng đánh ra khỏi thế giới của nàng. Nàng luôn nói yêu cầu của nàng không cao a, đừng quá xấu đừng quá nghèo là có thể bên nhau rồi! Jeanne thẳng thắn — loại người nói yêu cầu không cao như ngươi kỳ thực yêu cầu là cao nhất! Người ta yêu đương có thể liệt kê ra một list các tiêu chuẩn, nhìn qua có vẻ đặc biệt xoi mói, thế nhưng chỉ cần dựa theo cái list đó mà tìm là được, tỷ lệ trực tiếp ghép thành đôi thành công cũng có thể gần đến 100%. Thế nhưng Trần Thiên Ngữ đâu? Đến một người liệt kê một người, có thể chân chính nói yêu đương cũng chỉ có thể dựa vào duyên phận.

Jeanne cũng không sốt ruột, dù sao thì mẹ của Trần Thiên Ngữ cũng chưa từng gấp nàng gấp cái gì, hơn nữa Trần Thiên Ngữ là nữ thanh niên ưu tú lớn tuổi, người theo đuổi không ít, phía sau còn có một ngốc có tiền kêu cha gọi mẹ, thanh thế rất cao, không tới phiên nàng lo lắng. Nàng chính là đặc biệt hiếu kỳ, Nếu ngày nào đó Trần Thiên Ngữ có thể nói một hồi luyến ái, nhất định là người đến từ hành tinh khác đi?

Không biết có phải nghĩ tới chung thân đại sự đều sẽ đau nhức hay không, lúc này thật sự đau dạ dày rồi.

Trần Thiên Ngữ từ trong phòng tắm đi ra có chút không chịu nổi, đau đến cả người muốn co lại thành con tôm, bước một bước cũng không đứng vững, đem vòi hoa sen từ trên giá đánh rơi, rơi xuống sàn gỗ gây ra âm thanh rất lớn.

Giọng nói của ngươi không sao chứ từ dưới cầu thang truyền đến: "Trần lão sư ngươi không sao chứ?"

Trần Thiên Ngữ đau dạ dày đến nói không ra lời, khăn tắm thì treo trên giá đầu bồn tắm lớn... Dựa theo xu thế này Trương Tĩnh Hân khẳng định sẽ lập tức lên lầu, nàng cũng không thể giống như con gà trụi lông cùng Trương lão bản đối mặt.


Trần Thiên Ngữ vươn cánh tay.

Dưới cầu thang truyền đến tiếng bước chân.

Đầu ngón tay run rẩy, lập tức sẽ với tới khăn tắm!

Đỉnh đầu của Trương Tĩnh Hân xuất hiện ở đầu cầu thang: "Trần lão sư?"

Chờ một chút! Này! Còn thiếu chút nữa!

Lầu hai hơi nước rất nặng, đoán chừng là lúc Trần Thiên Ngữ đang tắm đã kéo rèm cửa sổ lại.

Trương Tĩnh Hân lại hô một tiếng, như trước không ai trả lời. Nàng thử liếc mắt nhìn lên lầu, nhìn thấy Trần Thiên Ngữ khoác khăn tắm té trên mặt đất.

"Trần lão sư." Trương Tĩnh Hân nhanh chóng lên lầu, đở Trần Thiên Ngữ ngồi dậy: "Dạ dày lại đau? Có bị ngã trúng chỗ nào không?"

Cuối cùng trước khi ngã xuống cũng đem thân thể gói kỹ lưỡng, trong lòng Trần Thiên Ngữ đang hát cảm tạ ông trời.

"Ta chính là.... Không biết chuyện gì xảy ra, dạ dày lại đau, đầu cũng đau."


"Có thể là trở trời rồi thời tiết lạnh, thể chất ngươi sợ gió lạo bị gió biển thổi nên liền hư thoát. Đều tại ta không cẩn thận, ta đỡ ngươi đến trên giường nghỉ ngơi đi."

Trần Thiên Ngữ còn có thể đi được, dưới sự dìu đỡ của Trương Tĩnh Hân thuận lợi ngã xuống giường.

Trương Tĩnh Hân chuyển hướng ngọn đèn trên đầu giường, mở lại đèn, nhìn thấy Trần Thiên Ngữ vặn mi, vẻ mặt cũng khổ não theo nàng: "Trần lão sư ta dẫn ngươi đi bệnh viện?"

"Không muốn đi....."

"Sao vậy?"

"Sợ đi bệnh viện, không đi."

"....Cũng đã qua trùng cửu rồi, người còn sợ bệnh viện?"

"Chán ghét."

"Dạ dày là không còn cách nào, ta sẽ rót chút hồng trà cùng mật ong cho ngươi. Đau đầu thì ta còn có cách, tuy rằng chưa tính là cao thủ bấm huyệt nhưng giảm bớt một chút cảm giác đau đớn vẫn là có thể."

Trương Tĩnh Hân rót trà cho Trần Thiên Ngữ uống xong, đem mái tóc của nàng xỏa ra, đầu nhẹ nhàng đặt ở trên đùi, ngón tay thon dài luồn vào trong tóc nàng, đầu ngón tay dùng lực, ấn vào những huyệt vị trên đầu, thật thần kỳ, ngón tay Trương Tĩnh Hân nhu ấn nơi nào, nơi đó chậm rãi thư giãn giảm bớt đau nhức.

"Cảm giác có tốt không?" Giọng nói của Trương Tĩnh Hân có chút xa xăm,

"Ân...umh." Trần Thiên Ngữ biết mình thanh âm của mình mơ hồ đến kỳ quái, đại khái là quá mức thoải mái, không khỏi chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Trước khi ngủ hình như nàng nghe thấy tiếng máy sấy, hơi nóng mền nhẹ mang theo mùi sữa tắm.


Cảm giác đau dạ dày theo ý thức mà xa dần: "Trương lão bản thật là ôn nhu." suy nghĩ này trôi tới trôi lui trong đầu, cuối cùng triệt để trôi vào hỗn độn,

Khi tỉnh lại không biết là mấy giờ, thanh âm của sóng biển từ xa truyền đến, trên mặt biển vẫn một mảnh hắc ám.

Đói bụng — đây là cảm giác duy nhất khi tỉnh lại của Trần Thiên Ngữ.

Nàng sờ soạng đứng dậy, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến thanh âm quen thuộc lại xa lạ: "Làm sao vậy?"

Trần Thiên Ngữ lại càng hoảng sợ. Nàng theo bản năng cho là mình đang ở nhà, thế nhưng giọng nói của Trương Tĩnh Hân vừa vang lên nàng lập tức liền nhớ lại mình bây giờ đang ở trong nhà Trương Tĩnh Hân.

Trương Tĩnh Hân mở đèn đầu giường, hai người các nàng ngồi trên cùng một chiếc giường, mặc một tầng áo ngủ thật mỏng. Tóc đen của Trương Tĩnh Hân có chút tán loạn xỏa trên vai, đôi mắt khô rát mà nheo lại, nồng đậm buồn ngủ.

"Ta......" Trần Thiên Ngữ vẫn còn đang suy nghĩ nếu trần trụi nói rõ bản thân đang đói có phải không thích hợp hay không, bụng đột nhiên ột ọc bán đứng nàng..

Trần Thiên Ngữ xấu hổ vạn phần, Trương Tĩnh Hân lại cười: "Đói bụng không, ta nấu chút đồ ăn cho ngươi."

"Này, Trương..... Trương lão bản!"

Trương Tĩnh Hân trực tiếp rời giường xuống lầu nổi lửa, Trần Thiên Ngữ theo sau ngăn cản: "Đừng, ta tiếp tục ngủ là được rồi."

"Yên tâm, ta nấu chút thức ăn dễ tiêu."

Trần Thiên Ngữ thấy Trương Tĩnh Hân lấy trứng muối, lột vỏ cho vào chén.

Mì sợi cho vào nồi, nguyên liệu vào nồi, sau khi Trần Thiên Ngữ ngửi được hương vị nồng đậm cũng nói không nên bất luận lời dị nghị gì nữa.