“Hình như gọi là Lương Triết thì phải, bên cạnh còn có tên Lục Khởi đáng ghét nữa.”
“Cái gì? Cô ta thể mà lại dám đi ngoại tình à!” Vu Y Cơ giận tím mặt, gân cổ lên mắng chửi: “Cô ta có liêm sỉ không vậy chứ! Cô ta đang ở đâu? Xem mẹ có xé xác cô ta ra không?”
“Bạch Dương nói đã ly hôn với anh của con rồi!” Thấy vẻ mặt u ám đáng sợ của anh cả, Phó Kình Duy lại hỏi thêm một câu: “Điều chị ta nói là sự thật sao?”
Phó Kinh Hiên mím môi không lên tiếng, sắc mặt nặng nề như ngầm thừa nhận.

Không biết Vu Y Cơ đang nghĩ gì, ngây ra một lúc, bỗng trên mặt lại tỏ ra vui mừng: “Ly hôn mới là tốt ấy! Xem ra cô ta cũng biết điều! Trong lòng mẹ chỉ thừa nhận Tử Yên là con dâu thôi, cô ta là cái thá gì chứ!”
Không biết vì nguyên nhân nào mà lời mắng chửi của Vu Y CƠ rơi vào trong tại của Phó Kình Hiên lại trở nên đặc biệt chói tai: “Đừng nói gì nữa hết.”
Anh cầm chiếc áo khoác bên cạnh lên rồi rời khỏi nhà.

Phó Kình Duy ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của anh trai: “Mẹ, Bạch Dương thật sự không quay về nữa sao?” Vu Y Cơ hừ lạnh: “Cô ta dám! Cho dù cô ta có ly hôn đi nữa cũng đừng mơ tưởng đến một đồng nào của con trai mẹ!” Phó Kình Duy không lên tiếng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.


Đột nhiên, cậu ta phát hiện có ánh mắt đang nhìn về phía bên này, vô thức ngẩng đầu lên nhìn sang.

Cố Tử Yên lặng lẽ đứng trước lan can, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

Thấy ánh mắt ngạc nhiên của cậu, Cổ Tử Yên cười nhẹ, giọng nói hết sức dịu dàng: “Tiểu Duy à”
Từng nghe mẹ nói qua, Cổ Tử Yên là con gái độc nhất của một ông chủ doanh nghiệp, có thể hỗ trợ cho sự nghiệp của anh trai, còn Bạch Dương chỉ là
cô nhi không cha không mẹ, chỉ biết tiêu tiền của anh trai.

Cao thấp đã được vạch ra rõ ràng.

Phó Kình Duy mỉm cười với Cố Tử Yên: “Chị Tử Yên”
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Bạch Dương đã thức dậy trang điểm.

Cô lấy chiếc váy đen bó sát người ở trong tủ quần áo ra mặc vào người, đã có một lần cô mặc như thể cho Phó Kình Hiên xem, bị anh chê xấu, kể từ đó cô cũng không mặc thêm lần nào nữa.

Bây giờ không những cô mặc vào mà còn trang điểm tinh tế, phối với màu son đỏ sẫm, khí chất thanh cao.

Phó Kình Hiên và cô cùng nhau đến Ủy ban.

Bạch Dương nhếch môi cười nhưng lòng không vui: “Đi thôi ngài Phó, tôi rất bận, chúng ta nhanh chóng giải quyết thôi”

Phó Kình Hiên liếc nhìn nụ cười trên mặt cô, ánh mắt nặng nề: “Vội như vậy sao, có phải là vì tên người mẫu nam kia không?”
Bạch Dương ngẩn ra một hồi mới biết anh đã hiểu nhầm điều gì.

Nhưng cô cũng không có ý định giải thích, nhướng mày cười như không cười: “Chuyện cá nhân của tôi, ngài Phỏ không có tư cách gì để hỏi thì phải?” Phó Kình Hiên không thích thái độ này của cô, giống như anh là một người không quan trọng vậy.

“Cô thích anh ta sao?”
Thấy anh vẫn cứ hỏi liên tục, Bạch Dương cảm thấy hơi khó chịu: “Đúng vậy, tôi thích cậu ấy đấy, anh vừa lòng chưa? Vậy chúng ta có thể ly hôn được chưa ngài Phó?”.

Bạn có biết trang truyện || trumt ruyen.ME ||
Phó Kình Hiên mím chặt môi, gương mặt tuấn tú như bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh.

– Nếu cô đã vội vàng như vậy thì anh sẽ thành toàn cho cô.

Ủy ban chỉ mất vài phút để hoàn thành các thủ tục.


Bạch Dương nhìn tờ giấy ly hôn trên tay, đột nhiên khoé mắt cay cay.

Từ nay về sau, hai người đã không còn quan hệ gì nữa rồi, cô cũng không cần vì anh mà phải tủi thân nhân nhượng mọi thứ nữa! Hít một hơi thật sâu, cô nuốt xuống mọi đau khổ tủi hờn, ngẩng đầu lên khoé môi nở một nụ cười rạng rỡ.

Đúng vào lúc này, một chiếc xe Maybach màu đen dừng lại bên cạnh cô.

Một đôi chân thon dài từ trong xe bước ra, Lương Triết mặc một chiếc áo Jacket, dung mạo khối ngô sắc sảo, sau khi nhìn thấy cô thì khoé môi nở một nụ cười mê người: “Em đến đón chị.”
Bạch Dương ngẩn người: “Không phải Lục Khởi nói sẽ đến sao?” “Anh ấy đến Tiểu Kim Khổ đặt phòng riêng rồi, nói là tối nay phải chúc mừng chị, để em đến đón chị trước”
Cậu ta rất chủ động cầm lấy túi xách của cô: “Lên xe trước đi chị, em chở chị đến một nơi thú vị”.