Bạch Dương ngồi trong xe của Phó Kình Hiên, suốt dọc đường không nói câu nào.

Chẳng bao lâu đã đến ngôi nhà cũ của nhà họ Phó.

Bà Phó sống ở ngoại thành, thích yên tĩnh, thường thắp hương bái Phật, bên cạnh có một vài người phụ nữ phục vụ bà.

Từ xa, Bạch Dương đã nghe thấy tiếng họ của bà cụ.

Bà cụ nét mặt xanh xao, có vẻ không được khỏe cho lắm, lạnh lùng nói một câu với Phó Kình Hiên: “Cháu ra cửa đứng đi” Sau đó đưa Bạch Dương vào trong nhà.

“Không ngờ, ta đi ra ngoài không bao lâu, trở về đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Bạch Dương, cháu vội vàng quá”
Bạch Dương biết rằng bà cụ đang nói về việc ly hôn của cô với Phó Kình Hiên.

Chậm rãi bước tới, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của bà lão như thường lệ, cô ấy khẽ cười: “Bà ơi, bà nên mừng cho cháu, vì cuối cùng thì cháu cũng được là chính mình rồi phải không ạ?”
Bà cụ than thở trách mắng Phó Kinh Hiên đang ở ngoài cửa, rồi quay đầu lại, không vui lắm: “Thằng bé Hiên này hồ đồ rồi, bỏ lỡ người vợ tốt như cháu khiến cháu bây giờ đã gọi ta là “bà” khách sáo thế này rồi.


Bạch Dương giật mình, ánh mắt đong đầy cảm xúc: “Bà nội”
Bà cụ VỖ VỖ mu bàn tay cô: “Bạch Dương à, ta có thể nhìn ra tình cảm của cháu dành cho Kình Hiên trong mấy năm nay, cháu thật sự có thể buông bỏ nó sao?”
“Con không còn cách nào khác ngoài buông tay.” Bạch Dương cảm thấy trong lòng chua xót, không buông tay thì cô biết làm gì? Đã quá đủ rồi.

Bà cụ ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: “Cháu ly hôn với Kình Hiên, bà nội không trách cháu.

Ta biết sớm muộn gì cũng có ngày này.

Là thằng Hiên nó
ko có cái phúc đó”
Bạch Dương lặng lẽ tựa vào vòng tay của bà cụ.

Trong những năm qua ở nhà họ Phó, bà cụ là người duy nhất đối tốt với cô.

Dưới sự chăm sóc của bà cụ, Vu Y Cơ và Phó Kình Duy không dám tùy ý, vẫn có chút kiêng dè, vậy nên từ lâu cô đã coi bà cụ như người thân.

Bạch Dương không hối hận về việc ly hôn, nhưng hơi tiếc nuối vì cô không thể tận hiếu với bà.

“Bạch Dương à, Kình Hiên từ nhỏ đến lớn do ta chăm sóc, ta hiểu tính khí của nó.

Nếu có một ngày nó níu kéo cháu, cháu có trở về không?” Bà cụ không nỡ mất đi người cháu dâu tốt như vậy cho nên tất nhiên hy vọng tương lai hai người sẽ ở bên nhau.

Nhưng Bạch Dương không ngây thơ, cô biết rằng chỉ có Cố Tử Yên mới có thể khiến thái độ của Phó Kình Hiên trở nên dịu dàng chứ không phải cô.

Bạch Dương giật giật khóe môi: “Nhưng mà bà nội, anh ấy không thích cháu, cháu đáng ra nên hiểu rõ điều này từ sáu năm trước.”
Bà cụ cũng nhận ra điều gì đó, vẻ mặt buồn bã, lặng đi.


“Bà nội, bất kể cháu có phải là cháu dâu của bà hay không thì cháu cũng vẫn là Bạch Dương luôn kính trọng bà” Cô đưa tay vuốt lấy tóc mai bà lão, cười nhẹ: “Người già phải luôn vui vẻ, giữ gìn sức khỏe, những chuyện khác bà ko cần lo”
Phó Kình Hiên lặng lẽ đứng bên ngoài.

Anh biết mối ràng buộc giữa Bạch Dương và bà cụ.

Tuy rằng mấy năm nay anh không thích Bạch Dương nhưng không thể phủ nhận Bạch Dương đối xử với bà cụ rất tốt, không thua gì con ruột.

Ngay cả khi Vương Y Cơ và Phó Kình Duy đối xử không tốt với cô ấy thì cô ấy vẫn chăm sóc họ.

Sau khi biết rằng tai nạn xe hơi của Cổ Tử Yên là do Bạch Dương gây ra, Phó Kình Hiên trong lòng rất căm tức, nhưng anh chọn để cô đi vì cô thực sự đối xử rất chân thành với bà cụ.

Đó có thể coi là sự khoan dung cuối cùng đối với cô.

Một lúc lâu sau, hai người ở trong nhà mới đi ra.

“Bạch Dương à, sau này nếu rảnh rỗi thì thường xuyên ghé thăm bà già này nhé.

Ta sợ rằng ta sẽ không còn sống được mấy năm nữa.” “Bà nội nói nhảm cái gì thế? Bà là người sẽ sống lâu trăm tuổi, cháu sẽ thường xuyên tới thăm bà.”
Lúc này, Phó Kình Hiên bước lên phía trước: “Tôi lái xe đưa cô về.”
Bạch Dương xa cách từ chối: “Không cần đâu, có người đón tôi rồi.” Cô xoay người đi về phía chiếc Maybach màu đen đã tới từ lâu.


Phó Kình Hiên hai mắt trĩu xuống, là Lục Khởi cùng với cái tên nam người mẫu đó.

Cảnh nói cười của cả ba trở nên thật chói mắt một cách khó hiểu.

Bà cụ ho khan vài tiếng, thở dốc nói: “Ta già rồi, cũng không thể lo cho chuyện của các cháu nữa, nhưng Hiên à… Chỉ mong là một ngày nào đó cháu sẽ không hối hận.”
Bà nội, người luôn yêu thương anh đã vô cùng thất vọng về anh, không muốn nhìn anh thêm chút nào nữa.

Người làm dìu bà quay trở vào.

Phó Kình Hiên đứng một mình ở cửa, vẻ mặt lạnh tanh.

Hối hận ư?
Không thể nào!.