- Quang Huy à, anh có thích em không? Chúng ta cũng tìm hiểu lâu rồi nhỉ?- Tôi cúi đầu e ngại, ngại là đúng rồi. Con gái lần đầu tỏ tình với người mình yêu cơ mà. “Bạch mã hoàng tử” nhìn tôi mỉm cười rồi gật đầu. Trời ơi, cái gật đầu của anh làm tôi muốn gãy cổ theo luôn vậy đó. Anh kê sát mặt mình vào mặt tôi và…

“Cốp…cốp” Tiếng gõ bàn của cô giáo khiến tôi “vỡ mộng”. Dẫu chỉ là giấc mơ em xin mơ hoài (Ngôi nhà hạnh phúc- Thủy Tiên). Tôi bật dậy vuốt vuốt lại mái đầu rối lu xu bu của mình rồi lau nước bọt đang chảy ra bên khóe miệng. Cô mỉm cười “hiền từ”:

- Hôm nay mơ tới đâu rồi em? Anh ấy đồng ý chưa?

Cả lớp cười ồ lên, trời ơi, xấu hổ chết mất. Cô biết chuyện này là do tuần trước tôi cũng ngủ gật, cô lại lay lay vai tôi. Tôi lấy tay đánh cái bốp vào tay cô, miệng vẫn cười mãn nguyện:

- Đang đi chơi với “bạch mã hoàng tử” đừng có quấy rầy!

Tôi phụng phịu:

- Em… Cho em học tiếp nha cô!

- Học hay là ngủ? Theo quy chế cũ, nhanh!- Cô tuyệt tình. Trời ơi, đây là lần thứ n tôi phải quỳ gối trước cửa lớp ở giờ học của cô. Tôi ôm cặp đi ra cửa, tay che miệng ngáp dài 1 cái. Tụi bạn cũng đã quá quen với việc tôi phải bỏ tiết giữa chừng như thế này rồi. Kể ra cũng rõ khổ, híc híc, tôi- Triệu Minh Minh, nhà tiểu thuyết online thích mơ mộng. Mơ mộng cả ngoài đời và lúc ngủ. ==” Ước mơ rất nhỏ nhoi của tôi là có bạn trai. Hụ hụ, đã bao năm phòng không gối chiếc, đi gặp mặt biết bao nhiêu cậu, sau những lúc đó toàn là có thêm bạn trai của bạn mình. Nhìn tôi cũng không quá xấu, chỉ có cái là cặp kính cận dày hơn bình thường. Tính ra cũng không lùn lắm, 1m60, nặng 50kg. Nè nè, không có béo nha, BMI vẫn ở mức người bình thường mà. Tôi ôm cái cặp ngồi xếp bằng trước cửa lớp, khi nào cô ra thì giơ cặp lên đầu, chân quỳ gối. Biết vậy giả vờ đau bụng xong lên phòng y tế nướng hết buổi sáng rồi. Tôi chờ đợi thời gian trôi qua, đầu vẫn gật gà gật gù như con gà mờ. Vậy mà sướng nha, khỏi học hành gì sất, trống đánh thì cứ te te xách cặp đi về. Tôi ngồi đó như con cún chờ tiếng trống gọi hồn về với xác.

“Tùng…tùng…tùng…” Cuối cùng thì trống cũng đánh, tôi ôm cặp đứng dậy. Hảnh diện là người đi ra khỏi lớp đầu tiên, Yehhh!

- Nhỏ kia!- Giọng con bạn tôi lanh lảnh phía sau, tôi đã chơi với nó từ nhỏ cho đến giờ rồi í. Nó chạy lên câu vai tôi cười ha hả:

- Anh có thích em không?

- Có ai biết bí mật của tao chưa?- Tôi hỏi nhỏ nó. Nó lắc đầu:

- Chưa nghe chữ Quang Huy, chỉ có tao nghe thôi! Mày may quá.- Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu tụi bạn trong lớp biết tôi thích cựu hot boy của trường tụi nó sẽ bảo tôi đĩa theo chân hạc à coi. Đeo được cũng đeo nữa. Tôi khịt mũi rồi đi tiếp. Con bạn tôi cười hề hề:

- Có định tìm anh nào tiêu chuẩn: Nhà mặt phố, bố làm to. Tiêu chuẩn 3G, không tiếp chân dài não ngắn đặc biệt là côn đồ lưu manh chưa?

- Còn ai ngoài hoàng tử mà tìm?- Tôi chép miệng, chỉ trong mơ tôi mới thật sự thấy mình quan trọng, mới thấy mình là công chúa sánh đôi cùng hoàng tử.

- Chiều nay đi xem mặt nha! Nghe nói là toàn anh đẹp trai đó… Mày không muốn tìm thì cũng phải đi theo cho đủ nha, ăn kimbap đó!

“Kimbap” mắt tôi sáng rực, tất nhiên là đồng ý. Tôi cũng đã mất niềm tin vào tình yêu sét đánh của mấy buổi gặp mặt rồi, tôi đi theo cũng chỉ để “phá mồi”. Hải Yến- bạn thân tôi không đến nỗi ê sắc 1 ề như tôi, nó thay bồ như thay áo nhưng chẳng ai chất lượng cả. Như tôi cũng được nha, có bạn trai 1 lần thì chất của chất, biết đâu được? OK OK, chỉ là biết đâu được. Tôi và nó cùng đi bộ về nhà, nhà tôi cũng khá gần trường nên đi bộ cho thể thao, chứ tôi thuộc loại lười vận động mà thích tống vào mình 1 lượng calories khổng lồ, bảo sao không được nick nêm dễ cưng: Lợn Lười. Lúc trước nghe cũng dễ thương lắm cơ “Heo Lười” nhưng giờ thì toàn gọi Lợn.

Tôi cởi giày ra rồi treo áo khoác, nón vào móc. Tôi uể oải đi vào nằm phịch lên sô pha. Mẹ tôi đang nấu ăn trong bếp đi ra dứ dứ cái chảo:

- Con gái con lứa đi học về không tắm rửa rồi vào nấu cơm, mày ế cũng đúng rồi…

- Ế đang là xu thế của thời đại, ế không phải là không ai cua mà là ở giá cho trai nó thèm…- Tôi trả lời mẹ mình, không quên bật dậy chạy đi chỗ khác, không thì mẹ tôi cho 1 cái chảo là thăng thiên. Bà chống nạnh:

- Để rồi coi nha! Vào nhặt rau nhanh…

- Dạ ạ ạ ạ…- Tôi ngân dài 1 cách uể oải rồi thực hiện mệnh lệnh của nữ chủ nhân căn nhà giao phó. Được 1 lúc thì ba tôi đi làm về. Ông đi vào bếp ôm sau lưng mẹ tôi, 2 ông bà này cứ sến súa như vợ chồng son, son sắc cái nỗi gì mà ra con nhỏ 18 tuổi học lớp 12 rồi nè. Mẹ tôi lập tức hiền dịu lại nào là… Anh đi làm có mệt không? Đi tắm rồi nghỉ ngơi đi anh, chút em làm cơm xong rồi gọi anh xuống. Thế nào mà chẳng nói chuyện với con Minh Minh này như thế? Chậc chậc, ba tôi cũng không vừa, diễn cải lương cơ đấy… Anh phụ em nấu cơm được không? Em làm cũng mệt rồi… Tôi đem rổ rau đưa cho ba:

- Thưa ba mới về. Ba giúp mẹ đi, trong 3 người con là người mệt nhất mà không ai quan tâm cả!

Tôi nhanh chân chạy lên phòng, ở dưới đây nghe chữi à? Tôi ngã lưng lên cái giường yêu dấu rồi tiếp tục ôm mộng đẹp ban nãy. Phải mơ cho đủ tiền mới được. ^^

“Có điện thoại kìa Lợn Lười, không nghe máy bà bóp chết bây giờ!!!” Tiếng chuông điện thoại đặc biệt của con Yến cài cho tôi, nghe cái giọng chát chúa của nó là muốn ngủ cũng không ngủ được. Tôi với tay cầm điện thoại áp vào tai:

- À nhông xê nhô…

- Nhô bà mày, 2 giờ là đến cuộc hẹn rồi giờ không thấy tăm hơi là sao?

- Bây giờ là mấy giờ?- Tôi vẫn không mở mắt xem dù điện thoại có cài đặt đầy đủ.

- 1 giờ 45.

Tôi bật dậy như cái máy, mở tủ quần áo kiếm bộ nào mới nhất, xinh nhất để mặc. Tuy là không tìm người yêu nhưng cũng không thể để mất mặt. Tôi mặc cái áo khoét eo kèm áo ống cùng chiếc quần sooc, tóc buộc cao đuôi ngựa. Ngắm nghía mình trong gương thật kĩ mới đi xuống nhà. Ba tôi đang xem ti vi, thấy tôi thì hỏi:

- Con đi đâu mặc đẹp thế?

- Đi xem mắt ạ.- Tôi đáp, ông giơ tay làm điệu bộ cố lên, tất thắng:

- Cố lên, nhớ ra mắt chàng rễ cho ba!

- V…âng.- Tôi mang giày vào . Mẹ tôi đem dĩa trái cây đưa cho ba tôi:

- Con nhỏ này em tuyên án là nó sẽ ế tới già…

- Mình à, sao lại nói con mình như vậy?

Mẹ là vậy, lúc nào cũng chạm vào nỗi đau xót xa của tôi. I hate you, mẹ tôi đang vênh mặt vì có ba tôi “hốt hàng” đây mà. 5 phút sau, tôi có mặt trước quán ăn đã hẹn. Có vẻ mọi người đã tụ hợp đông đủ, thiếu mỗi tôi thôi. Thấy tôi, Yến vẫy vẫy tay. Tôi cười rồi đi vào kéo ghế ngồi cạnh nó, đối diện anh chàng nào đó. Tôi liếc nhìn 1 lượt các chàng trai. Ôi chu choa mạ ơi, có 1 anh chàng đẹp trai không thua kém gì bạch mã hoàng tử nha. Nhưng có vẻ cậu ta hơi lạnh lùng, vẻ mặt hầm hầm không đoái hoài đến cô gái nào tại đây mặc cho các cô tạo dáng làm duyên. Các anh chàng kia cũng tỏ vẻ rõ rành rành ganh tỵ nha.

Tôi cũng mỉm cười xã giao với 1 số cậu… Haizz, đúng là “hồng nhan bạc mệnh” 1 lần nữa chẳng ai chú ý đến tôi. 1 cậu lên tiếng, theo tôi biết cậu này tên là Hiếu.

- Các bạn thích mẫu con trai thế nào?

- Mình chỉ cần chung tình, tính cách dễ thương là được.- Con nhỏ bạn tôi lại giở trò, chung tình để nó đá cho đau á? Kim Hoàng cũng cùng lớp nhưng không thân thiết với tôi cho lắm bày tỏ:

- Mình không biết, chỉ cần hợp với mình là được rồi!

4 cô đầu tiên đã trình bày xong, giờ đến lượt tôi. E hèm…

- Tiêu chuẩn của mình thì rất dễ nha. Chỉ cần: Nhà mặt phố, bố làm to. Tiêu chuẩn 3G, không tiếp chân dài não ngắn đặc biệt là côn đồ lưu manh!- Có người hỏi nên tôi tuôn ra 1 tràng mặc kệ cho con Yến giật giật tay. 5 chàng trai kia mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, gì cơ chứ? Tôi nói thật mà!!! Cái cậu xinh zai không biết danh tánh là chi cười hắc ra 1 cái. Đúng là cả bọn mê trai, thấy cậu ta cười thì y rằng rớt cả hàm dưới lên bàn, chỉ có tôi là bình tĩnh nuốt nước bọt. ^^ Rốt cuộc thì mấy cô đều 1 em với 1 anh, chỉ có tôi và cậu bạn “bị câm” không ai màng đến. 4 đôi đó quyết định tách ra đi tăng 2 bỏ tôi 1 mình lê bước về nhà. Tôi vẫn đi bằng 2 chân của mình 1 cách chậm rãi và miệt mài. Muốn 1 lần thất tình mà cũng không được là sao? Ông trời có mắt hay không vậy? Tiện chân đá cái lon miệng hét 1 tiếng:

- Bọn khốn! (Ám chỉ tụi bạn đang đi tăng 2).

- Ây da.- Tôi nghe tiếng va chạm của chiếc lon rồi nhìn theo hướng phía trước. 1 đám con trai đang ở đó, có vẻ bặm trợn và du côn. Tôi mếu máo:

- Tôi xin lỗi… Tôi không cố ý mà!

- Cô vừa chữi chúng tôi là bọn khốn?- Tên hứng cái lon vừa rồi của tôi tiến đến. Trời ơi, ngay chăng con đầu đàn rồi, sao bây giờ? Tôi đi thụt lùi ra sau. Cuộc đời tôi ghét nhất là phải gặp cái bọn bặm trợn lưu manh. Không lẽ ông trời con 1 người bạn trai trong đám này sau khi nghe con thét gào? Nhưng hình như là không rồi. Á, tôi được cứu rồi…

- Ế ế ế, người quen! Giúp tôi được không?- Tôi bặm môi nhìn cậu bạn đẹp trai ban nãy xem mắt tình cờ đi ngang. Ấy cha, sức mạnh đẹp trai đúng là mãnh liệt nha, bọn đầu gấu rụt đầu lại ngay tức khắc. Cả bọn đồng thanh:

- Đại ca!

À thì ra là… hả??? “Đại…ca???” Gặp đúng thú dữ rồi. Ây da, mẹ ơi con xuân này không về T^T. Cậu ta đi lại nhìn tôi nhếch mép. Tôi cười hề hề:

- Quen mà, đúng không?

- Đúng! Nếu là nhỏ này thì tiếp tục đi!

Trời ơi, tôi có nghe lầm không? Đau tai thiệt nha! Tôi đã làm gì nên tội??? Cái đồ khó ưa, chihuahua đáng ghét!!!!! Biến thái!!! Biến thái!!! Nói rồi cậu… à mà không,hắn ta ung dung đi tiếp bỏ mặc cô gái yếu đuối củ chuối như tôi ở lại. Tôi phải tự lực cánh sinh thôi, hy vọng 5 năm tiểu thuyết sẽ giúp ta thành công… Nam mô a di đà Chúa…