Edit:..Lam Thiên..

Chén trà phát ra tiếng vang, ở trong đại sảnh rộng rãi có vẻ vô cùng thanh thúy. Trong lòng nhị phu nhân nhất thời sợ đến cả kinh, có chút phiền muộn chính mình tay chân vụng về.

Tỳ nữ vẫn luôn hầu hạ ở trong phòng lập tức đi lên phía trước ngồi xổm người xuống thu thập hết toàn bộ mảnh vỡ rơi trên mặt đất.

Nhị phu nhân len lén liếc mắt tĩnh Vương gia, sắc mặt có chút lúng túng, cuối cùng lấy hết dũng khí nói "Đại ca, việc hôn sự của Phù nhi...."

Nàng biết từ sau khi chính mình sống chết không chịu khuyên bảo lão gia nạp thiếp, đại ca vẫn luôn không muốn gặp nàng, trong ngày thường bởi vì nàng hổ thẹn nên cũng không dám nói cái gì. Chỉ là hôm nay quan hệ đến hạnh phúc chung thân của nữ nhi, nàng mới bất chấp mở miệng hỏi tính toán của đại ca.

Dù sao đại đa số thời gian lão gia đều nghe theo lời nói của đại ca, mặc dù hiểu đối phương vẫn rất yêu thương nữ nhi của mình, nhưng hôn sự này chưa chắc hắn sẽ thương lượng với nàng, nàng cũng chỉ là muốn biết rốt cuộc đại ca định chọn cho Phù nhi dạng nhà chồng như thế nào mà thôi.

Tĩnh Vương gia ngước mắt liếc nhìn nhị phu nhân đang có chút lo lắng bất an trong lòng liền dâng lên một cảm giác nói không rõ, đối với nhị đệ muội này, lúc mới bắt đầu hắn vẫn rất vô cùng hài lòng. Dù sao nhị đệ và nàng cầm sắt hài hòa, vô cùng ân ái. Đối phương cũng không phải  là người có tâm cơ, hơn nữa còn là dõng dõi thư hương gia cảnh trong sạch, cũng là một nữ tử vô cùng tốt.

Nhìn nhị phu nhân mang một bộ dáng dấp có chút câu nệ phải trái, Tĩnh Vương gia thở dài thật sâu dưới đáy lòng, lạnh nhạt nói "Có lời gì muốn nói cứ nói đi."

Hắn cũng không phải thật sự không muốn gặp nhị đệ muội, lúc trước, sau khi Phù nhi ra đời, nhị đệ muội bị băng huyết thân thể bị tổn thương. Sau khi ngự y chẩn đoán liền nói rằng sau này chỉ sợ nàng rất khó có thai. Hài tử nàng sinh lại là một nữ hài tử nên hắn liền suy nghĩ để nhị đệ nạp thiếp sinh nhi tử kéo dài hương hỏa nhưng ai ngờ nhị đệ  không đồng ý, nói thẳng kiếp chỉ cưới một mình nàng, tuyệt không nạp thiếp, coi như là suốt đời không có nhi tử cũng không sao.

Lời này thật sự là làm hắn tức chết, nhưng hắn lại không có biện pháp với đệ đệ nên hắn mới để Nhã Tố đi qua nói với đệ muội một phen, muốn nàng khuyên nhủ phu quân của mình một chút, chủ động vì hắn nạp thiếp.

Bất quá đệ muội  lại cự tuyệt, dù cho lúc trở về Nhã Tố nói đối phương cự tuyệt vô cùng uyển chuyển, nhưng vẫn khiến hắn tức giận không thôi. Cái này, hắn thấy, không phải rõ ràng là muốn đệ đệ của  hắn tuyệt hậu sao?. Cũng bởi vậy, hắn mới có thể không cho đối phương sắc mặt tốt.

Nhị phu nhân nghe thấy Tĩnh Vương gia khách khí như vậy, dùng sắc mặt như ngày thường đối với nàng, khiến tâm tình nàng không khỏi thả lòng vài phần, vẻ mặt thân thiết nói "Đại ca, lúc trước muội và phu quân đã thương lượng qua, sẽ vì Phù nhi  chọn một người đối tốt với nàng, một vị hôn phu thương yêu nàng, cho dù thân phận có hơi thấp một chút cũng không quan trọng. Đại ca, huynh xem..."

Tĩnh Vương gia nhất thời nghẹn họng, hắn làm sao có thể nghe không ra ý tứ trong lời nói chứ, đối Phù nhi tốt, lại thương yêu nàng, điều kiện như vậy đặt ở trong mắt nhị đệ cùng nhị đệ muội chính là không nạp thiếp. Trong kinh thành này, muốn tìm được một người như  vậy có thể có dễ dàng như thế sao.?

Nhị đệ cùng nhị đệ muội và hắn đều là kỳ tích, ài, Tĩnh Vương gia không khỏi vươn tay nhu nhu huyệt thái dương, vị hôn phu như vậy thật sự có thể nói là ngàn dặm mới tìm được một.

Nhị lão gia cũng nhìn Tĩnh Vương gia gật đầu một cái nói "Đại ca, Vân nhi nói đúng, đệ chỉ có một mình Phù nhi là nữ nhi, đương nhiên không  muốn nàng gả cho người khác phải chịu ủy khuất."

Tĩnh Vương gia nghe vậy quay đầu trừng mắt nhìn Nhị lão gia, hắn còn dám nói, nếu không phải hắn không chịu nạp thiếp, hôm nay làm sao chỉ có một mình Phù nhi. Nhìn Nguyễn Thừa Tướng nhà người ta, tuy rằng đều là nữ nhi, nhưng người ta đây là muốn sinh lại không sinh được, cũng chỉ có đệ đệ của chính mình là không muốn sinh.

Tĩnh Vương gia vốn định quát lớn vài câu, nhưng há miệng, lời nói ra lại là "Nhã Tố, vậy nàng liền lưu tâm một chút. Chuyện của Phù nhi ngược lại không vội, có thể từ từ chọn."

Nói xong lời này hắn nhất thời có chút hối hận, rõ ràng cái hắn muốn nói không phải là lời này a, thế nào vừa lên tiếng liền ra một câu như vậy.

Nhị phu nhân nghe xong nhất thời vui vẻ, vốn khăn tay bị nắm chặt nhất thời cũng buông lỏng ra, mang theo một chút giọng mũi nói "Đa tạ đại ca."

Tĩnh Vương gia vô cùng không được tự nhiên hắng giọng một cái, nói "Nhị đệ, theo vi huynh đến thư phòng." Dứt lời liền trực tiếp đứng dậy.

Vừa đi vừa nói thầm, đây nhất định đây là do hắn thương yêu Phù nhi mà ra, nếu không, đang êm đẹp làm sao hắn lại nói ra lời như vậy. Mà thôi mà thôi, để Nhã Tố giúp Phù nhi tìm một chút thử xem, nói không chừng lại thật sự có kỳ tích. Chất nữ này của hắn, diện mạo tính tình đều vô cùng tốt, gả cho người nào cũng không thể thua kém.

Nhị lão gia cao hứng đứng dậy, lại vỗ nhẹ tay của nhị phu nhân tỏ vẻ thoải mái, hắn biết, đại ca đây là sắp đem chuyện năm đó buông xuống. Vốn chính là người một nhà thì nên hòa thuận, không có nhi tử thì có quan hệ gì, hắn chỉ biết có một ngày đại ca sẽ nghĩ thông suốt.

Lập tức liền nhẹ nhàng đi theo phía sau Tĩnh Vương gia.

Nhị phu nhân nhất thời liền đỏ vành mắt. Đã nhiều năm như vậy, trước kia đại ca vẫn luôn bởi vì nàng không chịu vì lão gia nạp thiếp nên mới cách biệt nàng, hôm nay cuối cùng cũng thấy hắn tiêu tan một chút hiềm khích lúc trước, không tiếp tục làm khó lão gia nữa.

Tĩnh Vương phi mắt thấy bộ dáng này của nhị phu nhân  liền vội vàng lấy khăn tay đưa cho nàng nói "Đệ muội, đây chính là chuyện tốt,  muội chớ khóc."

Khó có được Vương gia cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, cái này nói thế nào cũng đều là chuyện đáng cao hứng a.

Nhị phu nhân đưa tay nhận khăn, nhẹ nhàng lau lau khóe mắt, vừa khóc vừa cười nói "Đại tẩu nói đúng, là muội luống cuống."

Nàng chỉ là quá mức vui vẻ mà thôi, từ sau khi nàng gả cho lão gia, một hai năm đầu nàng và đại ca vô cùng tốt, đối phương cũng xem nàng như muội muội mà đối đãi, nếu không phải nàng sinh Phù nhi thân thể bị hao tổn, sau đó rất khó lại có thai. Đại ca thế nào cũng sẽ không động ý niệm muốn phu quân nạp thiếp.

Lúc đó, cũng chỉ trách nàng xử lý chuyện này không tốt, mới có thể khiến đại ca để bụng.

Tĩnh Vương phi nhẹ nhàng thở dài, an ủi "Đều đã qua nhiều năm như vậy, hắn cũng nên sớm nghĩ thông."

Chuyện giữa phu thê người khác đâu dễ dàng  tiến vào như vậy, chỉ là Vương gia khẩn trương nhị đệ, không muốn hắn tuyệt hậu mới buộc hắn nạp thiếp. Hôm nay, đã hơn mười năm trôi qua, cái gì khoảng cách để bụng đều đã muốn tiêu thất.

Nhị phu nhân nhẹ nhàng thả khăn trong tay xuống, khó nén nổi thương cảm nói "Lúc đó, sau khi muội sinh xong, thân thể vô cùng suy yếu, lại nghe thấy tin tức của ngự y, giống như sét đánh ngang tai, tâm muội giống như vừa đụng sẽ nát, may mắn thay phu quân không bỏ không rời, lại hứa hẹn cuộc đời này chỉ có một mình muội, muội mới cự tuyệt đề nghị của đại ca. Trong lòng muội cũng mơ hồ ôm một tia kỳ vọng, dù sao lúc đó ngự y cũng không có nói là không thể. Sau lại thấy đại tẩu cách mười năm vẫn còn có thể có thai lần thứ hai, sinh hạ Thần nhi và Kỳ nhi, trong lòng muội càng chờ đợi nhiều hơn, chỉ là không nghĩ tới, thân thể này dưỡng nhiều năm như vậy nhưng trời cao vẫn không chịu trông xuống."

Tĩnh Vương phi nghe vậy cũng không nhẫn nhịn được cúi đầu thở dài "Đệ muội không nên suy nghĩ nhiều như vậy, chung quy tâm nhị đệ vẫn chỉ hướng về mình muội."

Nhị phu nhân nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt "Đúng thế, nhiều năm như vậy, nếu không phải phu quân vẫn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, thủy chung đối đãi như một, hơn nữa lại có Phù nhi làm tri kỷ thì làm sao muội chịu đựng cho được."

Tĩnh Vương phi cũng chỉ có thể vỗ nhẹ tay đối phương, không tiếng động an ủi.

Bất đồng với một đoạn hồi ức năm xưa trong đại sảnh, Hạ Thính Ngưng và Bách Lý Dung Cẩn mang theo vài tỳ nữ ra khỏi phòng khách một đường đi thẳng, sau đó vòng qua một đường khác, đem Bách Lý Dung Kỳ và Bách Lý Dung Thần đưa về viện tử của bọn họ.

Chỉ là, lúc đầu hai tiểu tử kia không chịu đi vào, mỗi người lôi một ống tay áo của Hạ Thính Ngưng, ầm ĩ nói buổi tối muốn đến Thanh Lan Viện.

Bách Lý Dung Cẩn nhất thời khẽ nhíu nhíu mày, cả ngày hôm nay hắn không được đơn độc ở chung với Ngưng nhi một lúc nào, hiện tại, nếu Kỳ nhi và Thần nhi lại tới Thanh Lan Viện, còn không đem người dính chặt.

Ma ma vẫn luôn đi theo sau lưng Bách Lý Dung Kỳ và Bách Lý Dung Thần vội vàng nói "Hai vị thiếu gia, cái này không thể được, thế tử và thế tử phi vừa đại hôn, không thể quấy rối nhiều. Nghe ma ma một câu, vẫn nên trở về An Thanh Viên nghỉ ngơi a "

Hạ Thính Ngưng nghe vậy, gò má trắng nõn nhất thời giống như bị đốt, nổi lên một đoàn đỏ ửng, nếu không phải sắc trời đã tối xuống,  đem đỏ ửng che khuất thì nàng đã quẫn bách không biết chốn đi đâu.

Trên mặt từng trận nóng lên, lời nói của ma ma tốt như vậy giống như là đang nói mỗi ngày nàng và Dung Cẩn đều cái gì đó..., nàng thật đúng là so với Đậu Nga còn oan hơn.

Lúc này Bách Lý Dung Cẩn cũng mở miệng nói "Kỳ nhi, Thần nhi, không được hồ nháo, theo ma ma trở về nghỉ ngơi đi."

Sau khi nghe thấy Bách Lý Dung Cẩn nói, vẻ mặt Bách Lý Dung Kỳ  và Bách Lý Dung Thần đều là lưu luyến không rời nhìn Hạ Thính Ngưng, bọn họ rất muốn theo đại tẩu quay về Thanh Lan Viện ngủ, nhưng đại ca và ma ma lại không chịu.

Bị ánh mắt trong suốt của hai tiểu tử kia nhìn chằm chằm, Hạ Thính Ngưng lại không tiện ở trước mặt mọi người làm trái ý tứ của Bách Lý Dung Cẩn, nàng chỉ đành phải nhu hòa thanh âm hướng về phía hai tiểu tử béo đô đô kia nói "Ngoan, các đệ ngoan ngoãn trở về ngủ đi, ngày mai đại tẩu chuẩn bị đồ ăn ngon cho hai đệ."

Hai  tiểu mập đoàn nghe vậy, ánh mắt như hắc diệu thạch nhất thời lóe sáng, đồng thanh nói "Thật vậy sao?"

Thế nhưng bọn họ rất nhớ đồ ăn đại tẩu làm, nếu ngày mai vẫn có thể tiếp tục được ăn, vậy bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời trở về đi ngủ.

Hạ Thính Ngưng vô cùng khẳng định gật đầu nói "Đó là đương nhiên, chỉ cần hiện tại các đệ ngoan ngoãn trở về ngủ, ngày mai sau khi tỉnh lại, đại tẩu  liền làm cho các đệ nhiều đồ ăn ngon."

Hai cái tiểu tử kia thật đúng là dễ dụ, chỉ cần dùng đồ ăn mê hoặc một chút là được.

Bách Lý Dung Kỳ vội vàng nói "bánh nhân thịt được không?" Hắn thích nhất đại tẩu làm bánh nhân thịt kia.

Bách Lý Dung Thần cũng nói theo "Có thể so với mật ong hấp thịt heo ngon hơn không?" Nếu là ăn không ngon, hắn cũng không muốn.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng cười, khẳng định gật đầu, trong con ngươi thoáng hiện quang mang "Đó là đương nhiên, khẳng định  so với những...  món này còn ăn ngon hơn, các đệ có muốn hay không?"

Bách Lý Dung Kỳ và Bách Lý Dung Thần cùng nhau gật đầu, lớn tiếng nói "muốn."

Hạ Thính Ngưng nhìn bọn họ hài lòng nói "Vậy hãy cùng ma ma trở về đi, ngày mai đại tẩu sẽ làm cho các đệ ăn."

Hai tiểu mập đoàn nghe vậy liền ngoan ngoãn theo ma ma rời đi, phút cuối cùng còn không quên quay đầu lại nói "Đại tẩu, tẩu nhất định phải nhớ kỹ a, Kỳ nhi rất muốn ăn nhiều đồ ăn ngon."

Hạ Thính Ngưng vô cùng thận trọng đáp ứng, hai tiểu tử kia thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, lúc này mới yên tâm theo ma ma trở về viện tử của mình.

Bách Lý Dung Cẩn quay đầu nhìn Hạ Thính Ngưng cười nhẹ, cầm lấy tay nàng nói "Nàng nhưng thật ra có biện pháp." bọn đệ đệ của hắn không phải ai cũng sẽ nghe lời.

Hạ Thính Ngưng cầm ngược lại tay hắn, cười tươi nói "Sơn nhân tự có diệu kế." Tiểu hài tử là phải dỗ dành, nàng bất quá là bắt được điểm yếu thích ăn của bọn họ để uy hiếp mà thôi, từ cái này dỗ dành, bọn họ tự nhiên sẽ nghe lời.

Hai người nhìn nhau cười, nhấc chân lên chậm rãi trở về Thanh Lan Viện.

Về tới viện, Bách Lý Dung Cẩn dắt Hạ Thính Ngưng cùng nhau vào phòng, sau đó trực tiếp phân phó Vãn Ngọc đem một ít trà hoa hồng có tác dụng ngững thần tĩnh khí đưa đến chỗ Tĩnh Vương gia.

Vãn Ngọc tất nhiên là gật đầu, sau khi tỏ ý minh bạch liền lập tức đi lấy hoa khô tự mình đưa qua.

Đi tới chỗ treo quần áo, Hạ Thính Ngưng vô cùng tự nhiên vươn tay giúp  Bách Lý Dung Cẩn cởi xiêm y trên người, nàng vừa cởi vừa hỏi "Dung Cẩn, chàng nhất định đã sớm biết phụ vương muốn nói gì đúng không?"

Bằng không làm sao lại có  một bộ dáng dấp không kinh ngạc.

Bách Lý Dung Cẩn ôn nhu nhìn về phía nàng, yếu ớt cười nói "Hôm nay, sau khi lâm triều, đại hoàng tử sai người cầu hôn cùng phụ vương ta quả thật có biết, cũng đoán được bữa tối nay là muốn nói đến chuyện này."

Hạ Thính Ngưng đột nhiên ngẩng đầu, híp mắt nói "Vậy sao chàng không nói cho ta biết." Nàng thế nhưng vẫn nhớ nàng có hỏi qua hắn, lúc đó hắn còn lắc đầu với nàng.

Mắt thấy Hạ Thính Ngưng mang một bộ biểu tình ‘ Chàng phải hảo hảo giải thích, bằng không liền không để yên cho chàng’, Bách Lý Dung Cẩn nhất thời cười, nhẹ nhàng nắm bên hông của nàng nói "Nàng nha, ta bất quá là nghĩ việc này cùng ngàng vô hại, hơn nữa phụ vương quyết định sẽ không đáp ứng, nói ra lại sợ nàng bận tâm, dùng không được cơm tối mà thôi."

Ngưng nhi của hắn rõ ràng là một bộ quỳnh hoa tư mạo, xinh đẹp hơn người, ngay cả bộ dáng tức giận cũng có một loại xinh đẹp không giống với thường ngày.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy liền tiện tay đem xiêm y của hắn vừa mới cởi xuống ném đến lên giá treo quần áo, nhẹ nhàng chớp mắt nói "Vậy lần này liền miễn cưỡng tha thứ cho chàng, lần sau không được viện cớ này nữa. Nếu không sẽ phạt chàng ngủ ghế."

Bách Lý Dung Cẩn nhẹ nhàng nhướng mày, đây là đang uy hiếp sao?

Nhìn bộ dáng khả ái của đối phương, trong lòng không khỏi khẽ động, nhịn không được nhẹ nhàng hôn một cái lên môi của nàng.

Cảm thụ được trên môi truyền tới xúc giác ôn mềm, sắc mặt Hạ Thính Ngưng không khỏi nhu hòa xuống, khuỷu tay nhẹ nhàng khoát lên trên vai của hắn.

Bách Lý Dung Cẩn nhẹ nhàng buông lỏng Hạ Thính Ngưng ra, nhẹ giọng nói "Ngưng nhi, nên tắm rửa."

Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhất thời có chút không kịp phản ứng, tắm rửa? Hắn muốn đi tắm, thế nào còn nói với nàng câu này?.

Ở lúc  Hạ Thính Ngưng còn có chút mơ hồ, Bách Lý Dung Cẩn đã nhẹ nhàng  vươn tay cởi vạt áo của nàng ra.

Lúc này Hạ Thính Ngưng mới phản ứng kịp, bên tai cấp tốc đỏ hồng, hắn đây là muốn hắn và nàng cùng nhau tắm rửa sao?

Không đợi Hạ Thính Ngưng phát ra tiếng, Bách Lý Dung Cẩn liền đã đến gần nàng, vươn bàn tay thon dài trắng noãn nâng mặt nàng nói "Ngưng nhi, chúng ta nhanh tắm rửa cho xong, còn nghỉ ngơi."

Nhìn dung nhan tuyệt mỹ gần trong gang tấc lại nghe giọng nói vô cùng mê hoặc giống như nước suối của hắn, trong đầu Hạ Thính Ngưng nhất thời trống rỗng, kinh ngạc đứng im ở tại chỗ, sững sờ tùy ý đối phương nắm tay của mình đi vào trong phòng.