Edit: voi còi
Xe ngựa hoa mỹ càng ngày càng tới gần, mãi cho đến trước mặt Hạ Tình Ngưng.
Thanh Vũ ngồi ở bên ngoài xe điều khiển ngựa thập phần lưu loát xoay người xuống xe, cung kính đối với Hạ Thính Ngưng ôm quyền nói "Hạ tiểu thư."
Hạ Thính Ngưng cười nhạt nhìn đối phương gật gật đầu.
Thanh Vũ lại di chuyển tiếp theo cái ghế nhỏ đặt lên trên mặt đất cạnh xe ngựa, làm cho Hạ Thính Ngưng có thể dẫm xuống trên ghế lên xe.
Hạ Thính Ngưng khẽ nói tiếng cám ơn, bàn tay trắng nõn hơi nâng làn váy, duỗi chân đạp lên ghế. Đêm nay lúc ra cửa không có mang Vãn Ngọc, không có người có thể ở một bên đỡ nàng, lúc này cũng chỉ có thể dựa vào nàng tự mình lên xe. May mà nàng không hề giống nữ tử triều đại này, muốn lên xe ngựa đều nhất định phải người đỡ mới được.
Mà Thanh Vũ đứng ở một bên nhưng mà không thể yên tâm như thế, chỉ có thể cẩn thận nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng, rất sợ đối phương mất thăng bằng té xuống.
Hắn tuy có tâm tiến lên đỡ, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân. Huống hồ đối phương vẫn lại là thế tử phi tương lai, vậy thì càng thêm không thể đụng chạm nửa điểm. Đành phải đứng ở bên cạnh hơi chút có chút khẩn trương nhìn chằm chằm.
Hạ Thính Ngưng một cước giẫm lên lên xe ngựa, đang muốn lấy tay bấu víu thùng xe, để mượn lực đi lên.
Lúc này màn xe bị xốc lên từ bên trong rồi, Bách Lý Dung Cẩn hơi hơi khom người đi ra. Khéo léo cầm tay Hạ Thính Ngưng, hơi hơi dùng lực liền đem đối phương kéo đi lên.
Hạ Thính Ngưng nhìn Bách Lý Dung Cẩn dựa vào thậ gần, lông mày khẽ cong giương lên khóe môi, tùy ý đối phương nắm tay nàng ngồi vào trong xe.
Trong xe ấm áp, Bách Lý Dung Cẩn nhẹ nhàng lấy tay làm ấm tay mềm của Hạ Thính Ngưng, ủ nóng hỏi "Đợi đã lâu rồi sao?"
Hạ Thính Ngưng lắc lắc đầu, trâm cài trên tóc cũng lắc lư theo, nhẹ nhàng mím môi nói "Ta mới ra, huynh đã đến."
Buổi sáng hắn phái người đưa thư tới và áo choàng, trong thư nói đến tối sau khi dùng qua bữa cơm đoàn viên sẽ đến đón nàng xuất môn, nàng mới có thể vào lúc này đi ra ngoài chờ hắn.
Bách Lý Dung Cẩn chú ý tới Hạ Thính Ngưng khoác áo choàng trên người, khóe môi gợi lên tươi cười "Rất đẹp mắt."
Sáng nay dượng ban thưởng kiện áo choàng này, người thứ nhất hắn nghĩ tới đó là nàng. Quả nhiên, mặc vào trên người càng nổi bật lên nàng nhẹ nhàng động lòng người.
Hạ Thính Ngưng hơi hơi giật giật đầu, nhất thời không ý thức đối phương lời này là có ý gì. Theo ánh mắt Bách Lý Dung Cẩn nhìn đến áo khoác lông hồ gấm lông chim trên thân mình, lúc này mới hiểu rõ.
Giọng nói êm dịu nói "Cái này, ta cực kỳ thích. Dung Cẩn, huynh muốn mang ta đi đâu nha?"
Đôi mắt đen nhưu mực của Bách Lý Dung Cẩn loé sáng ôn nhu "Đợi lát nữa nàng sẽ biết."
Lại quay đầu hơi nâng giọng nói "Thanh Vũ, đi thôi."
"Vâng, thế tử." Thanh Vũ lưu loát thu hồi ghế đẩu trên đất, sau đó nhảy lên xe ngựa vung mã tiên, thành thạo điều khiển xe ngựa quay đầu đi thẳng.
Sau một trận dao động, xe ngựa rốt cục ngừng lại.
Bách Lý Dung Cẩn dẫn trước xuống xe, rồi sau đó mới vươn tay vững vàng đỡ lấy Hạ Thính Ngưng.
Khi hai chân Hạ Thính Ngưng chạm đất, mới ngẩng đầu đánh giá bốn phía, trước mắt trên tửu lâu treo một khối bảng hiệu, bên trên đúng là ba chữ to "Noãn Yên lâu".
Điều này làm cho Hạ Thính Ngưng có chút kinh ngạc nhìn về Bách Lý Dung Cẩn bên cạnh. Đây không phải là Túy Hương lâu bị nàng thu mua ư, chỉ là hiện giờ đã bị nàng biến thành Noãn Yên lâu thứ hai rồi. Dung Cẩn mang nàng đến bên này làm chi?
Bách Lý Dung Cẩn làm như nhìn ra nghi hoặc của Hạ Thính Ngưng, vươn tay giúp nàng nắm thật chặt áo choàng trên người nói "Nơi này ban đầu là "Túy Hương lâu" chỉ là hiện giờ bị đổi thành Noãn Yên lâu thứ hai. Ta bao xuống tầng cao nhất nơi này, từ chỗ này quan sát tất cả kinh đô, sẽ có một phen cảnh đẹp khác."
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng cười, nói như vậy, hắn là đặc biệt dẫn nàng ra xem cảnh đêm rồi.
Ngoan ngoãn cất bước đi theo Bách Lý Dung Cẩn cùng vào Noãn Yên lâu, trong tửu lâu tiểu nhị cũng nhiệt tình đón chào "Vị công tử này, tiểu thư, mời lên trên lầu?"
Bách Lý Dung Cẩn thản nhiên nói "Ta bao xuống tầng cao nhất nơi này, dẫn đường đi."
Tiểu nhị bừng tỉnh đại ngộ, liên tục cười làm lành nói "Thì ra là thế, công tử mời bên này." Thì ra người đặc biệt yêu cầu bao xuống tất cả tầng cao nhất đúng là vị công tử trước mắt này nha, quả thật là khí chất phi phàm, vừa thấy liền biết phi phú tức quý.
Lúc này, Vu thúc vừa lúc từ phòng trong đi ra, sau khi nhìn thấy Bách Lý Dung Cẩn liền muốn tới nghênh tiếp tự mình chăm sóc. Lại vừa nhìn thấy Hạ Thính Ngưng bên người đối phương, thì càng là ba bước cũng hai bước vội vàng đi tới, chen lách qua một bên tiểu nhị.
Cười đến vẻ mặt rực rỡ nói "Thì ra là thế tử đến đây, ngài và tiểu thư mời lên trên lầu."
Ông đã nói, Tĩnh Vương thế tử sao lại vô duyên vô cớ đặc biệt muốn bao xuống tầng cao nhất nơi này của bọn họ, thì ra là muốn mang tiểu thư cùng đi đến nha. May mắn hắn biết thế tử này là vị hôn phu tương lai của tiểu thư, nửa điểm đều không có thất lễ, hôm trước đối phương đề xuất yêu cầu này khi đó lập tức đáp ứng. Nếu không đêm nay không phải là làm trễ nải tiểu thư và thế tử một chỗ.
Bách Lý Dung Cẩn tiếp tục nắm Hạ Thính Ngưng nói "Chúng ta đi thôi."
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, đi theo đối phương cùng đi đến đỉnh lầu.
Tầng cao nhất cực kì rộng mở, cũng không có giống dưới lầu bày biện bàn ghế, chỉ là xếp đặt một chiếc giường La Hán nhỏ, tất cả tầng cao nhất có vẻ có chút trống trải. Từ tầng cao nhất này nhìn xuống, quả thật có thể đem cảnh đẹp toàn bộ kinh đô thu hết vào mắt.
Bách Lý Dung Cẩn quay đầu hướng Vu thúc nói "Mang chút điểm tâm và thức ăn lên đây đi."
Mặc dù hắn không đói bụng, nhưng nơi này đồ ăn thực sự không tệ, có thể cho Ngưng nhi của hắn nếm thử xem.
Vu thúc mỉm cười gật đầu "Được, kính xin thế tử và tiểu thư chờ."
Liền tính Tĩnh Vương thế tử không phân phó, ông cũng sẽ làm như vậy. Sao có thể để cho tiểu thư ở trong này ngồi không, đương nhiên là muốn dọn thức ăn lên, vẫn phải là đồ ăn tốt nhất mới được.
Vu thúc xoay người đi xuống phòng bếp thu xếp rồi. Hạ Thính Ngưng từ đầu tới đuôi đều không nói gì, gian chi nhánh này mấy ngày trước đã khai trương, chỉ là không tìm được chưởng quầy thích hợp, nàng liền an bài Vu thúc trước tới này trực đi, đợi khi tìm được chưởng quầy thích hợp lại thay thế.
Hạ Thính Ngưng dương lên tươi cười lôi kéo Bách Lý Dung Cẩn hướng bên cạnh giường La Hán mà đi, vươn tay liền đem bàn nhỏ trên giường chuyển xuống dưới.
Bách Lý Dung Cẩn hơi có chút kinh ngạc nhìn Hạ Thính Ngưng, hiển nhiên không biết nàng đây là muốn làm cái gì. Nhưng vẫn đưa tay nhận lấy cái bàn kia, theo đối phương đi.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng đem bàn thấp nhỏ bỏ lên trên giữa thảm lông trên đất, nàng mới vừa tiến vào liền chú ý đến tầng cao nhất này có một nơi phủ lên thảm lông thật dày, xem cảnh đêm đương nhiên là muốn nhìn tốt nhất, ngồi ở trên giường, ngồi thế nào cũng thấy không thoải mái.
Cho nên nàng mới đem bàn thấp trên giường La Hán di chuyển xuống, đem đặt lên thảm lông, như vậy vây quanh cái bàn ngồi ở thảm ấm áp nhìn lên cảnh đêm chắc chắn có khác một phen cảm thụ đấy.
Hạ Thính Ngưng dẫn đầu cởi giầy thêu tinh xảo, ngồi xuống thảm lông, một đôi bàn tay thon vừa lúc đặt tại trên bàn thấp.
Cười vẫy vẫy tay đối với Bách Lý Dung Cẩn, ý bảo hắn cũng ngồi xuống.
Bách Lý Dung Cẩn kinh ngạc nhìn Hạ Thính Ngưng thẳng thắn làm, không khỏi có chút bật cười. Ngưng Nhi của hắn như thế nào luôn luôn có chút cách nghĩ kỳ kỳ quái quái, không chịu ngồi ở trên giường, lại thích ngồi lên thảm.
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Bách Lý Dung Cẩn vẫn làm theo ý tứ của Hạ Thính Ngưng, nhẹ nhàng cởi giày, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hạ Thính Ngưng vui thích dương lên khóe miệng nói "Huynh xem, thảm này vừa mềm vừa ấm, chúng ta ngồi bên trên xem cảnh đêm, có phải cảm giác rất tốt hay không."
Bách Lý Dung Cẩn cúi đầu nhìn thoáng qua ngồi xuống thảm lông, như vậy quả thật nếu so với ngồi trên giường tự tại rất nhiều, cảm giác cũng không giống. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về hướng Hạ Thính Ngưng, khẽ gật đầu đối với nàng.
Bên ngoài trên đường phố ngọn đèn dầu rõ ràng ngăn nắp, chiếu sáng tất cả kinh đô, nhóm người cả trai lẫn gái vừa nói vừa cười đi ở trên đường phồn hoa, nhìn múa sư, diễn trò làm ra vẻ ta đây, đoán đố đèn, biểu diễn cùng hoạt động võ thuật. Thanh âm náo nhiệt rầm rĩ từ đàng xa truyền đến, làm cho đêm đông rét lạnh này đã mang đến lòng người ấm áp đã lâu không thấy.
Vu thúc xuống lầu, liền vội vàng hét lớn tiểu nhị nói: "Mau mau nhanh lên, nhanh đi phòng bếp thúc giục đầu bếp mang thức ăn lên. Muốn thịt xào hoa hồng, cơm thịt bò cà ri, mì nầm bò nấm hương, cháo ngân nhĩ đu dủ, cá nấu đậu hũ ngũ vị hương, rau trộn tai heo dưa chuột...."
Một hơi đọc mười mấy tên đồ ăn, thẳng đem tiểu nhị doạ sửng sốt một chút.
Lắp ba lắp bắp mở miệng nói "Vu quản sự, này, nhiều món ăn như vậy, đại trù hắn không có ở đây vậy làm như thế nào nha?"
Tối nay là đêm trừ tịch (đêm 30), vốn lại ít có khách nhân tới cửa. Cho dù có, cũng phần lớn ở nhà dùng qua bữa cơm đoàn viên, lúc này xuất môn du ngoạn mệt đi qua uống chút nước trà, ăn chút bánh ngọt thôi. Làm sao giống khách nhân trên lầu gọi nhiều thức ăn như vậy đấy.
Vu thúc mắt hổ trừng lớn "Cái gì, hắn không có ở đây? Hắn đi những đâu rồi hả? Thời điểm quan trọng như vậy ngươi cư nhiên nói với ta hắn không có ở đây."
Tiểu thư đều đã tới cửa, đầu bếp cũng không ở đây. Chẳng lẽ muốn cho tiểu thư tại bên trên đợi một chút sao.
Tiểu nhị bị giật mình, nói chuyện càng thêm có phần mồm miệng không rõ "Này, này, đêm nay đúng, đúng là trừ tịch, lại không có khách. Đại, đại trù uống rượu ngủ ở bên trong, ngủ thiếp đi."
Vu thúc vội vàng dậm chân nói "Vậy ngươi lại vẫn chết đứng ở chỗ này làm gì, còn không mau đi gọi hắn dậy cho ta. Phải ngủ cũng phải đem hơn mười đạo đồ ăn làm xong rồi ngủ tiếp nha."
Thực thật tức chết ông, ông ở trong này gấp đến độ lửa cháy đến nơi, hận không thể lập tức biến ra thực vật vội tới đưa đến tầng cao nhất đi, đầu bếp ngược lại tốt, cư nhiên ở bên trong uống rượu ngủ ngon.
Tiểu nhị vội vàng hoang mang cất bước hướng bên trong vừa đi, xem bộ dạng này của Vu quản sự, khách nhân trên lầu sợ là lai lịch không nhỏ nha. Nếu không sao có thể để cho Vu quản sự gấp gáp như vậy.
Rất không dễ dàng lấy ra tất cả vốn liếng, rốt cục sử dụng đoạt mệnh liên hoàn châm mới đem đầu bếp gọi tỉnh. Tiểu nhị lập tức mừng rỡ dắt lấy đầu bếp đi tới trước mặt Vu thúc "Vu quản sự, đại trù đã thức dậy."
Vu thúc quả thực hận không thể chụp chết tiểu nhị không biết điều này, gấp giọng nói "Thức dậy thì mau để cho hắn đi nấu đi nha, mang tới chỗ ta đây tới làm chi."
Tiểu nhị vội vàng "Ô ô" vài tiếng, lại vội vã đem người hướng tại trù phòng đẩy đi.
Vu thúc vội vàng đi qua đi lại, cách một hai phút liền muốn thúc giục một tiếng. Quả thực hận không thể làm cho đầu bếp này có thể dài ra tám cái tay, nháy mắt liền đem đồ ăn đều đã nấu tốt cho ông.
Rất không dễ dàng đợi gần nửa canh giờ, Vu thúc chỉ kém không gấp đến độ thẳng vỗ bàn. Những thức ăn kia rốt cục thiên hô vạn hoán mới ra lò, nhường Vu thúc không khỏi một trận cảm thán "Bồ Tát phù hộ " kêu gọi tiểu nhị bưng lên mâm liền vội vàng đi lên lầu, tiểu thư sợ là sốt ruột chờ thôi, ông phải nhanh nhẹn chút mới được.
Hạ Thính Ngưng đang cùng Bách Lý Dung Cẩn nhỏ giọng ở trên lầu nói chuyện, nhìn cảnh đêm xinh đẹp, nào có tâm tư gì đi nhớ kỹ chuyện cái ăn.
Vu thúc "Đặng đặng giẫm đạp" bưng thức ăn lên lầu, liếc mắt một cái thì nhìn thấy tiểu thư nhà mình và Tĩnh Vương thế tử cư nhiên ngồi vào thảm rồi, liền ngay cả cái bàn thấp trên giường cũng bị di chuyển xuống dưới. Không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, chủ ý này tám phần là tiểu thư nghĩ.
Tuy nhiên trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Vu thúc cũng không dám mở miệng nói cái gì. Noãn Yên lâu này thế nhưng là của tiểu thư đấy, nàng nghĩ thế nào lăn qua lăn lại thì như thế nào lăn qua lăn lại, không phải một người quản sự như ông có thể cắm đến trên miệng đâu.
Mang theo vẻ mặt mỉm cười cùng tiểu nhị bưng đồ ăn đi tới, theo trong tay tiểu nhị tiếp nhận mâm, đem thức ăn tinh xảo trên mâm bày đầy cái bàn thấp kia.
Vẻ mặt tươi cười nói "Thế tử, tiểu thư, xin chậm dụng." Đây nhưng đều là ông tỉ mỉ chuẩn bị, toàn bộ là đồ mà tiểu thư thích ăn nha.
Hạ Thính Ngưng hơi trừng mắt, nàng vừa mới ăn xong bữa cơm đoàn viên, còn không có tiêu hóa xong. Sao Vu thúc còn mang nhiều món ăn như vậy đi lên, nàng làm sao chống đỡ được nha.
Tuy Bách Lý Dung Cẩn cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cầm lấy chiếc đũa gắp một đũa rau trộn tai heo dưa chuột cho Hạ Thính Ngưng nói "Ngưng Nhi, nàng nếm thử xem, mùa đông này cũng liền chỉ có tại Noãn Yên lâu mới có thể ăn được những thứ rau dưa này."
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Noãn Yên lâu sinh ý cực tốt, dù sao vừa đến mùa đông, không có rau dưa có thể ăn đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Lại không nghĩ, Noãn Yên lâu này cũng không biết đến tột cùng là dụng biện pháp gì, có thể tại mùa đông rét lạnh trồng ra rau dưa.
Dù cho giá cả đắt vô cùng, cũng có thật nhiều người không tiếc vung tiền như rác tới đây mua một phần rau dưa.
Hạ Thính Ngưng cũng không cự tuyệt, cúi đầu cắn miếng dưa chuột, cười gật đầu nói "Ăn thật ngon."
Bách Lý Dung Cẩn cười cười, lại tiếp tục vì nàng gắp chút đồ ăn khác.
Hạ Thính Ngưng nhưng lại quay đầu hướng Vu thúc nói "Đi pha ấm trà đến đây đi, lại mang chút canh hạt sen nấm tuyết đi lên."
Vu thúc vội vàng gật gật đầu, mang theo tiểu nhị lui xuống.
Hạ Thính Ngưng mạn điều tư lý ăn Bách Lý Dung Cẩn vì nàng gắp đồ ăn, sau một thời gian uống cạn ly trà, Vu thúc liền bưng tới một chung canh hạt sen nấm tuyết, cũng đưa lên một bình cực phẩm hoàng kim quế.
Tại Hạ Thính Ngưng gật đầu ý bảo xoay người xuống lầu.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng mở nắp chung canh hạt sen nấm tuyết, múc thêm một chén ra, đưa lên trước mặt của Bách Lý Dung Cẩn nói "Cái này cho huynh ăn."
Hắn có bệnh tụt huyết áp, lấy phòng ngừa ngộ nhỡ, vẫn là ăn đồ ngọt cho thỏa đáng.
Bách Lý Dung Cẩn cầm lấy cái thìa xinh xắn múc một muỗng, chỉ thấy trong thìa nước canh trong suốt sáng trong, có vẻ hết sức đẹp, nhẹ nhàng uống xong một ngụm, tư vị đậm đà ngọt ngào lập tức lan tràn ra ở trong miệng.
Hạ Thính Ngưng cười yếu ớt hỏi "Ăn ngon không?" Nấm tuyết đúng là hàng cao cấp bổ dưỡng, đối thân thể hắn cực có chỗ tốt.
Bách Lý Dung Cẩn mỉm cười "Không ngon bằng bánh trôi buổi sáng nàng làm."
Sáng nay sau khi Vũ Sam trở về liền đem chén sứ có bánh trôi giao cho hắn, hắn cũng ăn qua rồi, những cái bánh trôi này da mỏng mà mượt, có đặc điểm say nồng tươi mới, cắn một cái mở da thật mỏng ra, mùi thơm dầu khắp nơi, mềm dẻo mà không dính, tươi non ngon miệng, quả thật là ăn ngon cực kỳ.
Hạ Thính Ngưng mím môi cười nói "Lần sau làm tiếp cho huynh ăn."
Bách Lý Dung Cẩn lại nếm mấy thìa canh hạt sen nấm tuyết, chậm rãi nói "Ngưng Nhi, đã nhiều ngày đang chuẩn bị bố trí tân phòng, liệu nàng yêu cầu gì không?"
Tiếp qua không lâu nàng muốn thành thê tử của hắn, sẽ cùng hắn cùng ăn cùng ở, tân phòng này hắn muốn hỏi một chút nàng có cái gì là cần đặc biệt chuẩn bị hay không. Để tránh sau này nàng gả qua sẽ không có thói quen.
Hạ Thính Ngưng nuốt xuống một miếng đậu hũ nói "Ta cũng có thể đưa ra ý kiến sao?"
Cái này nàng còn thật sự không nghĩ tới, tuy nhiên ở hiện đại khi kết hôn hai bên nam nữ đều chung sức cho căn nhà tình yêu của mình, nhưng đây là cổ đại, những nam nữ thành thân phần lớn đều là manh hôn ách gả, nào lại có thói quen như vậy.
Bách Lý Dung Cẩn nhẹ nhàng gật đầu "Nàng thích gì, cũng có thể kể ra, ta để cho bọn hạ nhân đi chuẩn bị."
Hạ Thính Ngưng tức cười nói "Ta đây muốn giường nhỏ mỹ nhân, giờ ngọ lúc nghỉ ngơi có thể tại bên trên chợp mắt một chút."
Bách Lý Dung Cẩn hơi hơi ngẩn ra "Giường mĩ nhân? Đó là cái gì?"
Hắn hiện tại càng cảm thấy tò mò đối với Ngưng Nhi, trong miệng nàng thỉnh thoảng sẽ bung ra mấy từ lạ mà hắn nghe không hiểu.
Hạ Thính Ngưng đem đồ ăn trên bàn thoáng đẩy ra, lấy ra giấy và bút mực vẽ "Giường mĩ nhân liền là giường nhỏ khi đó ban đêm có thể dùng chợp mắt một chút, chế tác tinh xảo, hình thái tuyệt đẹp, mặt tính ra là nhỏ hẹp, nhưng có thể ngồi có thể nằm. Ta vẽ ra tới cho huynh xem một chút liền biết."
Bách Lý Dung Cẩn hơi hơi cúi đầu đến gần rồi chút, nhìn đầu bút lông Hạ Thính Ngưng cực nhanh tại trên giấy Tuyên Thành nhanh chóng tô lại, mở ra một bên có gối, sau có lưng dựa, thoải mái xinh xắn, cổ điển hoa lệ cùng loại với giường liền bị vẽ ra.
Hạ Thính Ngưng chỉ vào vật vẽ ra nói "Xem, đó mới là giường mĩ nhân rồi. Khinh Bích Vân khói tía tô cửa sổ, thúy la màu hồng phấn khói màn lụa, Lưu Ly huỳnh quang Thanh Trúc bình, say mê nằm Đào Hồng mĩ nhân sạp. Ý cảnh này đầy đủ đẹp đi."
Bách Lý Dung Cẩn nhợt nhạt cười "Quả thật, ta sẽ đem bức họa giao cho thợ thủ công, để cho hắn làm cho nàng. Lại vẫn cần những vật khác sao?"
Hạ Thính Ngưng nghĩ một chút, lắc lắc đầu "Không có gì khác, phải cái này liền được rồi."
Bách Lý Dung Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, lại cầm lấy chiếc đũa gắp chút đồ ăn vào trong bát của nàng.
Hai người dựa quá gần, tuy nhiên cũng chưa có gì không ổn. Tầng cao nhất tràn ngập một cỗ nhàn nhạt ôn nhu.
Đêm trừ tịch này, ấm áp cực kỳ.
Qua hơn hai canh giờ, Bách Lý Dung Cẩn nắm tay Hạ Thính Ngưng ra khỏi Noãn Yên lâu trèo lên xe ngựa.
Xe ngựa một đường chạy đi tới cửa hông Hạ phủ, Bách Lý Dung Cẩn mềm nhẹ đỡ Hạ Thính Ngưng xuống xe ngựa, lại vì nàng sửa sửa áo choàng nói "Sớm đi nghỉ tạm đi."
Lời tuy nói như vậy, nhưng gần đến giờ phân biệt, trong lòng hắn lại sinh ra vài phần không tha, tay trắng noãn không khỏi khẽ xoa mặt nàng.
Hạ Thính Ngưng có chút liền giật mình, nhìn đôi mắt đẹp đối phương nhìn về phía mình. Có cảm giác khác lạ đang lặng yên nảy sinh. Khiến cho nàng kiễng chân lên hạ một cái hôn nhẹ xuống má của đối phương "Huynh cũng thế, ngũ ngon."
Dứt lời liền vội vàng xoay người đi vào cửa hông Hạ phủ, gió đêm rét lạnh thổi tới, vì nàng giảm nhiệt độ trên mặt.
Bách Lý Dung Cẩn kinh ngạc đứng tại chỗ, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, nhìn bóng dáng nàng đi xa, lộ ra tươi cười cực đẹp.
Hai người người nào đều không có chú ý tới, một bà tử lén lén lút lút đang lặng lẽ trốn ở một bên, nán lại hai người đều đã đi rồi, vội vội vàng vàng hướng Thanh Hoa đường mà đi.
"Gian phu?" Lý thị nghe được bà tử hội báo, cất cao thanh âm nói.
Bà tử liên tục gật đầu "Đúng vậy a đúng vậy a, thật không nghĩ tới, Nhị tiểu thư cư nhiên nửa đêm hẹn tình lang. Đây chính là lão bà tử ta tận mắt nhìn thấy."
Dựa theo bà nhìn, Nhị tiểu thư đã bị tứ hôn cho Tĩnh Vương thế tử rồi, vẫn còn cùng nam tử khác hẹn hò, nam tử kia không phải gian phu là cái gì?
Lý thị lập tức giống như đánh máu gà vậy, khẩn cấp hỏi "Ngươi thấy rõ ràng rồi hả? Thật là người nam hay sao?"
Nếu là thật, vậy đây chính là cơ hội thật tốt để bà lật đổ tiểu đề tử kia nha, một cái cán chuôi lớn như vậy bị bà đắn đo ở trong tay, tiểu đề tử kia về sau còn có thể nhảy ra cành hoa gì.
Bà tử gật đầu nói "So với trân châu còn thật hơn nha, lão bà tử ta đây hai mắt chính là nhìn rõ thực sự."
Lý thị rất đỗi vui mừng, vội vàng nói "Đi, đến Xuân Hi cư đi." Bà phải nhanh đi về phía lão phu nhân báo cáo thiên đại tin tức tốt này.