Dương Triết nắm tay cô kéo vào phòng làm việc không nói lời nào liền kéo vào phòng vệ sinh bên trong phòng nghỉ.

- Triết...!đau...!tay em đau.

Anh không nói chỉ muốn nhanh chóng rửa sạch tay cô vừa rồi bị tên kia nắm.

Thật nghĩ đến thôi là muốn cho hắn một đấm.

- Được rồi.

Anh buông tay cô ra rồi cứ thế đi ra ngoài.

Thẩm kiều nhìn theo anh mà không biết làm gì, có phải anh đang ghen nên mới phản ứng như vậy.

Lau khô tay cô mới đi ra ngoài, anh đang đứng bên cửa sổ cô từ từ bước lại gần ôm lấy anh.

- Anh ghen à, nhưng thật sự giữa em và anh ta không có gì hết.

Dương Triết lúc này thở dài một hơi rồi quay lại nhìn cô.

- Không ghen, cũng không phải là không tin em nhưng dù chỉ nhìn vào ánh mắt của hắn anh biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Em có quen hắn ta trước đó đúng không?
Thẩm kiều cũng không quá ngạc nhiên khi anh hỏi điều này nên gật đầu.


“Anh biết ngay mà, thật chỉ muốn đấm cho hắn một phát”.

Dương Triết như không kiềm được sự tức giận của mình.

- Vậy còn nói không ghen, lại đây em sẽ kể toàn bộ cho anh nghe.

Cô kéo anh lên chiếc giường trong phòng ngủ, dựa đầu vào lòng anh rồi kể lại.

- Anh có từng thắc mắc tại sao em lại không muốn kết hôn không?
- Ừh...!có thể như anh trước đây nghĩ kết hôn là một thứ phiền phức khi phải lo lắng rất nhiều thứ.

Thẩm kiều bật cười:” Ai có cái suy nghĩ ấu trĩ như anh chứ”.

- Vậy thì tại sao, mà tự nhiên lại hỏi anh điều này.

“ Em với Lưu Đằng là người yêu cũ, hắn là mối tình đầu của em”.

Cô nói từ từ rồi ngẩng đầu lên nhìn anh thấy anh không phản ứng quá nhiều mới dám kể tiếp.

- Có muốn nghe nữa không?
- Tất nhiên, em phải nói thì anh mới biết vợ anh làm gì khiến hắn lưu luyến như vậy.

“ Thật ra em yêu anh ta hồi còn đại học cũng có thể nói là có một câu chuyện tình yêu đẹp nhưng 5 năm trước anh ta đùng một cái đi ra nước ngoài.

Dù chẳng có lời hứa hẹn gì nhưng em lại mặc định trong đầu rằng khi anh về sẽ cưới em làm vợ”.


Nói đến đây cô chợt cảm thấy sao bản thân mình lúc đó lại khờ khạo, ngu ngốc.

Dương Triết nắm lấy tay hôn lên trán cô.

“ Bỗng một ngày có hình ảnh anh ta thân mật với một cô gái khác gửi vào điện thoại của em.

Em đã sốc điên cuồng gọi điện cho anh ta ta nhưng rồi chẳng có lời hồi đáp nào.

Em điên cuồng không ăn uống suốt một tuần cứ gọi điện để cầu xin anh ta đừng bỏ em.

Nghĩ lại thấy mình cũng thật nực cười.

Lúc ấy bên cạnh em chỉ có Tô Ngọc, cô ấy đã kéo em ra khỏi những ngày tháng tăm tối đó.

Tình đầu của em cứ kết thúc như thế đó, không một lời chia tay chính thức.” Nói đến đây cô đưa tay lên mặt, không ướt.

Vậy là lần này nói ra cô đã không khóc.

Cô thật sự có thể xoá bỏ nó được rồi.

Dương Triết im lặng chỉ đưa tay cô lên hôn, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô.

- Em từng rất hận anh ta nhưng bây giờ đến hận cũng không muốn vì cơ bản anh ta không đáng xuất hiện trong cuộc đời của em.

Mấy ngày gần đây hắn trở về lại muốn hợp tác với công ty mình làm em có chút ngạc nhiên.

- Sao không nói gì vậy, anh cứ im lặng làm em hơi lo đó.

Dương Triết mỉm cười hôn cô một cái: “ Giá mà gặp em sớm một chút là có thể trở thành tình đầu rồi nhưng tiếc quá.

Vậy anh làm tình cuối cùng cho bõ tức.

- Anh mà dám lừa dối em thì đừng có trách, em sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu..