Thẩm Kiều và mẹ đến phòng bệnh, vừa mở cửa ra ông Thẩm đã nhìn họ cười.

- Ông già chết tiệt này, biết tôi lo cho ông lắm không? Còn ở đó mà cười nữa hả.

Liễu Hoa lúc này nước mắt tèm lem, bà nhìn ông lòng đầy đau xót.

- Bà Thẩm của tôi, già rồi đừng khóc nữa nếp nhăn sẽ xuất hiện đó.

Thẩm Đức ôm bà vào lòng.

- Ông còn nói được nữa, tất cả không phải đều tại ông sao.

- Con gái cũng về sao? Sao lại khóc, chỉ là ung thư giai đoạn 2 vẫn sống được chưa chết.

- Bố, sao có thể nói vậy được.

Bố còn rất trẻ phải sống chứ.

Phải tiếp nhận trị xạ để còn sống tiếp bên cạnh mẹ và con.

Bố muốn con phải lấy chồng trong năm nay.

Thẩm Kiều trố mắt:” Bây giờ là thời gian nào mà bố còn kêu con lấy chồng”.

- 28 tuổi rồi, lấy chồng được rồi.


Bố không muốn chết đi rồi mà vẫn còn đọc thân đâu.

Mau mau kiếm con rể cho bố nếu không ta nhất quyết không trị xạ.

Ông già này, mở miệng ra là chết chết ông có tin tôi đập chết ông không? Liễu Hoa đánh nhẹ lên người ông.

- Được rồi, tôi không nói nữa.

Nhưng Kiều Kiều nhất định phải lấy chồng trong năm nay.

- Được rồi, bố con nói đúng đấy, kiếm người ở bên được rồi, còn cái chuyện không muốn kết hôn của con mẹ quyết không đồng ý đâu.

- Mẹ, Bố hai người hôm nay làm sao đấy.

Bố đang bị bệnh mà còn lôi chuyện này ra nói.

Reng.....reng điện thoại cô đột nhiên reo, là Dương Triết gọi điện cho cô.

- Bố nghỉ ngơi đi con xin phép ra ngoài.

Nói rồi cô ra ngoài hành lang nghe điện thoại.

- A lô...!tôi đây thưa sếp.

- Thư ký Thẩm, cô bận việc gì mà bây giờ vẫn chưa có mặt ở phòng làm việc.

Trước nay tác phong của cô không như vậy.

- Xin lỗi sếp, bố tôi bị bệnh nên phải về nhà gấp.

Tôi đã báo bên công ty xin phép nghỉ rồi mà.

- Cô có biết mình như vậy là rất vô trách nhiệm không? Công việc của tôi cũng bị ảnh hưởng vì cô đấy.

Tôi......!
Khụ.....!khụ.

Tiếng ho của bố cô từ bên trong phòng vọng ra, nhìn qua lớp kính có thể thấy ông đang ho ra máu.

Thẩm Kiều lúc này đầu óc rối bời.

- Thư ký Thẩm, cô đâu rồi.

Dương Triết có vẻ hơi tức giận rồi.

Tôi....!tôi đây.


Dương tổng tôi có chuyện muốn nói.

Nói đi.

Lời đề nghị của anh vẫn còn chứ....!
- Cô suy nghĩ rồi, muốn đồng ý sao.

Giọng anh lúc này dịu dàng hơn hẳn.

- Đúng...!đúng vậy, chúng ta kết hôn đi.

Càng nhanh càng tốt.

Dương Triết ngạc nhiên: “ Tại sao lại muốn cưới nhanh, có ai ép buộc cô sao”.

Không có, là tôi tự nguyện.

Tôi đã nghĩ rồi
Được,bao giờ cô quay lại thành phố chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.

Bây giờ thì chăm sóc bố cho tốt rồi nghỉ ngơi đi.

Cúp máy xong cô ngồi đừ ra ở ngoài hành lang, cô không biết mình làm vậy liệu có đúng.

Lấy một người mình không yêu làm chồng chỉ để bố mẹ vui lòng thôi ư.

- Cô Thẩm, có chuyện gì vậy.

Vị bác sĩ đến lúc nào cô cũng không biết.

Bác sĩ.

Tôi không sao, ông có chuyện gì vậy.


Tôi muốn báo cho gia đình một tin là có một bác sĩ bên nước ngoài phẫu thuật dạ dày rất tốt, có thể ông ấy sẽ khiến bố cô khỏe lại nhanh hơn mà không cần trị xạ quá nhiều.

- Thật vậy sao, bác sĩ.

Vậy bệnh viện mau liên hệ cho ông ấy đi.

Viện phí không thành vấn đề chỉ cần bố tôi khỏe lại.

- Nhưng lịch trình của ông ấy rất nhiều,tôi có gọi đến phòng khám của ông ấy nhưng họ không nhận.

Tôi sẽ cho cô cách liên hệ, cô Thẩm có thể thử xem sao.

- Được, cảm ơn bác sĩ.

Ông cứ gửi số điện thoại của vị bác sĩ ấy qua cho tôi.

Trong thời gian liên hệ bác sĩ,ông Thẩm vẫn cần điều trị trước nếu không bệnh sẽ càng trở nặng thêm.

Tôi nghe nói ông ấy đang không tiếp nhận điều trị.

- Không sao, tôi sẽ cố gắng thuyết phục bố tôi.

Cảm ơn bác sĩ nhiều.

Like và comment để tương tác với tui nha????????.