"Đây là cảnh báo, nếu năm phút sau quý vị vẫn không có dấu hiệu dừng lại, tôi sẽ lập tức bắn gãy cánh của chiếc máy bay này.

Cảm ơn đã lắng nghe."
Tiếng nói của người đàn ông vang ra từ loa phát thanh lạnh lùng như Thần Chết, vừa dứt lời liền tắt loa, hoàn toàn không để tâm người khác có nghe rõ lời không.
Hoàn toàn không để tâm đến...!Hơn một nghìn người du khách ở đây.
Thế giới xung quanh hỗn loạn, Hàm Ý Vị Băng thở dốc, cố gắng giữ cho não mình thanh tỉnh.
Vì cái gì Hùng Sư Không Đội đột nhiên muốn máy bay đang chở cô dừng lại?
Mục tiêu của họ là ai? Có phải là cô không? Hay là ai khác?
Bạc Thần Kiêu tỉnh lại ư?
Vừa nghĩ đến khả năng này, cô liền theo bản năng phủ nhận.
Sau khi bị nhấn huyệt, hắn ít nhất phải ngủ cả ngày, dù cho bị đánh thức cũng không tỉnh được.
Chẳng lẽ là đội trưởng đội Minh Vệ đã nhận ra sự lạ thường? Cho nên phái người ngăn cô lại?
Hàm Ý Vị Băng lại theo bản năng hơi lắc đầu.
Không.

Anh ta không có đủ quyền lực và chức vị để ban bố mệnh lệnh cấp S, cũng không thể đánh thức Bạc Thần Kiêu dậy.
Cô cải trang kỹ như vậy, anh ta muốn tìm ra tung tích của cô thì phải tốn kha khá thời gian.
Đang suy nghĩ, bỗng bả vai bị vỗ mạnh.
Hàm Ý Vị Băng hơi giật mình, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Một cô gái mặc đồ tiếp viên hàng không mỉm cười nhìn cô, hơi gật đầu, nói:
"Tiểu thư Nara, tôi có việc cần nói riêng với cô."
Hàm Ý Vị Băng vừa nghe liền gật đầu đồng ý, đứng dậy đi theo cô nàng.
Người biết được biệt danh của cô, cơ bản là liên quan đến Triên Diên hoặc cửa hàng Heaven, có lẽ là đang có chuyện gì quan trọng.
Khoang dành riêng cho tiếp viên hàng không trống rỗng, không có người nào khác, cô gái vừa đến nơi liền xoay người, nhìn cô nói:
"Đoàn phi công đã bị tụi tôi khống chế, người đang lái máy bay này là phi công bên phe ta."
Cô gái cười nhẹ, "Nhiệm vụ của nhân viên Heaven là giúp cô trốn thoát, chúng tôi đang cố hết sức.

Máy bay không thể dừng lại, bằng không kế hoạch sẽ thất bại."
Hàm Ý Vị Băng hơi bất ngờ mà gật đầu.
Cô cứ tưởng giúp đến việc chuẩn bị hành lý giùm đã là xong rồi, không ngờ Heaven lại có khả năng duỗi tay dài tới mức như vậy, cả phi công và cả tiếp viên hàng không đều đã chuẩn bị sẵn.
"Bọn chúng không dám tổn thương hành khách ở đây, những lời vừa rồi chỉ là đang đe dọa và đánh lạc hướng, Hùng Sư thật ra đang cho quân lên máy bay, muốn đột nhập vào bên trong để khống chế phi công."
Cô gái nhún vai, như là hơi bất đắc dĩ.
"Người của chúng tôi không nhiều, không đủ để cản lại quân của bọn chúng.

Cho nên...!Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định xin giúp đỡ cô."
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngác, theo lời của cô nàng mà lặp lại, "Tôi?"
"Đúng vậy, người thừa kế Băng Pháp."
Cô gái cười híp mắt, vẻ mặt có chút hâm mộ.
"Lên trên thân máy bay đi, tiểu thư Nara, giúp chúng tôi ngăn lại quân lính của chồng cô."
Nói xong liền gật đầu, không đợi cô đáp lại, cô gái liền cúi đầu, từ trong tủ lấy ra hai sợi dây.

"Cột nó vào chân, cô sẽ không bị gió thổi bay ra khỏi máy bay."
Hàm Ý Vị Băng nãy giờ yên lặng không nói, giờ phút này lại nhanh chóng cúi người cột dây vào chân.
Tay chân của cô gái cũng rất nhanh nhẹn, vừa giúp cô cột dây vừa nói với tốc giọng nhanh:
"Tới bây giờ chúng tôi vẫn chưa rõ mục đích thật sự của Hùng Sư Không Đội, cũng không biết mục tiêu của họ có phải là cô không."
"Nhưng dù mục tiêu của họ là gì, chúng tôi vẫn suy xét đến khả năng tệ nhất là bọn họ đang tìm cô.

Cho nên, Nara, cô không thể trốn thoát bằng việc đi máy bay nữa, bởi vì dù cho đáp cánh ở đâu, Hùng Sư cũng sẽ bao vây lại và bắt đầu xét duyệt từng người kỹ càng, mà thuốc mà Mattha cho cô uống sẽ hết tác dụng rất nhanh thôi, cô sẽ bị phát hiện."
Cô gái cột đầu dây còn lại vào khe đỡ, xác nhận rất chắc chắn rồi mới thả tay ra, nhìn Hàm Ý Vị Băng nói:
"Cho nên, kế hoạch đã thay đổi.

Chúng tôi sẽ thay đổi chuyến đường sang vùng biển phía Nam, tới lúc ở trên biển, tôi sẽ cắt hai sợi dây này.

Khi đánh nhau, cô sẽ giả vờ là bị rơi xuống biển, phía dưới đó sẽ có phi cơ tầng thấp và tàu thủy đợi cô."
"Có Băng Pháp, cô hoàn toàn có thể bình yên rơi từ trên cao xuống, sẽ không bị áp lực không khí ảnh hưởng."
Cổ tay bỗng bị cột lên một miếng vải đen, Hàm Ý Vị Băng giơ tay, khó hiểu nhìn người đối diện.
"Mắt cô sẽ là nơi mất tác dụng thuốc đầu tiên, nó sẽ trở lại màu ban đầu và khiến cô mù lòa trong thời gian ngắn.


Lúc mắt bắt đầu đau, cô hãy đeo miếng vải này lên mắt, tránh việc bị phát hiện."
Cô gái mở cửa máy bay ra, gió thổi mạnh đến mức hất bay tóc của cả hai.
"Đừng để bị phát hiện, lúc dây bị lỏng, cô cứ giả vờ như bị đánh chết, rơi xuống là được.

Còn lại người của Heaven sẽ lo cho cô."
Lại là nụ cười híp mắt, "Trân trọng, tiểu thư Nara."
Cổ họng Hàm Ý Vị Băng khô khốc, cũng lập tức đáp: "Trân trọng."
Vừa dứt lời, liền dùng tay tháo huyệt.

Có lẽ là tháo trong một thời gian ngắn, sức mạnh của cô hồi phục rất nhanh.

Hàm Ý Vị Băng không nói một lời, ra khỏi cửa máy bay, cầm tay cầm trèo lên.
Không biết họ, không biết tên, nhưng mà, hãy trân trọng..