Sau khi Lục Nghị Phàm nghe rõ đầu đuôi mọi chuyện, thái độ của anh dành cho Tiếu Hàn Phong lúc này mới thả lỏng ra đôi chút. Do đám người Lục Nghị Phàm quá đỗi bạo lực, tác phong kh ủng bố, thế nên những người trong thôn không dám vênh váo, ho he như trước.

Riêng Tụng Hi được Lục Nghị Phàm thả ra, coi như những điều anh trừng phạt cô ta chính là hậu quả mà Tụng Hi phải gánh. Cửu Châu đã nói với anh, bớt kìm chế một chút nóng giận, âu cũng là tạo phước cho con của mình.

- Cảm ơn cậu vì đã chăm sóc vợ tôi trong suốt thời gian qua. Coi như đây là quà tạ ơn!

Lục Nghị Phàm vừa nói, vừa đẩy về phía Tiếu Hàn Phong một valy tiền lớn. Tiếu Hàn Phong chỉ nhoẻn miệng cười, sau đó đẩy ngược trở lại valy về phía anh.

- Tôi không cần tiền. Tôi biết tôi cần thứ gì!

- Ồ!


Lục Nghị Phàm nheo mắt, nhìn Tiếu Hàn Phong đầy ngạc nhiên. Qua lần tiếp xúc vừa rồi, Lục Nghị Phàm cũng thừa hiểu con người Tiếu Hàn Phong vốn không ham hư vinh, chỉ muốn sống một cuộc đời hoang dại.

Cửu Châu sau khi được sơ cứu lấy đạn, sức khỏe tạm thời cũng đã ổn định một chút, nằm trên giường của Tiếu Hàn Phong mà ngủ thiêm thiếp.

Nhìn cô gái nhỏ bé đang say sưa chìm vào trong giấc mộng, khóe mắt Tiếu Hàn Phong có chút thay đổi. Anh đứng dậy, bước về phía Cửu Châu, đoạn cúi xuống hôn nhẹ lên bụng cô.

Mẹ kiếp!

Hai mắt Lục Nghị Phàm long lên sòng sọc. Anh đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo Tiếu Hàn Phong mà chất vấn:

- Anh dám hôn bụng vợ tôi? Dám hôn con tôi?

Haha...

Tiếu Hàn Phong cười nhẹ, nhún vai mà đáp:

- Tôi biết Cửu Châu có thai trước anh. Xem như tôi là bố đỡ đầu của bé con thì có gì sai?

Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm, trong đầu mỗi người đều không ngừng chạy đuổi theo những tầng suy nghĩ phức tạp khác nhau.

..............

Ngồi trên xe, Cửu Châu đưa mắt nhìn về phía ngôi làng lần cuối, sau đó khẽ thở dài. Tiếu Hàn Phong không thích ở lại nơi này, thế nhưng anh ấy vẫn nhất mực không chịu rời đi. Có lẽ, chấp niệm trong con người anh đã quá sâu, không thể nào cứu vãn. Tập tục cổ xưa mang phần mê tín của người dân ở thôn làng kia, biết đến khi nào mới có thể gỡ bỏ?


Trong suốt quãng đường đi, Lục Nghị Phàm không ngừng đưa tay xoa xoa bụng vợ. Cảm giác hạnh phúc, lâng lâng khó tả khiến thâm tâm anh tựa hồ như đang trên mây.

Anh đã làm bố!

- Cửu Châu!

Nghe tiếng anh gọi, Cửu Châu bèn nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn.

- Anh gọi em à?

- Anh muốn sinh con gái!

Lục Nghị Phàm bất ngờ thốt lên. Cửu Châu ngơ ngác nhìn anh, không quên đưa tay đập đập vào má Lục Nghị Phàm mà mắng:

- Thời buổi này mà anh còn phân biệt con trai hay con gái nữa à?

- Không phải!

Khuôn mặt anh tuấn của Lục Nghị Phàm bất ngờ trở nên đầy lo lắng. Anh cúi xuống bụng cô, thở dài mà đáp:

- Nếu em sinh con trai, chẳng phải anh sẽ bị em quẳng ra một xó hay sao? Rồi em sẽ cho con bú, mớm cho con ăn. Ôi! Chỉ nghĩ đến thế thôi mà anh đã đau đầu!

Cửu Châu không nhịn được liền bật cười, vòng tay ôm lấy cổ anh. Người đàn ông của cô nhiều lúc thật trẻ con!


Đoàn xe chầm chậm tiến vào bên trong biệt thự. Ngay khi thấy bóng dáng của Lục Nghị Phàm, Diêu Dung đã vội vàng chạy nhào tới, lo lắng hỏi han:

- Nghị Phàm, Nghị Phàm, con không sao chứ? Có bị thương ở đâu hay không?

Cánh cửa được mở ra. Cửu Châu bước xuống xe, nhìn Diêu Dung nhẹ nhàng cúi đầu chào.

Đối mặt với người phụ nữ này, Cửu Châu vẫn giữ thái độ điềm tĩnh nhất có thể. Diêu Dung nhìn vết thương trên chân của cô, khó xử mà nói:

- Cửu Châu, cô... cô...

- Mẹ à!

Lục Nghị Phàm bước đến đứng chắn trước mặt Cửu Châu, liền sau đó cười nhẹ mà nói tiếp:

- Suýt chút nữa thì mẹ đã gi3t chết cháu nội của mẹ rồi đấy!