Khi Cửu Châu trở về dinh thự Thống Đốc, Diêu Dung đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách. Vừa trông thấy cô, bà ta đã hếch mặt ra hiệu, ý chỉ Cửu Châu mau chóng ngồi xuống ghế.

- Phu nhân...

Cửu Châu vừa mới mở miệng, Diêu Dung đã ngắt lời ngay lập tức:

- Cô không cần phải giải thích hay thanh minh bất cứ điều gì. Cô đã lừa dối Lục gia chúng tôi, lừa dối Nghị Phàm ròng rã ba tháng trời. Thật là quái quỷ!

Thường ngày, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Cửu Châu là một cô gái nhỏ bé, yếu đuối, có chút ngây thơ và trầm tính. Thế nhưng, sau sự việc lần này, cái nhìn về cô của Lục gia đã hoàn toàn thay đổi một trăm tám mươi độ. Bắn súng, giết người, một mình vật lộn với một gã đàn ông có cân nặng gấp hai lần bản thân, đây chính là điều mà một người con gái bình thường không thể nào làm nổi.

Cửu Châu thả lỏng người, nhìn thẳng vào mắt Diêu Dung không chút do dự:


- Thưa phu nhân, tôi không hề giấu giếm. Tôi chỉ biết một chút võ để phòng thân. Và việc tôi bắt Triển Chúc, đó cũng là vì Nghị Phàm.

- Câm miệng. Lục gia tôi không chấp nhận một người con dâu như cô. Xin mời cô cầm đồ và bước ra khỏi đây.

Theo hướng tay Diêu Dung chỉ tới, Cửu Châu trông thấy đồ đạc của cô đã bị gói gọn lại vào trong vali, đặt ngay ngắn ngay tại góc cửa. Xem ra, Diêu Dung thực sự là đang muốn đuổi cô ra khỏi đây.

Không khí trong phòng khách lúc này vô cùng căng thẳng. Bốn mắt họ nhìn nhau, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác. Kẻ thì sẵn sàng muốn bóp ch3t người kia, còn người còn lại thì chỉ muốn an nhiên mà sống, không cạnh tranh với đời.

Dù Cửu Châu có muốn ở lại đi chăng nữa, nhưng một mình bản thân cô vẫn không thể nào chống lại được đám người này.

Cô đứng dậy, cúi chào Diêu Dung, sau đó cầm quai vali xách ra bên ngoài.

- Phu nhân!

Hiểu Mai từ phía trong nhà bếp vội vàng chạy đuổi theo cô, ánh mắt long lanh đượm buồn, đoạn lén lút lấy từ trong túi áo ra một sấp tiền lớn, đưa cho Cửu Châu:

- Đây là Triệu quản gia nhắc em đưa cho phu nhân. Ông ấy dặn phu nhân chịu khó vất vả, mấy hôm nữa Thống Đốc sẽ đón người trở về.

Hai mắt Cửu Châu cay xè. Sự quan tâm nhỏ bé này của Triệu quản gia và Hiểu Mai khiến cô cảm động vô cùng. Trong cả căn biệt thự xa hoa, rộng lớn này, duy nhất chỉ có hai người họ cùng Lục Nghị Phàm mới quan tâm cô đến thế.

Trải qua nhiều sóng kiếp với nhau, đến cuối cùng khi đã mất đi, Cửu Châu mới nhận ra bản thân cô không hề ghét anh, ngược lại trái tim bé nhỏ đã âm thầm chấp nhận anh từ lâu rồi.

Cô vòng tay ôm Hiểu Mai, nhờ chuyển lời cảm ơn tới Triệu quản gia, sau đó kéo vali bước ra ngoài phía cổng. Lục Nghị Phàm không biết bao giờ mới có thể trở về. Liệu anh còn sống hay không? Hy vọng nhỏ nhoi này, Cửu Châu vẫn chưa bao giờ chịu từ bỏ.


Vừa lúc điện thoại cô vang lên giòn dã, là Marianne gọi tới.

- Cửu Châu, chúng tôi đã có kết quả xét nghiệm. Phần thịt cháy đen kia không trùng gen với mẫu tóc mà cô đưa cho tôi.

Trong giọng nói trong veo của Marianne không giấu nổi sự run rẩy xen lẫn vui sướng.

Đến lúc này, nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô không thể nào ngăn lại được nữa. Nếu không phải Lục Nghị Phàm, vậy anh đã làm cách nào để có thể thoát ra khỏi trận nổ bom kịch liệt khi đó?

Đây cũng là điều khiến Cửu Châu trăm lần suy nghĩ cũng không thể nào suy đoán ra được.

Cô đưa tay quệt nước mắt, đứng ở bên đường gọi taxi.

Từng chiếc taxi nối đuôi nhau lướt qua mặt cô một cách lạnh nhạt, tựa hồ như những chấn thương tâm lý khi trước đang hiển hiện ngay trước mắt.

Két...

Một chiếc oto nhanh chóng dừng lại. Cửa kính xe được kéo xuống, chàng trai với gương mặt hiền lành nhìn cô nhoẻn miệng cười:

- Vị tiểu thư này muốn đi đâu?

- Ừm... phiền anh chở tôi ra phía ngoại ô thành phố.

Cửa xe được mở ra, Cửu Châu nhanh chóng ngồi vào bên trong. Nhìn căn biệt thự càng lúc càng xa dần, cô khẽ thở dài một tiếng.


Người tài xế vừa lái xe lại vừa đưa mắt liếc nhìn trộm cô qua gương chiếc hậu, bộ dạng của anh ta bộc lộ rõ sự suy xét, thăm dò.

Cửu Châu chợt cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ngay khi cô nhìn lại về phía anh ta, vừa hay bốn mắt chạm nhau. Không khí trong xe lập tức trở nên căng thẳng.

Anh ta cúi cúi đầu, miệng nhoẻn cười tà mị:

- Tiểu thư Cửu Châu, cô có muốn biết tôi là ai hay không?

Cửu Châu giật thót. Từ khi gặp anh ta, cô chưa hề nói tên của mình ra bên ngoài.

- Sao... sao anh lại biết tên tôi? Anh là ai?

Anh ta không trả lời câu hỏi thứ nhất của cô, chỉ đắc ý mà nói:

- Tôi là Trác Miêu Điểu!