Vài vị quý phu nhân bị lời nói của cô lừa được vui vẻ, lại xem thân phận của cô ở Lục gia là thiếu phu nhân, lại càng không ngừng ở bên tai Trác Nhã Dung nói tốt Đường Tâm Lạc.

Nói xong lời cuối cùng, có lẽ Trác Nhã Dung chính mình không nhịn nổi nữa, lấy cớ đau đầu, để cho Đường Tâm Lạc đỡ bà ta lên phòng nằm nghỉ ngơi một lúc.

Yến hội có quy cách, đều trang bị cho khách phòng nghỉ ngơi.

Trác Nhã Dung dựa nửa người vào trên ghế, nhìn Đường Tâm Lạc chỉ cảm thấy đầu càng đau.

Lúc này vừa đúng lúc âm thanh nhạc khiêu vũ du dương ngoài cửa truyền đến, bà tính thời gian như vậy qua, nếu là thành công thì hiện tại Tống Gia Ni đã nhảy một điệu nhảy đầu tiên với Dục Thần.

Nghĩ vậy, bà ta nói với Đường Tâm Lạc: “Không cần ở đây giúp mẹ, mẹ và bà Lý nói chuyện một chút, con đi xuống phía dưới chơi đi.”

“Được, con đây trước tiên đi xuống.” Đường Tâm Lạc vô cùng nghe lời đứng dậy, ra đến cửa lại nói với bà Lý, “Bà Lý, nếu mẹ cháu vẫn không thoải mái, làm phiền dì cho người gọi cháu, cháu ở đầu bậc thang gần đây… Cảm ơn dì.”

Nói xong, cũng không ở lâu, thẳng ra ngoài.

Không nghĩ đến Đường Tâm Lạc còn một câu quan tâm đến bà, nhìn đến bóng lưng Đường Tâm Lạc rời đi, bỗng nhiên Trác NHã Dung cảm thấy được đáy lòng có một chút tư vị không nói nên lời.

Con dâu này, giống như…Cũng không có cho rằng bà không khó chịu như vậy. 



Đường Tâm Lạc ra khỏi phòng nghỉ, đứng ở trên hành lang tầng hai nhìn xem sân nhảy ở dưới tầng.

Giữa sân nhảy, đã có rất nhiều cả trai lẫn gái bắt đầu nhảy múa theo nhạc, trong đám người cô tìm kiếm, không có phát hiện bóng dáng Lục Dục Thần, cũng ngoài ý muốn không có phát hiện Tống Gia Ni.

Chẳng lẽ Lục Dục Thần không có tới?

Cô suy nghĩ, quyết định xuống dưới lầu chờ, vị trí đầu bậc thang ngay sau khi từ ngoài cửa tiến vào cổng vòm, nếu là Lục Dục Thần đến, nói không chừng cô có thể cản Tống Gia Ni nhìn thấy anh.

Mặc dù vừa rồi có hứa với nhau, Tống Gia Ni muốn thông đồng với Lục Dục Thần mặc cho cô ta thông đồng, dù sao cô ta thông đồng không thành. Nhưng đến chỗ này, không biết vì sao, cô cảm thấy tim đập có chút loạn.

Có lẽ là âm thanh trong sân nhảy quá nhanh, nhịp trống nhẹ nhàng ổn định, để cho lòng của cô đều rối loạn.

Đường Tâm Lạc đi dọc theo hướng đầu cầu thang, đang chuẩn bị xuống tầng, dựa vào cầu thang trong gian phòng nghỉ bỗng nhiên truyền đến lời đối thoại của hai người phụ nữ.

Giọng nói này không tính là nhỏ, nhưng bởi vì phòng ngoài đang từng trận nhảy múa lay động, mà đem giọng nói kia che đậy kín.

Quá khứ thị lực của Đường Tâm Lạc không tốt, đây để cho cô có được thính lực so với người khác tốt hơn.

Cô nhận ra giọng nói của hai người phụ nữ kia, đó là mợ nhỏ Tống Tú Lan của Lục Dục Thần và người phụ nữ Tống Gia Ni hi vọng có được Lục Dục Thần.

Đường Tâm Lạc bước chân nhẹ, tiến gần đến phòng nghỉ.

“Dì, làm sao dì có thể để cho cháu làm loại chuyện này! Dì không thấy sao? Anh Lục Dục vừa mới nhìn thấy cháu liền lạnh mặt, nói cũng không có phản ứng cháu liền đi, cháu…Cháu làm sao hạ dược được anh ấy!”

Không nghĩ tới vừa mới đi đến gần, liền nghe được dữ liệu lớn.

Nhưng mà, không lẽ Lục Dục Thần đã đến đây, chỉ là cô không phát hiện?

“Gia Ni, cháu đừng lo lắng…Thuốc tiêm này là không màu không vị, dì phí không ít tiền bạc làm ra. Cháu lặng lẽ đem ống tiêm này cho vào trong chén rượu, lại bưng chén rượu đi tìm anh Lục Dục Thần. Nói là mình không hiểu chuyện, muốn nhận lỗi với anh. Cháu yên tâm, anh Dục Thần cháu từ nhỏ đã quen biết cháu, Dục Thần thích cháu cũng không kịp, làm sao có thể sinh giận giữ với cháu.”

“Nhưng mà…Dì, dì cũng thấy đấy, anh Dục Thần đã kết hôn, Người phụ nữ kia… Bộ dạng của cô ta dung tục như vậy, làm sao mà xứng đôi với anh Dục Thần…”

Vốn Đường Tâm Lạc lại cảm thấy Tống Gia Ni cũng không tính hư hỏng, là Tống Tú Lan quá đáng ghét, liên tiếp thu xếp người làm chuyện xấu.

Kết quả nghe được câu, lập tức ấn tượng đối với Tống Gia Ni kéo thấp không ít.

Mẹ kiếp, giờ bộ dạng cô là xinh tươi, nếu không mẹ cũng liên tiếp không đem cô hướng cách ăn mặc người lớn. Có thể khuôn mặt cô như vậy, là điểm quyến rũ tối đa, cũng không thể gọi là dung tục đi?

Chẳng lẽ đều phải giống như cô ta Tống Gia Ni, một bộ dạng thanh đạm canh suông quả nước, mới được cho là đoan trang?!