Quản lý cấp cao vốn đang giải thích báo cáo, đã câm miệng lại từ sớm.
Trong phòng hội nghị, ngoại trừ thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng tao nhã trầm thấp, thì chỉ còn tiếng nói truyền ra trong điện thoại, không rõ giọng nữ lắm.
Không nghĩ tới, thực sự là phụ nữ!
Kết thúc cuộc gọi, mọi người thấy Thần thiếu tắt điện thoại, khóe môi còn cong lên độ cong quỷ dị.
Mẹ nó, vậy mà Thần thiếu nghe điện thoại của người khác phái, lại nở nụ cười.
Đây tuyệt đối là chuyện trăm năm khó có được!
Chỉ là, càng làm bọn họ không thể tin còn ở phía sau…
“Nghỉ ngơi 10 phút, mười phút sau tiếp tục.” Lục Dục Thần đứng dậy, đi ra khỏi phòng họp.
Anh cần ra ngoài sắp xếp chút chuyện giúp người phụ nữ nhỏ.
Trong phòng hội nghị có âm thanh hít khí lạnh, vừa rồi Thần thiếu nói cái gì thế? Bọn họ không nghe lầm đấy chứ! Vậy mà Thần thiếu bảo bọn họ nghỉ ngơi 10 phút!
OMG, lần trước một hơi mở hội nghị 5 tiếng đồng hồ, trong lúc đó có một quản lý nam lớn tuổi muốn đi vệ sinh cũng không dám mở miệng, khi kết thúc hội nghị mặt đã trướng thành màu gan heo, chuyện cũ vẫn rành rành trước mắt!
Nhưng mà bây giờ, vậy mà tổng giám đốc đại nhân chính miệng nói, bảo bọn họ nghỉ ngơi!
Mọi người lập tức thảo luận sôi nổi, vô cùng muốn biết người phụ nữ vừa gọi điện thoại đến là ai.
Chỉ là sau khi Lục Dục Thần vừa ra đến trước cửa lại ném một ánh mắt sắc bén như dao, phòng hội nghị lại rơi vào trong yên tĩnh.
…
Đường Tâm Lạc đứng đợi bên ngoài cửa không lâu, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi từ trong cửa hàng ra.
“Lục thiếu phu nhân, tôi là quản lý cửa hàng này… Ngại quá, nhân viên cửa hàng chúng tôi không biết thân phận của cô, để cô đợi lâu. Cô đi theo tôi, tôi làm thủ tục ra vào cho cô.”
Đường Tâm Lạc được dẫn vào, nhanh chóng có được một tấm thẻ hội viên của cửa hàng.
Lúc ký tên vào trong bảng, cô nhìn lướt qua, trên thân phận của cô có ghi ‘Phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Đình’.
Nhìn thấy xưng hô này, nghĩ đến vừa rồi khi Lục Dục Thần gọi điện thoại không lạnh nhạt giống bình thường, Đường Tâm Lạc từ chối cho ý kiến nhếch môi lên.
“Tôi và phu nhân Trác Nhã Dung có hẹn, làm phiền bà dẫn tôi đi tìm bà ấy.” Làm xong thủ tục, cô nói với quản lý cửa hàng.
Mẹ chồng cô, tất nhiên là Trác Nhã Dung, quản lý cửa hàng biết quan hệ của hai người, mang cô đi lên tầng.
Cửa hàng này nhìn rất khiêm tốn, thực tế là chiếm trọn vẹn không gian ba tầng. Mà Trác Nhã Dung đang ở phòng khách quý tầng ba.
Tầng ba có tổng cộng bốn phòng khách quý riêng biệt, mỗi phòng khách quý có có gương ba mặt dài chấm đất, có thể làm khách quý nhìn bộ dạng mình mặc lễ phục không xót thứ gì.
Đường Tâm Lạc đi theo cửa hàng trưởng vào phòng khách quý của Trác Nhã Dung, quản lý cửa hàng nhẹ nhàng gõ cửa, vặn mở cửa chuẩn bị đưa Đường Tâm Lạc vào.
Mà bên trong phòng khách quý, lúc này mọi người đang nói chuyện, không ai nghe thấy tiếng quản lý cửa hàng gõ cửa.
Cửa vừa mở ra một khe hở nhỏ, Đường Tâm Lạc nghe thấy giọng nói quen thuộc, khoa trương cười lớn: “Nhã Dung, Đường Tâm Lạc đó đến bây giờ còn chưa gọi điện thoại cho bà, chắc chắn là bị người ta ngăn ở cửa tức giận không chịu nổi chạy về nhà rồi. Người không phóng khoáng như vậy, sao xứng với Dục Thần, phải nói là, vẫn là Gia Ni nhà chúng tôi tốt, vừa hào phóng lại khôn khéo.”
Nghe người bên trong nói, tươi cười chuyên nghiệp trên mặt quản lý cửa hàng, cuối cùng lộ ra một chút sơ hở.
Bà ta xấu hổ dừng động tác trong tay lại, muốn quay đầu bảo Đường Tâm Lạc tránh đi một lát, nhưng Đường Tâm Lạc lại nở nụ cười trấn an với bà ta, đẩy cửa lớn phòng khách quý ra.
“Mẹ, ngại quá, trên trường bị kẹt xe nên con đến muộn.” Thái độ của cô thoải mái đi vào, nhìn thấy Tống Tú Lan sửng sốt cô còn chào hỏi bà ta, “Hóa ra mợ cũng ở đây, chào mợ nhỏ.”
“Cô…” Tống Tú Lan giơ tay chỉ vào Đường Tâm Lạc bỗng nhiên đi vào, trên mặt là hoảng sợ, sau đó là xấu hổ khi bị bắt gặp nói xấu sau lưng người khác.