"Diamond Forever là cái gì?"
Người lên tiếng chính là tiểu Triệu đã khinh bỉ Đường Tâm Lạc lúc nãy, cô ta chỉ mới bắt đầu làm việc ở nơi cao cấp, đương nhiên không hiểu rõ.
"Diamond Forever cũng có thể gọi là Kim Cương vĩnh hằng, là một mẫu túi xách kinh điển của C. Trên thế giới chỉ có 13 chiếc, trong đó 5 chiếc ở nước M, còn lại 8 chiếc chẳng biết ở đâu. Bề ngoài cũng giống những chiếc túi xách khác nhưng trên thực tế nó được làm từ da cá sấu, có 334 viên kim cương đính lên, ngay cả dây đeo cũng làm từ bạch kim."
Quản lý Trương là người có mắt nhìn nhất ở đây, đối với những món hàng hiệu đương nhiên hiểu rõ,
Cô ta vừa giải thích vừa nhìn sang Đường Tâm Lạc đang gọi điện thoại.
Cách đó quá xa, túi xách bên người bị Đường Tâm Lạc che hơn nửa, dưới tình huống như vậy, cô ta căn bản không nhìn ra đó có phải là hàng thật hay không.
"Nhất định là nhầm rồi, không thể nào là túi xách đó được. Diamond Forever bán hơn một triệu sáu nhân dân tệ, cô ta bị Đường gia đuổi khỏi nhà, lại ly dị với Lục thiếu, tiền đâu ra mà mua chiếc túi như vậy."
Người nhân viên chú ý tới chiếc túi đầu tiên thấy sắc mặt của quản lý Trương căng thẳng lập tức hủy bỏ lời của mình.
"Đúng đó, chị Trương đừng lo lắng, cho dù giống cái túi xách gì mà... mà chị nói, cũng không thể là hàng thật. Bên ngoài thị trường thiếu gì túi giả, nhớ lần trước chúng ta bắt gặp một người đeo túi giả tới đây không? Túi đó làm thật như vậy, cuối cùng còn không phải là đồ giả sao."
Quản lý Trương được người khác khuyên mấy câu, cũng cảm thấy năng lực của Đường Tâm Lạc không thể mua được hàng thật.
Đừng nói cô đã bị đuổi khỏi cửa, cho dù cô vẫn còn là Đại tiểu thư của Đường gia, dựa vào địa vị của họ cũng không thể mua được chiếc túi kia.
Quản lý Trương không muốn bị cấp dưới coi thường, cố gắng bình tĩnh nói: "Đúng vậy. Loại người phụ nữ tham hư vinh này nhất định vì không thể mua hàng thật nên mới mua hàng giả để ra oai."
"Hừ, chỉ tiếc cô ta đã tới nhầm chỗ. Trong quảng trường Hằng Phong này đều hàng cao cấp, ánh mắt không thấp, đương nhiên nhiên sẽ nhận ra được.:
Nói xong câu này, vừa đúng lúc Đường Tâm Lạc đi về phía họ.
"Chậc chậc, sao rồi, tìm được chỗ dựa của cô rồi sao?" Quản lý Trương liếc mắt khiêu khích, không che giấu được vẻ khinh thưởng ở đáy mắt.
Đường Tâm Lạc cười nhẹ: "Các cô đợi đi thì sẽ biết."
Cô cũng chẳng muốn đi xem đồ ở cửa hàng này nữa, nói xong chỉ ngồi ở ghế salon chờ Vạn Vi Vi ra.
Đúng lúc này, Vạn Vi Vi cũng thay lễ phục xong.
Hai người nhân viên nâng lễ phục giúp cô, Vạn Vi Vi trong bộ lễ phục màu đen cố gắng tạo dáng vẻ quý phái nhất, đi ra khỏi phòng thử quần áo.
"Trời ơi, đẹp quá, tôi chưa từng thấy người nào đẹp như Vạn tiểu thư đây!"
"Đúng vậy đúng vậy... Lễ phục này rất hợp với Vạn tiểu thư. Cả người cô quả thật là ung dung tao nhã, sang trọng vạn lần!"
Lời của nhân viên đều lọt vào tai Vạn Vi Vi không sót một chữ, cô không kìm được mỉm cười, hết sức hưởng thụ sự nịnh bợ của người khác.
Chờ cô ta cười xong mới cố gắng kiềm chế lại, nhìn qua phía Đường Tâm Lạc, quay đầu hỏi cô: "Thế nào Tâm Lạc, đẹp không?"
Đường Tâm Lạc rất muốn nói thẳng, quá hở hang, nhưng mà...
Hình như Vạn Vi Vi rất thích bộ lễ phục này, khuyên cũng không được, vậy thì không để cô bạn thân mất hứng nữa.
"Ừ, đẹp lắm." Cô gật đầu.
Vạn Vi Vi bắt được một chút giả dối trong mắt cô, nhất thời cảm thấy Đường Tâm Lạc đang ghen tị với mình.
Hừ, cuối cùng thì Đường Tâm Lạc cũng ghen tị với Vạn Vi Vi này.