"Nhân Nhân! Cảm ơn em, em thật tốt.
Đến lúc đó, chị sẽ lấy thân phận bạn bè nói chuyện với cô ấy.
Chị sẽ chúc phúc hai người họ, tuyệt đối không để lộ nửa câu, em yên tâm đi!"Tắt mắt, tất cả bi thương nhu nhược trên mặt CỐ Huyên Nhi đều không còn.
Cô ta cười, âm lạnh lóe lên trong đáy mắt.
A,! Kiều Nhân Nhân chẳng qua là đồ ngốc bị cô ta đùa giỡn thôi.
Cái gì mà trái tim thích hợp, cô ta chỉ tùy tiện diễn kịch một chút.
Rơi chút nước mắt giả bộ đau thương, là có thể thu phục được một tình địchThủ đoạn như vậy quả thực dùng rất tốt!.
Chỉ là, cô ta không nghĩ đến, thu thập Kiều NHân NHân lại rơi ra một ĐƯờng Tâm Lạc.
Nhưng mà không sao, đợi đến yến hội, cô ta đã nói Kiều NHân Nhân đưa Đường Tâm Lạc đến góc không người,Đến lúc đó, ha ha! Người cô ta đã an bài tốt có thể lên sân khấu.
---Cùng lúc đó, ở thành phố A, TRung Quốc, phòng tổng thống cao nhất của khách sạn Thất Tinh.
Từ ngoài cửa đến phòng ngủ, một đường quần áo phụ nữ cứ rơi xuống.
"Ngô! tôi không sao, tôi còn có thể uống! "Mèo hoang nhỏ giơ nanh vuốt nhào vào ngực ngời đàn ông, sau đó nằm trên giường.
Tối hôm qua sau buổi sinh nhật, có thể dùng từ quanh co để hình dung.
Mới bắt đầu, không khí rất vui vẻ.
Nửa chừng, xuất hiện Đổng Nhã Như náo loạn.
Sau đó, Lục Dục Thần xuất hiện đưa Đường Tâm Lạc đi.
Sau đó, Việt Trạch đột nhiên nổi giận, vứt chén rượu lạnh mặt rời đi.
Vốn cho rằng là buổi tụ họp vui vẻ, lại tan rã trong không vui.
Ai ngờ, càng về sau không khí dần cải thiện.
Ngay cả người có vết thương trên miệng Tô Tình khi đó cũng theo nhạc của DJ mà vào sàn nhảy.
Ở trong sàn nhảy mà nhảy nhót.
Không khí vui vẻ luôn có thể lây lan cho những người khác.
Chẳng sợ Kiều Mạc Hàn cố ý ngăn cản, đến cuối cùng, TÔ Tình lại uống say khướt, ngay cả đứng cũng không nổi.
Buổi tụ họp kia đến gần 6, 7 giờ sáng mới kết thúc.
Kiều Mạc Hàn nhìn mèo hoang nhỏ uống bảy tám chai đã hoàn toàn nằm trên người anh.
Mèo hoang nhỏ này hôm nay không có khả năng đi đến phim trường.
Anh liền đại nghĩa tình thâm, đưa mèo hoang nhỏ về khách sạn.
"Ngô! NHanh uống! lại đem rượu đến đây!"Tô Tình ngã trong ngực anh ta, mặt nhỏ dán lên ngực anh, anh mắt mê ly hiện lên tia nghi hoặc.
"Anh!.
Kiều Mạc Hàn.
.
cái tên đại phôi đản, sao anh lại ở đây?" Tô Tình vừa nói, vừa vươn ta ra, nhéo lên cơ bắp của anh.
Ngô, lại rắn chắc như vậy.
Mèo hoang nhỏ thở dốc, theo bản năng liếm đôi môi anh đào khô khốc.
Hình ảnh kiều mị kia khiến Kiều Mạc Hàn suýt chút nữa không kiềm chế được.
KHông được! không thể manh động!Trong đầu Kiều Mạc Hàn vang lên hồi chuông cảnh báo.
Nếu anh ta trong lúc Tô Tình say mà ngủ mới cô.
Đợi sau khi mèo hoang nhỏ tỉnh dậy, chắc chắn cái gì cũng không nói, hơn nữa còn còn thể trốn thật xa không muốn qua lại với anh ta!Rốt cuộc,sau lần cô bị trúng thuốc anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ có quan hệ với cô.
Thiếu chút nữa khiến cô tránh không kịp.
Nếu lần này giậu đổ bìm leo! Không thể sốt ruột.
Dưới đáy lòng Kiều Mạc Hàn yên lặng nói với bản thân.
Đã đến bước này, không bằng thuân theo tự nhiên, chậm rãi đến.
Nhìn người nằm trên người mình, gần như đã lột sạch đồ.
Người đàn ông nhướn đôi mắt phượng quay lại.
.