Áo khoác rơi xuống sàn nhàn, giày cao gót bị cởi ra rớt ở dưới cầu thang.
Váy nhung màu xanh đã lộn xộn từ lâu.
"Lục Dục Thần, anh chậm một chút!.
" Đường Tâm Lạc đáng thương nói.
Dì Trương từ lúc thiếu gia và thiếu phu nhân trở về đã sớm dặn mọi người trở lại phòng mình.
Đứa ngốc mới nhảy ra quấy rầy thiếu gia và thiếu phu hân.
Lục Thất mặt không chút biểu cảm nhìn hai người đóng cửa lớn, đứng ở ngoài thở dài.
Ai, mùa đông này thật ngắn a, nháy mắt mà đã đến mùa xuân.
Xem ra, Lục Thất hắn cũng nên tìm một em gái mà nói chuyện yêu đương a.
Bằng không mỗi ngày đi theo Lục gia nhìn cảnh yêu đương thật không tốt! ----Lục Dục Thần khi ôm cô trở lại phòng ngủ thì quần áo của Đường Tâm Lạc đã bị cởi ra gần hết.
"Bảo bối, anh rất nhớ em.
"Anh đặt cô ở trên giường như trân bảo.
Giữ chặt cằm cô, hôn xuống.
Nụ hôn thân mật giữa môi và răng.
Hôn đến lúc động tình, Lục Dục Thần còn đưa tay đè chặt gáy cô, gắt gao ôm cô vào trong ngực gia tăng nụ hôn nay.
"! "Đường Tâm Lạc rất nhanh bị anh hôn đến điên rồi.
Cô nhịn không được phát ra âm thanh.
Người đàn ông lại càng không buông tha cho cô.
"Lục Dục Thần, đừng!.
" ĐƯờng Tâm Lạc nắm chặt áo của anh.
Người đàn ông đáng giận, áo quần mặc trên người vẫn còn đẹp đẽ không chút lộn xộn.
"Ngoan, đừng từ chối anh.
""Chỉ là! cục cưng! ""KHông sao, không phải lần trước đều tốt sao? Đã ba tháng rồi, cục cưng rất khỏe.
" Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Những nụ hôn cứ tiếp tục rơi xuống.
Nụ hôn của Lục Dục Thần, Đường Tâm Lạc căn bản không thể chống cự được.
Chỉ cần anh hôn một chút đã không còn lý trí.
ĐƯờng Tâm Lạc bị anh hôn đến mặt mũi đỏ bừng, kết thúc nụ hôn chỉ có thể thở dốc lấy không khi.
Cô vừa cho rằng cuối cùng cũng kết thúc, bên tai lại truyền đến tiếng kim loại lách cách.
Hoàn hồn nhìn lại.
Không biết khi nào Lục Dục Thần đã cởi áo ra, lộ ra cơ bụng tám múi.
Đường cong cơ bắp tản mản ra hooc môn nam tính mê người.
Anh đứng ở mép giường, rũ mắt nhìn vợ yêu hai mắt mê ly, nở nụ cười tà mị.
Ngón tay thon dài đặt lên thắt lưng, không nhanh không chậm cởi ra.
quần tây rơi xuống đất, lộ ra hai chân thon dài rắn chắc.
Đường Tâm Lạc bị một màn trước mắt là sợ đến mức quên thở.
Chớp chớp hai mắt, thấy rõ ý đồ của anh.
Lục Dục Thần! không phải vừa rồi anh vẫn mặc đồ sao?Sao có thể chỉ trong dây lát đã cởi sạch đồ!Đường Tâm Lạc còn chưa kịp phản ứng, lần nữa bị anh ôm vào lòng.
Hơi thở nam tính lần nữa xâm chiếm môi cô.
Rất nhanh, nhiệt độ trong phòng tăng nhanh.
---Ngày hôm sau,sắc trời dần sáng.
Trên giường KIngsize, Đường Tâm Lạc vẫn còn ngủ mà Lục Dục Thần đã dậy từ sớm.
Anh chống tay bên mặt dùng ánh mắt yêu thương nhìn Đừng Tâm Lạc đang yên tĩnh ngủ.
anh nhìn cô, chỉ cảm thấy nếu thời gian dừng lại thì thật tốt.
Cuộc sống như bây giờ mới là điều anh muốn.
Nếu!.
.