Chỉ tiếc, lý trí nói cho anh là không thể làm vậy được.
Là do anh sắp xếp không tốt nên đã làm tổn thương Cố Huyên Nhi.
“Không cần sợ, nơi này là trang viên, người bên ngoài hầu hạ đều là người em biết đến.
” Lục Dục Thần đè thấp tiếng nói, biểu tình thanh lãnh xa cách.
Nói xong, liền đem tay Cố Huyên Nhi nhẹ nhàng bỏ ra khỏi tay mình, thả lại trong chăn.
“Cố thái thái, đêm nay bà ở đây với Huyên Nhi đi, hay là bà muốn nghỉ ngơi ở phòng khách?” Anh đứng lên, ngữ khí mang theo một chút khách khí, nhưng toàn bộ ngũ quan lại cực kỳ lạnh lẽo.
Thẩm Uyển nhìn Cố Huyên Nhi, lại nhìn Lục Dục Thần.
Trong lòng hiểu rõ con gái chỉ ước có Lục Dục Thần ở đây.
Nhưng rõ ràng Lục Dục Thần không có ý muốn lưu lại.
Nếu bà ta tự chủ trương đi phòng khách, Lục Dục Thần lại nhẫn tâm để Huyên Nhi một mình, đến lúc đó Huyên Nhi sẽ sợ lắm.
Tình thương của mẹ, cuối cùng vẫn là lớn nhất.
“Tôi ở đây với Huyên Nhi.
”“Được.
” Lục Dục Thần lãnh đạm gật đầu: “Tôi sẽ cho người đưa thêm chăn gối vào.
”Giường ở trang viên rất lớ, ngủ năm người vẫn còn được, anh không lo đêm nay sẽ thiệt thòi cho hai mẹ con họ.
Lục Dục Thần xoay người rời đi.
Mới vừa ra ngoài hai bước, phía sau đã truyền đến âm thanh nức nở.
Lục Dục Thần nghe được tiếng khóc, trên mặt hiện lên sự không kiên nhẫn.
Mày đen nhíu chặt, nhưng cuối cùng vẫn phải dừng bước.
Anh xoay người nhìn về phía cô gái đang ngồi đầu giường khóc nức nở.
Lục Dục Thần cố gắng nhẫn nại, nhẹ nhàng hỏi: “Sao em lại khóc?”Không hỏi còn tốt.
Vừa hỏi đến Cố Huyên Nhi lại khóc càng lớn.
Nước mắt như tuyến trân châu bị chặt đứt, không ngừng tràn mi.
“Em, em nghe nói….
.
Anh công bố với bên ngoài Đường tiểu thư là vợ của anh.
Em biết mình vô dụng không thể trở thành vợ của anh….
.
Dục Thần , em không phải cố ý……Em biết hiệntại thân thể của mình không tốt, căn bản không xứng làm vợ của anh, em….
.
Em….
”“Cái gì!? Dục Thần, cậu muốn đêm nữ nhân kia giới thiệu cho bên ngoài biết!” Thẩm Uyển đứng một bên nghe Cố Huyên Nhi nói, cuối cùng không kiềm chế được đề cao âm lượng.
Con gái bảo bối của bà, Lục Dục Thần, cậu ta sao có thể….
.
Cậu ta sao có thể đối xử với Huyên Nhi như vậy!“Không phải Huyên Nhi nói nữ nhân kia chỉ là đẻ mướn thôi sao!? Lục Dục Thần, cậu sao có thể thừa nhận thân phận của cô ta với người ngoài!”Thẩm Uyển đã sớm biết giao ước của Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi.
Cũng có thể nói, giao ước này là bà ta đổ dầu thêm vào lửa.
Bởi vì Huyên Nhi không thể sinh con, cho nên nhất định phải tìm nữ nhân khác sinh.
Tay Huyên Nhi với không được dài như vậy, bà ta liền giúp Huyên Nhi chọn vài người, nhưng không nghĩ đến……Lục Dục Thần sau đó vậy mà lại cưới một người trong đó.
Thẩm Uyển tuy rằng nhìn thì thấy mềm mại, nhưng nhiều năm như vậy rồi, Cố Tín Hằng bên ngoài cũng dạo chơi không ít, thủ đoạn đối phó nữ nhân bà ta chưa bao giờ thiếu.
“Tâm Lạc, không phải người đẻ mướn.
” Nghe được đối phương nhắc đến bảo bối Tiểu Lạc của mình, Lục Dục Thần không khỏi trầm mặt.
Ánh mắt đen kịt đặt trên người Thẩm Uyển.
Lại như một áp lực vô hình đè lên vai Thẩm Uyển.
Dù Thẩm Uyển đã trải qua việc đời, cũng không khỏi lui mấy bước, đến khi gót chân chạm vào chân giường mới khó khăn dừng lại.
Thấy Thẩm Uyển sợ tới mức câm miệng, Lục Dục Thần mới đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về Cố Huyên Nhi.
“Tâm Lạc là vợ của anh, em yên tâm, anh đáp ứng em rồi thì sẽ không nuốt lời.
Em ở chỗ này dưỡng bệnh cho tốt, đến lúc đó hứa hẹn gì anh cũng sẽ thực hiện.
”.