“Hẳn là công ty bên kia có việc gấp…… Thiếu gia xử lý xong sẽ lập tức trở về.
Thiếu phu nhân đừng lo lắng, tuyệt đối sẽ không chậm trễ yến hội cuối tuần.”“Ừ, tôi không sao, công việc quan trọng hơn.
Vú Trương, cái đó…..Phiền bà đi ra ngoài trước, tôi….Tôi muốn rời giường.”Vừa tỉnh lại đã không thấy Lục Dục Thần nữa, đúng là cô có hơi thất vọng.Nhưng chỉ cần vừa nhớ tới ngọt ngào tối hôm qua, trong lòng Đường Tâm Lạc ngọt như ăn mật.Sau khi Vú Trương rời đi, Đường Tâm Lạc cuối cùng bò xuống từ giường.Toàn thân đều bủn rủn, vừa cúi đầu là nhìn thấy được dấu vết người nào đó lưu lại trên người.May là anh còn biết tiết chế, còn nhớ cô là thai phụ, không có đem cô lăn lộn quá sức.Đường Tâm Lạc tùy tay khoác lên áo ngủ, đi vào phòng tắm.Đứng ở trước bồn rửa mặt, nhìn vào cô gái trong gương.Trong gương Đường Tâm Lạc mặt ửng đỏ, mắt hoa đào xinh đẹp nhiễm ánh nước, nhìn qua thanh thuần lại mị hoặc.Môi anh đào bởi vì người nào đó cả đêm giày vò nên lúc này có hơi sưng đỏ.Nghĩ đến Lục Dục Thần, cô nhịn không được cười khẽ.Cô gái trong gương, mắt cong cong, cười tươi sáng như vậy lập tức thêm phần kiều diễm.Đường Tâm Lạc dùng hai tay che mặt lại.A…..Xấu hổ quá….Cô vậy mà chỉ vì thấy dấu hôn trên người đã không tự giác nhớ đến Lục Dục Thần.Hu hu hu….Cô xong rồi.Cô thật sự rất thích Lục Dục Thần!*Đường Tâm Lạc vừa mới ăn sáng xong Lục Dục Thần đã gọi đến.“Anh hiện tại không phải đã lên máy bay rồi à? Sao còn gọi cho em?”Lúc Vú Trương lây điện thoại lại đây, cô còn không thể tin được.Bên kia điện thoại, nam nhân nghe được thanh âm của cô, thấp giọng cười, “Trên máy bay cũng có sóng điện thoại.”Anh gọi về biệt thự cũng chỉ muốn hỏi Vú Trương một chút về tình huống của Đường Tâm Lạc thôi.Không nghĩ tới cô đã rời giường sớm như vậy.“Sao không ngủ thêm chút nữa, sớm vậy đã tỉnh rồi….Xem ra là do ông xã hôm qua còn chưa cố gắng đủ?”“Không phải, không phải đâu….” Đường Tâm Lạc cầm điện thoại, khuôn mặt nhỏ đã sớm bởi vì lời nói của Lục Dục Thần mà đỏ ửng.Cho dù là cách điện thoại, Lục Dục Thần cũng có thể cảm nhận được sự thẹn thùng của đối phương.Nghĩ đến khuôn mặt bà xã nhỏ của mình đang đỏ ửng, tâm tình của anh tức khắc tốt hơn.“Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh sẽ không ở nước M lâu lắm đâu, nhanh nhất là một ngày, chậm nhất là hai ngày anh sẽ về.”Cố Huyên Nhi tỉnh, khóc lóc muốn gặp anh.Nếu không phải do cô ta mới phẫu thuật xong, không thích hợp kích động thì Lục Dục Thần cũng không muốn tại lúc này rời khỏi Đường Tâm Lạc.Nhưng mà dù cho có qua thì anh cũng không định ở lâu.Khuyên Cố Huyên Nhi tĩnh dưỡng thân thể, phối hợp trị liệu xong, anh liền sẽ trở về.“Công việc quan trọng hơn, anh không cần gấp gáp qua…..Đi nước M phải ngồi máy bay mười mấy tiếng, một hai ngày sao đủ được?”Đường Tâm Lạc càng quan tâm anh thì trong lòng Lục Dục Thần càng khó chịu.“Yên tâm, anh có chừng mực.
Em mấy ngày nay ngoan ngoãn, nếu muốn đi phim trường……”Nói đến đây thanh âm đột nhiên thay đổi.“…..Cách xa Việt Trạch một chút.”Sợ Đường Tâm Lạc nghĩ nhiều, lại bổ sung một câu, “Nếu cần thiết lui tới, vậy cũng phải cố gắng bảo trì khoảng cách.
Tiểu Lạc, em yên tâm….Lời em nói anh đều nhớ rõ.
Anh tin em….”Tuy rằng, muốn cho cô hoàn toàn rời xa nam nhân kia.Nhưng trải qua tối hôm qua, Đường Tâm Lạc toát ra tình yêu nồng nhiệt làm anh đồng ý thử tin tưởng cô..