Anh kiên nhẫn ở bên cạnh, chờ cô nôn hết súc miệng, tại chủ động bế cô lên.

“Không cần, tự em có thể.” Lúc nãy Đường Tâm Lạc còn không có hoàn hồn, bị anh ôm lấy, tập tức muốn kháng cự.

Hai cánh tay anh càng nhanh, trầm giọng nói: “Đừng sợ, anh chỉ ôm em ra ngoài.”

Hiếm khi cô nghe được tiếng nói ôn nhu bên tai, bỗng nhiên không biết làm sao từ chối.

Nếu là anh vẫn là Lục Dục Thần cao ngạo lạnh lùng kia, có lẽ cô có thể trầm xuống đấu tranh với anh, nhưng bây giờ…

Lại không vùng vẫy, ngoan ngoãn ru rú ở trong ngực anh, Đường Tâm Lạc đem đầu dựa vào ngực anh, buồn không nói gì tùy ý để anh ôm ấp chính mình trở về phòng.



Lục Dục Thần đem cô ôm về giường, đặt xuống, lại đắp chăn giúp cô.

Làm xong toàn bộ, anh đến bên giường ngồi, bỗng nhiên nắm lấy bàn tay của cô.

Đường Tâm Lạc ngẩng đều nghi ngờ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, bất an.

“Tâm Lạc.” Bỗng nhiên anh gọi tên cô.

Vừa lúc nãy tức giận kêu hô cô “Đường Tâm Lạc”, giọng nói hoàn toàn bất đồng.

“Chúng ta nói chuyện.”

“…” Cô sửng sốt, gật đầu, “Được.”

Bây giờ Đường Tâm Lạc đã tỉnh táo lại.

Phản ứng vừa rồi của cô, quá mức độ rồi…

Giữa hai người bọn họ, thực sự cũng không phải quan hệ phu thê.

Nếu thật sự muốn tính, ngược lại là “Hai bên hợp tác” như vậy quan hệ càng thích hợp với bọn họ.

Hợp nghị đã được ký kết, theo như nhu cầu của bọn họ.

Bây giờ mang thai Bảo Bảo, nhưng đứa nhỏ này cũng chưa bao giờ là trong dự tính của bọn họ.

May mắn, cho dù đứa nhỏ là không có ở trong dự tính của bọn họ, cũng có thể dùng hợp đồng thỏa thuận định ra.

Trên thực tế, cùng so sánh với Lục Dục Thần, ngược lại cô không có tuân thủ khế ước, quá mức ngạc nhiên rồi.

Đừng nói bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, cho dù thực sự là quan hệ vợ chồng, giống như người đàn ông như Lục Dục Thần, ở bên ngoài cũng có rất nhiều người phụ nữ yêu thương nhung nhớ anh.

Anh muốn người nào, cự tuyệt người nào, cho tới bây giờ cũng chính mình cũng không có hỏi chuyện.

Làm Lục phu nhân, toàn bộ tôn vinh của cô đều là Lục tiên sinh cho cô, cô lại dựa vào chuyện gì trí khí cùng anh?

Dường như Đường Tâm Lạc có thể đoán được Lục Dục Thần muốn gì.

Đại khái là cảnh cáo cô, không cần động lòng với anh, càng không thể ở đây lấy giao dịch trộn lẫn tình cảm cá nhân.

Có lẽ còn muốn ngừng lại giáo huấn cô, dù sao, là cô đã đi quá giới hạn.

“Tâm Lạc…Tối hôm qua…” Anh chậm rãi mở miệng, nói thật chậm, như đang cân nhắc dùng từ.

Đường Tâm Lạc mấy máy môi, bỗng nhiên cảm thấy được, chính mình không nên để cho chủ thuê khó xử như vậy.

“Chuyện tối ngày hôm qua không có gì, tôi muốn xóa. Anh có trở về nhà hay không, thực gia đi đâu xã giao căn bản không cần nói với em, em cũng không có tư cách đi hỏi chuyện của anh.” Cô nhếch môi nhàn nhạt nói, đáy mắt mang theo ý cười miễn cưỡng.

“Thực ra trước kia, có lẽ em cũng không để ý loại chuyện này. Có thể là mang thai Bảo Bảo, cho nên mới trở nên suy nghĩ lung tung. Bác sĩ cũng nói, phụ nữ có thai cảm xúc có vẻ tương đối mẫn cảm…Nhưng mà anh yên tâm, về sau sẽ không, em tận lực khống chế chính mình, cũng chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ không đem lại phiền phức cho anh.”

Một hơi cô đem những lời này nói ra.

Nói xong, nâng mắt lên, đuôi mắt xếch lên nhìn thẳng hơi mang theo ý cười.

Đôi mắt Lục Dục Thần nheo lại, nhìn trên mặt cô cười, cảm thấy vô cùng chói mắt.

Người phụ nữ này, khi nào thì cô, cũng học được nghe lời hiểu chuyện?

Chỉ là, bỗng nhiên nhìn đến Đường Tâm Lạc trở nên nghe lời hiểu chuyện, Lục Dục Thần cảm thấy, vô cùng chướng mắt.