Chương 46: Xem ngựa

Sáng ngày hôm sau, trước cổng La Hiên bá phủ, một đôi mẹ con ăn mặc áo vải gai cũ nhưng cực kỳ sạch sẽ, đi chân trần đứng trước cổng phủ bá tước, đây chính là mẹ con nhà Tý. Ngày hôm qua Tý được thưởng cho hai đồng vội vàng trở về nói mẹ chuẩn bị ngày hôm sau đi bá tước phủ làm việc. Nguyễn Thị Lanh cũng vì điều này mà mất ngủ một đêm, lần đầu tiên sau hơn mười năm bước chân vào kinh thành khiến cho tâm trạng nàng không khỏi bồn chồn lo lắng.

Kẹt!

Lúc này cổng phủ mở rộng, hai gia đinh cầm theo cây chổi định ra quét tước lá cây phía trước sân thì nhìn thấy hai mẹ con. Nếu như là ở phủ đệ khác e rằng đã bị đuổi đi, thế nhưng La Hiên bá đã từng nói: "Đừng bao giờ khinh thường người khác, kẻ hầu trong phủ dám ỷ thế chủ dương oai thì sẽ bị chặt tay". Vì vậy bọn hắn dù nhìn thấy hai mẹ con bần hàn đứng đợi nhưng cũng không dám tỏ vẻ khinh thị, một người đi đến hỏi.

- Các ngươi đứng trước cổng bá tước có việc gì?

Tý liền nhanh nhảu nói.

- Chào anh, em là người làm thuê ở tiệm Điềm, ngày hôm qua Nguyễn quản gia dặn dò dắt mẹ em đến phủ bá tước để được nhận vào làm.

Gia đinh suy nghĩ một chút, thực sự hôm qua Nguyễn Lộc đã có dặn dò qua, hắn liền nói.

- Vậy hai mẹ con chờ một chút, ta lập tức đi vào bẩm báo với quản gia.

- Dạ!

Tý rất vui vẻ ưng thuận một tiếng, Nguyễn Thị Lanh vai xách tay nải lại có vẻ xấu hổ, nàng vậy mà không nhanh trí, ứng biến bằng đứa con trai tám tuổi của mình, con trai nàng thực sự đã lớn lên rồi.

Không bao lâu sau gia đinh đi ra nói.

- Quản gia gọi hai người vào bên trong.



Hai mẹ con lập tức chỉnh đốn lại trang phục xem có chỗ nào thất lễ không, sau đó mới nhanh chân đi theo gia đinh vào bên trong phủ. Hôm qua Tý cũng chỉ mới đứng bên ngoài, lần này vào trong cảm nhận được sự rộng lớn và bề thế của phủ bá tước khiến nó không khỏi kinh sợ.

Ở bên trong nhà Nguyễn Vô Niệm cũng đã thức dậy, hiện tại hắn đã thực hành chế độ mới đối với đám người Thái Sung, từ sáng bốn giờ bắt đầu luyện tập chạy bộ, sau đó lại trở về tập luyện bằng tạ để nâng cao thể lực, cuối cùng mới là luyện võ nghệ. Vô Niệm lấy khoảnh sân bên phải làm diễn võ trường, tại đây đặt các khí cụ cũng như những cây gỗ đẽo đục thành hình gươm giáo để bọn hắn luyện tập đối chiến, Đông A võ nghệ bình Chiêm đánh Nguyên không thể khinh thường được.

- Ông lớn, đã dẫn hai mẹ con bọn họ đến.

Gia đinh khom người nói, Nguyễn Vô Niệm lúc này vẫn còn đang mặc quần áo luyện công, trên đầu đầy mồ hôi quay trở lại liền thấy một đôi mẫu tử, Tý đương nhiên hắn không lạ, thế nhưng Nguyễn Thị Lanh tư sắc có thể xem như ở trung thượng, nhưng bởi vì suy dinh dưỡng, làn da lại rám nắng nên nhìn thực sự không ra chút nào là một giai nhân. Thế nhưng Nguyễn Vô Niệm càng đánh giá cao ở chỗ trong đôi mắt của người phụ nữ này lại ánh lên một sự thông tuệ, kiên cường không phải ai cũng có được.

Nguyễn Thị Lanh cũng không khỏi đánh giá thiếu niên trước mặt, lại chính là quý nhân của con trai mình, thiếu niên nhìn như mười lăm tuổi, thế nhưng lại cao lớn, khoẻ mạnh, gương mặt có thần, đặc biệt cũng là đôi mắt kia, không hiểu vì sao đứng trước ánh mắt đó nàng lại cảm thấy kinh sợ, dường như không có điều gì có thể giấu diếm qua được đôi mắt đó.

- Chào tước gia, thị là Nguyễn Thị Lanh, là mẹ của Tý.

Nguyễn Thị Lanh hít sâu một hơi trấn tĩnh lại chính mình rồi mới hành lễ nói, người phụ nữ có chồng thời này thường dùng chữ thị để xưng chính mình. Nguyễn Vô Niệm gật đầu nói.

- Hẳn là Tý cũng đã nói với thị mọi chuyện rồi, những điều kiện của thị ta cũng chấp nhận. Từ nay thị cứ gọi ta là ông chủ giống như Tý vậy.

Nguyễn Thị Lanh liền hồi đáp.

- Dạ ông chủ, công tài bồi của ông chủ đối với Tý thị sẽ không bao giờ quên.

Nguyễn Vô Niệm cười hiền lành nói.


- Tý rất hiểu chuyện, lại giúp đỡ được ta không ít, đó là những gì mà Tý xứng đáng được nhận. Cứ như vậy đi, đây là quản gia Nguyễn Lộc, thị theo hắn điền vào tờ khai, sau đó ký giao kèo lao động liền xong. Ở phủ của ta làm việc gì tất cả đều phải có giao kết đưa lên quan phủ đóng dấu, đỡ vấn đề phiền phức ngày sau.

Nguyễn Thị Lanh không ngờ còn có cả một quy trình như vậy, trước giờ nàng làm thuê cho người ta bị giựt tiền cũng không ít, đặc biệt là nhà địa chủ, keo kiệt không thể tả được, nếu như bá tước có giao kết được quan phủ đóng dấu thì nàng cũng không sợ bị quỵt.

- Dạ, ông chủ!

Nói rồi nàng liền đi theo Nguyễn Lộc ra phía sau hậu viện, Nguyễn Lộc sẽ sắp xếp nơi ở cho mẹ con nàng. Nguyễn Vô Niệm nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ kiên cường kia trong lòng không khỏi làm ra phán đoán, dù rằng Nguyễn Thị Lanh đã cố gắng che dấu, thế nhưng việc nàng biết các lễ nghi trong giới quý tộc là rõ rành rành, nếu không nàng không thể gọi hắn một chữ tước gia chuẩn xác như vậy, nhớ lúc bọn người hầu mới gặp Vô Niệm thì cũng chỉ gọi hắn là bá tước mà thôi. Theo như lời của Tý thì mẹ hắn còn chưa từng bước chân vào kinh thành, vì vậy nàng không thể làm thuê cho nhà quyền quý, mà thực chất quý tộc có người hầu cũng không cần phải thuê nàng. Do đó nàng rõ ràng biết nhưng lại giấu dốt, chứng tỏ rằng nàng đang che giấu thân phận của chính mình.

Không bao lâu sau Nguyễn Lộc mang trở về một tờ khai, kỹ năng mà Nguyễn Thị Lanh khai chính là dệt vải, nấu ăn, giặt quần áo... hầu như công việc nào của hạ nhân nàng cũng có thể đảm nhiệm được. Có thể nói người phụ nữ này đã trải qua quá nhiều đau khổ. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Để nàng học làm bánh cung cấp co tiệm đi, dù sao cũng không thể để một mình Nguyễn Trình lo hết được. Tiền lương tăng lên một tiền một tháng kèm thêm thưởng.

- Dạ, ông chủ!

Cứ như vậy mẹ con Tý được thu nhận vào phủ, Nguyễn Thị Lanh thì đi học làm bánh, Tý thì vẫn tiếp tục cùng Lê Hốt học chữ, thời gian nghỉ thì đi ra tiệm để phụ giúp. Nguyễn Vô Niệm cũng không rảnh rỗi, hắn phải sắp xếp lại những ký ức trong đầu để chuẩn bị đi Thái Nguyên, lần đi này của hắn cũng không phải chỉ là đi gặp Nông Kính, hắn còn muốn đi La Hiên một chuyến, để quan sát xem nơi đó như thế nào, từ đó tiện bề đưa ra kế hoạch phát triển sau này. Hắn còn chưa hề quên giao ước với Lê Khang.

Một lát sau Thái Sung đi vào nói.

- Ông chủ, bên ngoài có người dắt đến một con ngựa, nói rằng là quà của cậu Lê Quốc gửi tặng.

- Thật sao? Người đâu?

Nguyễn Vô Niệm trong lòng vui vẻ, huynh trưởng thực sự giữ chữ tín, mới nói hôm qua thì hôm nay đã gửi ngựa đến rồi. Thái Sung nói.



- Người kia giao ngựa xong liền trở về. Giờ ngựa đang được neo ở đằng sau chuồng ngựa do Đinh Tự chăm sóc.

Đinh Tự chính là mã phu bên trong phủ, đang nhận nhiệm vụ chăm lo cho mấy con ngựa già. Dù là ngựa thồ già lúc này giá trị còn không cao bằng chi phí nuôi dưỡng, thế nhưng bọn nó đã cống hiến Nguyễn Vô Niệm mấy năm, cũng có tình cảm với nhau, Vô Niệm cũng không thể bỏ đói bọn nó đến chết được.

- Đi, đi xem ngựa!

Nguyễn Vô Niệm phấn khởi nói, lúc hắn đến hậu viện thì cũng chỉ có mình Đinh Tự, còn đám người Nguyễn Trình đã cùng Mạc Khoa đến tiệm cả rồi. Đứng trong chuồng là một con ngựa toàn thân đen nhánh cao một mét rưỡi, dài thân từ đầu vai tới khấu đuôi khoảng một mét ba, bờm trán rất dài, bờm dọc cổ ngựa thì xén ngắn, chót lưng lại để dài, để mấy sợi lông lòa xòa trước trán, đỉnh đầu húi cua, sau gáy lại để dài như bờm ngựa thường. Bàn chân ngựa thẳng, cao, cẳng chân lại rất nhỏ, kiếp trước từng lãnh binh ra trận Nguyễn Vô Niệm liền biết đó là đặc điểm chứng minh con ngựa này leo dốc rất giỏi.

Đinh Tự lúc này thấy ông chủ đi đến liền nói.

- Ông lớn, không ngờ cậu Lê Quốc lại quá hào phóng, đây rõ ràng là chiến mã, không những còn là một ngon ngựa tốt trong những con tốt, giá cả tuyệt đối không thấp hơn trăm quan.

Đinh Tự nhìn thấy chiến mã như vậy cũng vui mừng khôn xiết, làm một mã phu, hắn cực kỳ yêu thích ngựa, thấy một con ngựa tốt như vạy hắn càng thêm vui mừng. Vô Niệm đương nhiên cũng biết xem ngựa, con chiến mã này thân dài, mông to, bụng thon, ức nở, to hơn những giống ngựa Bắc Hà bình thường, chắc chắn sẽ phi nước đại trên đất bằng rất nhanh, leo núi cùng rất tốt.

Ngựa Bắc Hà trang bị trong quân đội chủ yếu cho kỵ binh hạng nhẹ, được triều đình nuôi dưỡng và người Mông tiến cống. Giống ngựa trong quân đội Đại Việt có rất nhiều, ngựa Đại Lý, ngựa Đại Uyển... đều có, thế nhưng chỉ có ngựa Bắc Hà dù sức sinh sản thấp nhưng bù lại rất dễ nuôi, sức chịu đựng khí hậu cũng tốt hơn so với những loài kia, vì vậy ngựa Bắc Hà vẫn là sự lựa chọn phù hợp cho một đội quân chi phí rẻ như Đại Việt.





main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh