Nhận hàng Nguyễn Vô Niệm cũng không vội thuê mà muốn đi xem cửa hàng trước. Quản sự gật đầu đồng ý lại sai một nhân viên rảnh rỗi dẫn Nguyễn Vô Niệm sang phường Thuỵ Chương. Đi mất chừng hai mươi phút mới đến được cửa hàng. Nhìn nơi này quả thực đúng như trong bản đồ vẽ, dù nằm trên phường Thuỵ Chương, nhưng lại nằm ở vị trí hơi hẻo lánh một chút, xung quanh các hàng lụa đủ màu sắc hoàn toàn che lấp cả căn nhà gỗ này, được cái phường Thuỵ Chương gần hồ Tây, lại là một trong những con phố sầm uất nhất của Đông kinh, do đó dù vị trí không thuận lợi lắm nhưng người qua lại so với những phường khác còn nhiều.

- Mời cậu lớn vào trong!

Nhân viên của Bảo Tín địa sản thuần thục lấy chìa khoá ra mở cửa, có vẻ như chủ tiệm đã giao chìa khoá cho Bảo Tín địa sản. Nguyễn Vô Niệm đi vào bên trong quan sát xung quanh, căn nhà được xây bằng gạch, bên trong kiến trúc lại bằng gỗ, nội thất có các kệ tủ dường như là để đựng vải, còn có cả bàn ghế, tuy có hơi lộ ra cũ kỹ, thế nhưng vẫn có thể dùng được. Mặt trước là cửa hàng, đằng sau có một nhà bếp, còn có cầu thang gỗ đi lên lầu hai, trên lầu có hai phòng ngủ, còn có cả ban công và mái hiên hướng ra bên ngoài đường. Nguyễn Vô Niệm đối với toà cửa hàng này tương đối hài lòng. Hắn hỏi:

- Chủ trước của nơi này bán lụa sao?

Nhân viên thật thà nói:

- Thực ra nơi đây đã cho thuê qua ba bốn người, mỗi người đều không trụ được quá hai năm, bọn hắn đều buôn vải, không biết làm ăn thế nào nhưng sau đó đều chuyển đi cả.

Nguyễn Vô Niệm đứng trên ban công nhìn xuống, căn nhà này không hiểu xây dựng thế nào lại lọt thỏm vào trong so với hai cửa hàng hai bên, do đó khi cửa hàng hai bên bày hàng ra, các dải lụa màu sắc lập tức che lấp cả cửa hàng bên này, như thế bọn hắn có thể kinh doanh có lời mới lạ, trụ được hai năm đã rất tốt rồi.

Mất cả một buổi chiều hai bên ký kết khế ước, sau đó lại phải lên phủ nha để đóng dấu xác nhận thuê, điểm chỉ. Mạc Khoa lòng đau như cắt lấy ra sáu quan thanh toán trước nửa năm tiền thuê cho chủ đất bọn hắn xem như mới hoàn thành xong công việc.

Trên đường trở về Nguyễn Vô Niệm một mực không vui, đến mức hắn mất cả tâm tư đi dạo phố. Về đến quán trọ Nguyễn Vô Niệm lại quay sang cu Tý hỏi.

- Nè nhóc, ngươi có muốn đến chỗ ta làm thuê hay không? Công việc nhẹ nhàng, một tháng 40 đồng

- Thật?



Cu Tý sửng sốt, một tháng tiền công 1 tiền với một đứa bé tám tuổi như hắn thược sự quá lớn. Phải biết mẹ hắn đi làm công cho người ta cả ngày thì một tháng cũng chỉ được 1 tiền mà thôi. Hắn làm cái nghề này hai năm cũng là bữa đói bữa no, dù sao không phải hôm nào cũng bắt được khách sộp như Nguyễn Vô Niệm, huống chi trong nghề này cạnh tranh rất dữ dội, một tháng hắn kiếm được 15 đồng đã là kỳ tích rồi. Nguyễn Vô Niệm liếc mắt nói.

- Sao? Không muốn?

Tý sợ Nguyễn Vô Niệm đổi ý vội vàng gật đầu lia lịa nói.

- Đồng ý, con đương nhiên đồng ý.

Nguyễn Vô Niệm chợt nghiêm mặt nói.

- Ta còn chưa nói hết, muốn làm việc cho ta thì phải biết chữ, biết học số, biết toán học, do đó hằng ngày ngoại trừ làm việc ra thì còn phải học tập nữa.

- Còn có thể học chữ, học toán? Con đồng ý, dù có làm không công con cũng đồng ý.

Cu Tý mừng rỡ như muốn hét lên gật đầu như gà mổ thóc, đối với những đứa trẻ nghèo như nó đối với việc học chữ gần như chỉ là chuyện xa vời, đơn giản là vì… không có tiền, không có tiền thì ai dạy cho đâu mà học, huống chi nó cả ngày phải chạy ngoài đường kiếm khách, càng không có thời gian để học. Bây giờ có người muốn dạy nó bảo sao nó không vui mừng sao được.

Cốp!

Nguyễn Vô Niệm vươn tay gõ lên đầu nó một cái nói.



- Được rồi, đừng có điên nữa, trở về nhà đi, cổng thành sắp đóng rồi kìa. Ngày mai lại đến đây tìm ta.

Nguyễn Vô Niệm biết nhà của Tý ở ngoại thành, muốn vào thành nó phải đi từ gà gáy, đến khi trời sáng rõ thì mới đến nơi, giờ phải tranh thủ trở về nếu không trời lại tối. Cu Tý cũng hiểu rõ ý đồ của Nguyễn Vô Niệm liền lễ phép cúi đầu nói.

- Tạ cậu lớn, ngày mai con sẽ đến đúng giờ.

Nói rồi nó liền nhanh chân chạy thẳng, rất nhanh chỉ còn lại cái bóng. Nhìn thằng nhóc chạy đi Nguyễn Vô Niệm không khỏi mỉm cười, bấy giờ hắn mới thấy được Tý vẫn còn là một đứa trẻ, một đứa trẻ hiểu chuyện là một đứa trẻ đáng thương, bởi vì khi nó hiểu chuyện nó đã không còn là một đứa trẻ nữa. Mạc Khoa nhìn ông chủ của mình nở nụ cười liền hỏi.

- Ổng chủ, ngài muốn bồi dưỡng thằng bé sao?

Nguyễn Vô Niệm nhìn hắn nói.

- Đương nhiên, so với chúng ta đối với Đông kinh lạ lẫm thì thằng nhóc chính là thổ địa, sử dụng nó sẽ giúp chúng ta đỡ phiền phức hơn rất nhiều.

Còn một điều hắn không nói chính là sự trung thành, Tý là một thằng bé trưởng thành sớm, nhưng nó cũng biết tri ân đồ báo, Nguyễn Vô Niệm dạy cho nó chữ, chắc chắn nó sẽ mang ơn mà trung thành với hắn, hơn nữa hắn cũng nhìn thấy được thằng bé cơ linh, lanh lợi, là một nhân tài sau này cho đội ngũ của hắn.

Đi vào bên trong khách sạn, hắn chiếm một mình một phòng riêng, bố trí bên trong tương đối đơn giản, cũng chỉ có một cái giường, một bộ bàn ghế tre, chậu rửa mặt các loại. Nguyễn Vô Niệm gọi lên một bình trà, lại gọi đến Mạc Khoa nói.

- Ngày mai ta dẫn theo mấy người đi quét dọn trang hoàng lại tiệm, ngươi đi kiếm một ông thầy phong thuỷ xem thử ngày nào hợp khai trương cửa hàng. Lại sang bên phường Tàng Kiếm tìm một toà biệt phủ này gửi thiếp mời của ta cho chủ nhân nơi đó.



Toà biệt phủ kia chính là điểm hẹn mà Lê Bang Cơ để lại cho Nguyễn Vô Niệm, bảo rằng khi nào hắn đến kinh đô thì gửi thiếp mời đến đó, Lê Bang Cơ sẽ đến gặp hắn. Nguyễn Vô Niệm liền để cho Mạc Khoa đi làm.

Dù sao hiện tại tài chính của hắn khá túng thiếu, đối với một gia đình bình thường gần hai mươi quan đã là một món tiền lớn. Tuy nhiên với tham vọng của Nguyễn Vô Niệm thì chưa đủ, hắn thấy mình quá chậm, từ đây đến lúc Lê Tư Thành lên ngôi còn ba năm, đến khi ngoại thương bị hạn chế triệt để thì chừng mười năm, thế nhưng khoảng cách người Hoa tiến vào định cư ở Đại Việt sau lệnh Hải cấm thì cũng chỉ còn ngót nghét bốn năm năm mà thôi. Nhưng hiện tại tích luỹ tư sản còn quá ít.

Theo quy hoạch của Nguyễn Vô Niệm, hiện tại trước mắt vẫn là dùng đường để kiếm lợi. Nếu so với Lôi Dương thì rõ ràng thị trường ở Đông kinh lớn hơn rất nhiều, giá cả tại đây bán cũng sẽ cao hơn rất nhiều. Thế nhưng nếu so với Đông kinh thì thị trường ở nhà Minh lớn hơn còn gấp mấy lần. Hiện tại đường ở nhà Minh đều nhập từ Ấn Độ, đường xá xa xôi hiểm trở, giá cả cao vút, nếu hắn có thể nhảy vào miếng bánh béo bở này tuyệt đối sẽ kiếm lợi lớn. Thế nhưng rất rõ ràng hiện tại Nguyễn Vô Niệm còn chưa có năng lực như vậy, kể cả vận chuyển hải lục, chỉ bảy người bọn hắn chắc chắn sẽ không thể nào vận chuyển được đường sang phía nhà Minh, huống chi như vậy cũng sẽ rất mất thời gian. Do đó trước khi có năng lực vận chuyển ra ngoài hắn phải tìm đầu mối để bán sỉ, mà Đông kinh cùng Vân Đồn không thể nghi ngờ là hai nơi phù hợp nhất để bắt khách thương, lúc này Vân Đồn vẫn có vị trí quan trọng trong nền ngoại thương Đại Việt, đặc biệt là đối với các lái buôn nhà Minh, tàu thuyền của thương lái nhà Minh ở đây rất nhiều. Sau khi kiếm được tiền rồi hắn sẽ lần nữa tuyển nhân công để làm ngành nghề khác, mấy năm ở bên trong thư viện của toà thánh Vatican hắn đã học tập được rất nhiều thứ, đặc biệt là về thủ công nghiệp, nhờ có trí nhớ siêu phàm hắn không hề quên được những thứ đã nhìn qua, tuy nhiên hắn lại chỉ giỏi lý thuyết mà không giỏi thực hành, lúc này là lúc cần đến đám thợ thủ công phát huy ra sức mạnh của bọn hắn. Thợ thủ công của Đại Việt là những người cần cù, khéo léo nhất bên trong khu vực, chỉ là sự hạn chế về kiến thức cũng như sự hạn chế về điều kiện kinh tế và chế độ công tượng khiến bọn hắn bị bó buộc trong một khuôn khổ, không phát huy ra được sức sáng tạo của mình.

Sáng ngày hôm sau, chừng sáu giờ sáng Nguyễn Vô Niệm đã thức dậy, ở kinh thành cũng không giống như vùng nông thôn, gà gáy nông dân phải ra ruộng làm, ở thành thị sinh hoạt lại muộn hơn một chút, nhưng cũng không trễ như thời kỳ hiện đại, đơn cử chính là mới giờ này ngoài đường đã huyên náo khá lớn.

Mạc Khoa đã chờ sẵn ở bên ngoài nói.

- Ông chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời ngài rửa mặt xong rồi xuống dưới lầu dùng điểm tâm.

- Được, gọi Lê Hốt đến đây giúp ta mặc quần áo một chút.

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: