Phó Tranh viết hai lá thư rồi giao cho Thạch Đông, vừa quay đầu lại thì viên ngọc trai trên bàn đập vào mắt hắn.

Viên ngọc nhỏ nằm yên tại chỗ, phòng hơi tối nhưng ngọc lại tỏa ra ánh sáng nhạt. Khi Phó Tranh cầm lên mới phát hiện viên ngọc có vết trầy rõ rệt, chắc nó bị cọ xước lúc rớt xuống. Hắn ngắm nhìn món đồ trang sức, một tay hắn vân vê thưởng thức còn tay kia mở thư ra đọc.

Người hầu đưa hết thư từ trong mấy ngày Phó Tranh đi phủ Củng Xương vào phòng hắn.

Lá thư ở ngay trên đầu đến từ Chu Tố Khanh.

Nét chữ nàng ta rất đẹp và tao nhã, biểu lộ sự đoan trang của một cô nương. Nàng ta không viết gì đặc biệt, chỉ nhắn nhủ Phó Tranh đang ở phủ Bình Lương nên phiền hắn thay nàng ta mang mấy hủ rượu trấu cám[1] về kinh. Chu Tố Khanh giải thích rằng ông ngoại thích rượu trấu cám, vì vậy nàng ta muốn dùng nó làm quà mừng thọ. Hạ Thái phó là văn nhân, ngày thường ông ta thích uống vài chén. Rượu trấu cám thành Bình Lương là đặc sản hiếm thấy tại kinh thành, Chu Tố Khanh coi như cũng có lòng.

Cuối thư nàng ta mới cẩn thận thêm một câu, Thận Trai ca ca rời kinh thì hãy nhớ bình an là trên hết.

Phó Tranh thờ ơ đọc rồi đặt lá thư xuống bên cạnh. Hắn vẫn cầm viên ngọc trai kia, đầu ngón tay hắn mải mê vuốt ve mặt ngọc. Viên ngọc vừa ấm vừa mát, khiến người ta chẳng nỡ buông tay.

Nghĩ đến chủ nhân viên ngọc làm Phó Tranh cau mày.

Không hiểu tại sao Mai Như ghét hắn thế, chẳng lẽ chỉ vì quan hệ giữa hắn với Chu Tố Khanh như nàng nói đêm hôm ấy?

Phó Tranh biết mối quan hệ của mình và Chu Tố Khanh khá mờ ám. Hắn tương đối lớn tuổi nên cần thành thân, Chu Tố Khanh là lựa chọn không tồi. Nàng ta hòa nhã hiền thục, học cao hiểu rộng, chưa kể còn có Hạ Thái phó chống lưng. Cưới nàng ta làm vương phi có vẻ phù hợp nhất.

Song cô nhóc kia lại bảo Chu Tố Khanh mua danh trục lợi và oán hắn chả biết nhìn người.

Phó Tranh trầm mặc hồi lâu rồi than một tiếng, hắn gọi Thạch Đông vào để căn dặn việc Chu Tố Khanh nhờ.

Hắn đứng dậy và đơn độc đứng trong phòng một lát mới đẩy cửa bước ra.

Trời nhá nhem tối, trạm dịch không lớn nên ra ngoài quẹo vài khúc quanh là thấy được ba đứa nhóc ngồi túm tụm. Hôm nay thập nhất đệ thua Mai Như nên hắn bị cấm nói chuyện trong vòng ba ngày. Hắn cố gắng ngồi im với vẻ mặt hờn dỗi, còn hai cô bé chẳng biết nói gì mà cười tươi rói.

Phó Tranh không tiến lên, hắn biết sự xuất hiện của mình sẽ phá tan khung cảnh này.

Hắn đứng gần đấy và lẳng lặng nhìn, hắn chợt thấy quặn thắt trong lòng.

Phó Tranh thở dài rồi xoay người bỏ đi.

Oo———oOo———oΟ

Từ ngày hai mật thám khai nhận, Mai Như không cần đi quân doanh nữa nên nàng ngày ngày chạy tới chỗ Mai Tương. Mai Tương bị thương nặng nhưng đang dần hồi phục vì được chăm sóc chu đáo và uống thuốc đầy đủ. Hiện giờ hắn đủ sức đứng dậy đi lại, có điều tâm trạng hắn ngày càng nặng nề, sắc mặt cũng ngày càng mờ mịt.

Mai Như đoán được phần nào nguyên nhân, nàng chẳng hỏi han gì mà chỉ đều đặn thông báo tin tức bên ngoài cho Mai Tương.

“Ca ca, nghe nói hôm qua dượng gửi báo cáo cấp tốc tám trăm dặm về kinh.”

“Ca ca, hình như bệ hạ đồng ý phái sứ thần đi bàn chuyện kết đồng minh với Hồi Đồ.”

“Ca ca, tộc Hồi Đồ đã chịu đàm phán.”

Mai Tương luôn chăm chú nghe mà chẳng nói lời nào. Hôm nay Mai Như cũng ghé qua, nàng đang định lải nhải chuyện bên ngoài thì hắn rốt cuộc hạ quyết tâm để hỏi, “Tuần Tuần có biết sứ thần xuất phát lúc nào không? Ca ca cũng muốn đi theo…”

Mai Như thầm vui nhưng vẫn giữ gương mặt bình thản, nàng nói, “Còn sớm lắm. Nếu ca ca thật lòng muốn đi thì khi nào người kinh thành đến, ta sẽ hỏi dượng giùm cho.”

Mai Tương nặng nề gật đầu.

Mạnh Chính ở trạm dịch suốt hai ngày nay. Từ hồi lão hoàng đế tán đồng kế hoạch hấp dẫn của Phó Tranh, tên nhà quê chỉ biết đánh giặc như ông chả có việc gì làm nên cứ mong mỏi được về thăm tiểu Kiều thị. Lúc ấy tiểu Kiều thị đang đọc sách, bà nhíu mày nhìn ông, “Đứng xa ra một chút.”

Mạnh Chính “a” một tiếng rồi ngoan ngoãn lùi về sau nhưng tay ông vẫn dính trên eo tiểu Kiều thị. Bà quay đầu tính nói gì đó song Mạnh Chính mặt dày cúi xuống hôn thê tử.

“Thối hoắc!” tiểu Kiều thị ghét bỏ chê bai.

Mạnh Chính ôm bà bằng một tay, ông vừa thổi tắt nến vừa bảo, “Phu nhân thơm là được rồi.”

Phu thê xa cách hơn một năm trời nên sao ông nhịn nổi nữa, ông hận không thể dốc toàn lực để đánh trận.

Tiểu Kiều thị là người lạnh lùng nhưng mặt bà vẫn ửng đỏ khi ở dưới thân ông, Mạnh Chính giày vò mỹ nhân hết lần này đến lần khác.

Màn giường rung lắc tới khi trời sáng mới chậm chạp dừng lại.

Hôm nay Mai Như thấy dượng phấn chấn bèn nhân tiện hỏi thăm giúp ca ca, Mạnh Chính đáp, “Con phải hỏi Yến Vương điện hạ, bệ hạ phó thác điện hạ phụ trách việc này.”

Phó Tranh?

Mai Như ngẩn người, nàng năn nỉ, “Phiền dượng hỏi thử điện hạ được không?”

Mạnh Chính thấy cháu mình có tư tưởng cầu tiến liền sảng khoái đồng ý. Ông đi gặp Phó Tranh nhưng lại vác bộ mặt khó hiểu trở về.

“Tuần Tuần, điện hạ cho phép Tương ca nhi đi theo…có điều con cũng phải đi cùng.” Mạnh Chính nhăn mặt.

“Con ư?” Mai Như ngỡ ngàng.

Nàng là một cô nương chưa xuất giá thì sao có thể xuất đầu lộ diện để tới địa phương kia?

Mai Như bực bội chất vấn, “Chẳng phải có người của Hồng Lư Tự[2] sao?”

Mạnh Chính cười ha ha, “Đợi mấy lão già Hồng Lư Tự tới thì chúng ta mất hết cơ hội tốt!” Ông giải thích, “Điện hạ không định chờ lâu, bây giờ ở đây chỉ mình con hiểu tiếng Hồi Đồ nên điện hạ…”

Nên hắn vứt nàng lên giàn thiêu, Mai Như nhíu mày.

“Dượng, Tuần Tuần không muốn đi. Chúng ta đã bắt giữ hai mật thám của bọn họ, hai người đó hiểu tiếng mà.”

Mạnh Chính buồn bực bảo, “Còn gì lý do nào khác ngoài chuyện người Hồ giảo hoạt nên sợ bị bọn họ lừa đâu? Mang theo người của chúng ta vẫn đảm bảo hơn.”

Mai Như không chịu; với nàng mà nói, hành trình này chẳng đơn giản như từ kinh thành đến phủ Bình Lương.

Đó là một thế giới xa lạ thì sao nàng dám đi?

Mai Như buồn phiền nên về phòng chỉnh sửa tài liệu để bình tâm lại, trang sức lẫn xiêm y xinh đẹp giúp nàng tươi tỉnh hơn hẳn.

Sau khi nàng nghỉ trưa, bên ngoài bỗng có người gõ cửa. Tĩnh Cầm rót chén trà hạnh nhân cho Mai Như rồi mới đi mở cửa.

Mai Như nhấp ngụm trà và tiếp tục sao chép, nàng nghe Tĩnh Cầm bối rối nói, “Cô nương nhà ta vẫn đang nghỉ ngơi.”

Câu trả lời của Tĩnh Cầm khiến Mai Như dừng bút, nàng âm thầm cau mày. Nàng hỏi lúc Tĩnh Cầm quay lại, “Ai tới thế?”

Tĩnh Cầm vội hạ thấp giọng, “Là người của Yến Vương điện hạ.”

“Hắn nói gì?” Mai Như nhíu mày.

“Hắn nói điện hạ có việc muốn thương lượng với cô nương.” Tĩnh Cầm ngập ngừng bổ sung, “Cô nương, ta đã từ chối.”

Mai Như gật đầu.

Hôm ấy Mai Như không ra ngoài nhưng ngày mai nàng phải đến chỗ Mai Tương. E rằng ca ca của nàng đang chờ tin tức, Mai Như đâu thể tránh gặp hắn mãi được.

Nàng dậy rất sớm song vừa xuống xe ngựa đã thấy Thạch Đông đứng thẳng lưng giữa tiết trời se lạnh đầu mùa xuân. Nàng run run nhìn vào trong, mặt mũi nàng bất giác nhăn nhó.

Không thể trốn tránh những gì chắc chắn sẽ xảy ra, Mai Như thở dài.

Phó Tranh quả nhiên đứng trong sân, hắn nghiêm nghị gọi nàng, “Tam cô nương.”

Mai Như hiểu con người hắn; cái gì hắn muốn thì sẽ chiếm cho bằng được. Kiếp trước hắn muốn nhị tỷ tỷ nên cuối cùng thành hoàng đế, nào có quan tâm ai nói gì? Hiện tại hắn chịu áp lực từ bệ hạ, hắn nhất định sẽ nghĩ cách mang Mai Như theo để đạt được chiến thắng trọn vẹn. Nàng đã trốn không nổi thì chi bằng thẳng thắn nói chuyện.

Mai Như thầm than rồi nghiêm túc mở lời, “Điện hạ, ta chỉ là một nữ tử, ngoài chuyện hiểu tiếng Hồ thì không biết gì khác…”

“Vậy là đủ rồi.” Phó Tranh thoáng ngừng nói trước lúc khẽ trấn an, “Những chuyện khác cứ để bản vương lo.”

Mai Như thi lễ từ xa.

Phó Tranh thấy nàng chấp thuận mới sải bước rời đi. Lúc đi ngang Mai Như, hắn dừng lại và dùng đôi mắt đen như mực để nhìn cô nhóc trước mặt mình. Phó Tranh im lặng giây lát rồi nói, “Tam cô nương cứ ở bên bản vương suốt hành trình là được, bản vương nhất quyết sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”

Mai Như hơi bất ngờ, nàng giật mình nhưng lại cúi đầu chứ không đáp trả.

Viện tử im phăng phắc, chỉ có gió thỉnh thoảng thổi xào xạc bên tai. Mai Như cụp mắt xuống, lọt vào mắt nàng là vạt áo của người nọ. Gió lay động vạt áo làm những hoa văn tối màu phấp phới tựa cánh én.

Quyết định xong xuôi, Phó Tranh phái hai mật thám về bộ tộc thảo luận thời gian gặp mặt, sau đấy đoàn người khởi hành tới Hồi Đồ. Nhánh Hồi Đồ còn sót lại sống tại khu vực khá gần phủ Bình Lương, nhóm Phó Tranh chỉ mất hai ngày đã vào lãnh địa của đối phương.

Người Hồ sở hữu thân hình cao to cùng khuôn mặt hung ác, bọn họ mà trừng mắt thì như muốn ăn thịt người vậy.

Phó Tranh nhàn nhã đi đằng trước, hắn bỗng nghĩ đến gì đấy nên quay đầu ra sau.

Cô nhóc theo sau hắn, nàng chẳng hề hoảng sợ mà đưa mắt quan sát khắp nơi.

Phó Tranh dời mắt, hắn bình thản tiến vào lều rồi ngồi xuống.

Mai Như đảm nhiệm phiên dịch nên ngồi sau Phó Tranh, hắn ngồi ngay trước mắt nàng với tấm lưng rắn rỏi thẳng tắp. Nhìn hắn giống hệt thanh kiếm sắc bén không vỏ, toàn thân còn toát lên sự lạnh lẽo mơ hồ khiến người ta sợ hãi. Mai Như cúi gằm đầu.

Đám người Hồ trong lều thấy vương gia của đối phương đã trẻ tuổi mà còn dắt theo một cô nương thấp bé liền cười sặc sụa một cách mất kiểm soát.

Mai Như lần đầu chứng kiến cảnh tượng như thế, nàng nhất thời hoảng loạn.

Phó Tranh liếc Mai Như một cái rồi quay đầu lại và lạnh nhạt bảo, “Đừng coi thường cô nương này, phụ nữ triều Ngụy chúng ta không thua kém đấng mày râu. Các vị chế giễu một cô nương làm gì? Trông các vị thật buồn cười.” Hắn vừa nói vừa nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng.

Hai mật thám luôn sợ Phó Tranh, hắn nhìn chòng chọc làm bọn họ gấp gáp dùng những từ ngữ nhẹ nhàng hơn để dịch lại lời hắn cho cấp trên. Mọi người ngừng cười nhưng vẫn khinh miệt khịt mũi.

Mai Như đã bình tĩnh lại và thản nhiên cười với mọi người.

Nàng cười khiến các gã đàn ông chả thể tiếp tục gây khó dễ cho một tiểu cô nương, bọn họ thậm chí thấy ngượng nữa.

Phó Tranh không ngoái đầu nhìn nhưng dựa vào sắc mặt của mọi người thì hắn biết chuyện gì phát sinh phía sau mình. Khóe miệng hắn cong lên thành nụ cười dịu dàng.