Từ chỗ Bình Dương tiên sinh hồi phủ, Mai Như vừa lúc gặp được ca ca muốn ra ngoài: “Ca ca muốn đi chỗ nào?” Mai Như hỏi, nếu là muốn đi chỗ Dao tỷ tỷ, nàng còn phải hắt bát nước lạnh.

Mai Tương trả lời: “Đi đại doanh chỗ kinh thành xem xem.” Hắn vẫn luôn đang đợi đại doanh trong kinh thành có chỗ trống, tuy nói có Yến Vương hỗ trợ tám chín phần mười, nhưng không định tin, bên trong luôn lo lắng hốt hoảng.

Nghe nói là việc này, Mai Như trầm mặc trấn an một câu: “Nghe nói điều lệnh của ca ca đã nhiều ngày giống như sắp quyết rồi.”

“Thật ư?” Mai Tương sắc mặt vui vẻ, chợt nhíu mày tò mò: “Tuần Tuần, sao muội biết được việc này?”

Lại là trầm mặc, Mai Như xấu hổ có lệ nói: “Muội ở chỗ Bình Dương tiên sinh nghe nói.”

Có lẽ là nhận thấy được Tuần Tuần quẫn ý, Mai Tương tự biết nói lỡ, cũng có chút xấu hổ.
Chuyện này Tuần Tuần còn có thể nghe ai nói? Tất nhiên là Yến Vương điện hạ.
Hắn nhất thời suy nghĩ, Yến Vương điện hạ là vì cùng Mai phủ cột vào một chỗ mới cầu thú Tuần Tuần, hiện tại xem ra điện hạ đối Mai phủ cũng khá tốt, nhìn thấy Tuần Tuần còn nói riêng việc này; nhưng Mai Tương nhất thời nhíu mày, hiện nay điện hạ cưới Tuần Tuần, về sau nhìn thấy Thập Nhất điện hạ, ba người chẳng phải sẽ xấu hổ? Chuyện này hắn không có mặt mũi nghĩ, không nghĩ nữa, Mai Tương vẫn vội vàng ra phủ.

Mai Như quay đầu nhìn bóng ca ca, sau một lúc vẫn là xấu hổ lại quẫn bách.
Lúc trước ở chỗ Bình Dương tiên sinh, nàng đã sớm muốn đi, Phó Tranh lôi kéo nàng, hắn nói: “A Như, ta còn có cùng muội nói.” Tay Mai Như bị hắn nắm lấy, không tránh được chỉ có thể trừng mắt hắn, tức giận không nói lời nào.

Lúc nàng tức giận vẫn là sẽ phồng mặt.
Phó Tranh cười cười, thuận thế nắm tay nàng ngồi trở về.
Trên bàn trà còn đặt hai chén nhỏ của hai người vừa dùng qua.
Phó Tranh thêm chút trà, quay đầu nói với Mai Như: “Ca ca nàng không phải muốn ở lại kinh sao? Điều lệnh đã nhiều ngày sắp định rồi.”

Mai Như lúc ấy vẫn luôn xụ mặt, nghe nói là chuyện ca ca, sắc mặt lạnh lùng bớt đi.
Nàng khách khí nói: “Đa tạ điện hạ.”

“Giữa hai ta còn khách khí chuyện này để làm gì?” Phó Tranh trả lời.

Hắn nói vô cùng tự nhiên, kỳ thật ý chỉ tứ hôn ban xuống, đời này bọn họ bị trói ở bên nhau…… Mai Như chớp chớp mắt, rút tay trở về.
Lòng bàn tau Phó Tranh ấm, trên người hắn cũng ấm —— ban đầu Mai Như sợ lạnh, lúc hành quân thích nhất dựa vào hắn sưởi ấm —— nhưng hiện tại Mai Như luôn cảm thấy người này lộ ra hàn ý.
Khéo cách áo khoác thật dày, hàn ý như cũ nhè nhẹ thấu qua áo khoác, thấm trong xương cốt, vô cùng lạnh lẽo khiến đáy lòng nàng nàng dâng lên hơi sợ hãi.

Hiện giờ nghĩ hàn ý, tay Mai Như cứng lại rồi.
Nàng vỗ về chỗ chạm qua, hơi có chút thất thần


Bên kia, Mai Tương được tin chính xác, đương nhiên muốn đi Yến Vương phủ nói lời cảm tạ.
Phó Tranh cũng không ở trong phủ.
Đợi một chén trà nhỏ, thấy Phó Tranh còn không trở lại, Mai Tương lúc này mới rời đi.
Hắn nghĩ, dù sao về sau cơ hội còn nhiều, nói lời cảm tạ cũng không muộn.
Huống chi, mùng mười tháng hai là sinh nhật lão tổ tông, trong phủ chắc chắn mời điện hạ qua phủ, đến lúc đó cùng cha cảm tạ điện hạ.

Hạ quyết tâm, Mai Tương lại đi đến chỗ Đổng thị.
Người nọ bán cửa hàng ở đầu phố Hồ gia, giống như buôn bán nhỏ trang sức nữ nhi.
Mai Tương chưa bao giờ dám tới gần, chỉ dám xa xa đánh giá, sau đó lại lặng lẽ nhìn đôi chủ tớ bình yên về đến nhà.
Gió thổi mưa xối, sấm đánh bất động.

Chỉ là nhiều ngày như vậy, trừ bỏ lần đó bởi vì hôn sự Tuần Tuần nói qua hai câu, hắn chưa nói cái gì.
Đổng thị cùng hắn phủi sạch quan hệ, Mai Tương cũng không mặt dày đến bắt chuyện.

Ngày qua ngày, Mai Tương vẫn đứng ở nơi xa nhìn qua.

Liền thấy cửa hàng chưa khai trương ở bên trong có người gây hấn, nhìn dáng vẻ biết không phải cái thứ tốt! Mai Tương nhíu mày, bước nhanh lên.
Hắn sợ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cả nhà cô nhi quả phụ cực dễ dàng bị người khi dễ, đặc biệt Đổng thị cùng Cùng Tuệ đều không phải miệng nhanh nhẹn, lại là nữ nhân, lúc này bị mấy người kia chọc đến sắc mặt xấu hổ và giận dữ, tức giận nói không nên lời.
Mai Tương thấy thế trong lòng càng thêm giận, hắn nắm chặt nắm tay, mặt trầm xuống khẽ quát một tiếng.
Hai tên kia bị hắn doạ, chạy biến.

Cửa hiệu an tĩnh lại, Mai Tương vẫn nắm chặt nắm tay, trong lòng tức giận, hắn nói: “Ngày mai các ngươi không cần đến, ta sẽ đến đây trông coi.”

Đổng thị ngại, xa xa khom người nói: “Cảm tạ ân tình Mai đại gia.” Chuyện vừa chuyển, nàng lại nói: “Ta sẽ thuê một người đến bảo vệ, không cần làm phiền Mai đại gia.”

Mai Tương nghẹn, chỉ nói: “Nàng định mời người nào? Ta đi tra trước.”

Đổng thị trả lời: “Là Chu tiên sinh bạn của Tam Bưu giới thiệu, không cần tra.”

“Chu tiên sinh nào?” Mai Tương không yên tâm truy vấn.

Đổng thị vẫn nhàn nhạt nói: “Thật không làm phiền Mai đại gia.”

Hai người bọn họ cứ cứng rắn nói chuyện, Mai Tương trầm mặc, sửa lời nói: “Ta đây cũng tiến cử một người, ngày mai dẫn đến cho nàng nhìn, nàng đừng vội quyết định.”

Đổng thị vẫn cự tuyệt nói: “Thật sự không cần.”

Nàng là thật sự muốn cùng hắn phủi sạch liên hệ.

Mai Tương sao không biết? Hắn nói: “Dù sao ngày mai ta sẽ dẫn đến, nàng nhìn qua rồi nói.” Dứt lời, hắn xoay người đi.
Đi rồi hai bước, Mai Tương đột nhiên dừng lại, hắn xoay người thề nói, nói: “Hồ nương tử, ta đối với nàng tuyệt không có ý khác, ta cũng là bạn của Tam Bưu.”

Lần này Mai Tương vội vã đi ra cửa hàng, đi vài con phố mới dừng bước chân.
Tháng giêng gió mát, thổi trên người hắn khiến hắn lạnh run.

Hồi phủ, Mai Tương lại bị Kiều thị gọi qua, hắn có chút không kiên nhẫn, Kiều thị nói: “Cả ngày không thấy bóng người, khó khăn mới thấy con có chuyện muốn nói”

Kiều thị muốn nói gì, Mai Tương trong lòng hiểu rõ, mấy ngày nay Kiều thị đã chuẩn bị cho hắn chọn vài gia đình, hắn thở dài: “Nương, con hiện giờ không có tâm tư, con càng không thể hại người khác.”

Nhìn bộ dáng hắn không biết bộ dáng, Kiều thị trong lòng nén giận, mắng: “Con cũng có lúc ăn quả đắng!”

Mai Tương nghe vậy sửng sốt, hắn bỗng nhiên nghĩ, kỳ thật trong lòng hắn rất đau khổ.

Hôm sau, Mai Tương thức dậy sớm, cho người cưỡi ngựa đến cửa hàng Đổng thị.

Trời sớm nên rất lạnh, chỉ có mấy người bán hàng rong khiêng đòn gánh rao hàng, người vào thành cũng ít, một số người còn bị ngăn ở cửa thành.
Bởi vì người nọ ăn mặc rất kỳ quái, trên mặt còn có sẹo.
Thủ thành sau khi nhìn kĩ, hung đề hỏi: “Ở đâu tới?”

Người nọ thô thanh thô khí hung dữ nói: “Con mẹ nó, tìm được đường sống trong chỗ chết tồn tại trở về!”

Hắn rất hung hăng, thủ thành đứng hình, nhìn vào mắt hắn vội phóng để hắn vào thành.

Bên kia, nhìn thấy Mai Tương cho người tới, Đổng thị cúi người, khuôn mặt khách khí nói: “Mai đại gia, ta thật sự đã mời được người tốt.”

Mai Tương đang sốt ruột nói cái gì, chợt, đối diện Đổng thị ngơ ngác ra bên ngoài xem.
Mai Tương sửng sốt, cũng theo tầm mắt nhìn qua đi.
Thấy bên ngoài cửa hàng có nam nhân, đứng ngược nắng vừa đen vừa gầy, trên mặt còn có sẹo, trên cổ cũng có miệng vết thương rất sâu.
Nước mắt Đổng thị rơi xuống, người nọ cũng không nói lời nào, trực tiếp đi vào ôm chặt lấy nàng.


Đổng thị đầu tiên là không tiếng động khóc, thân mình run rẩy, sau đó là ngẩng mặt khóc to.

Người nọ ôm nàng càng chặt.

Nàng nắm chặt vạt áo hắn.

Mặt nàng chôn vào ngực hắn khóc.

Mai Tương sững sờ ở bên cạnh, sửng sốt sau một lúc lâu, hắn lặng lẽ quay mặt đi, lui ra ngoài.

Hắn nói qua, bọn họ đánh giặc không tìm được người, sẽ không tin tưởng người kia chết, hiện giờ Hồ Tam Bưu đã trở lại.
Hắn không có lý do ở chỗ này.
Tháng giêng sắp kết thúc, hắn đứng ở đầu phố, ngơ ngác, hốc mắt hơi hồng.
Có chút vui vê, lại có chút khổ sở.

Ngày này Mai Tương hồi phủ, đi chỗ Kiều thị, vừa vặn Mai Như lại bị Kiều thị bắt học quy củ.
Hắn ở bên cạnh nghe xong trong chốc lát, cười nói: “Nương, Tuần Tuần, ta có chuyện muốn nói.”

“Cái gì?” Kiều thị cùng Mai Như đồng thời mở miệng.

Mai Tương nhàn nhạt nói: “Con chỉ sợ không ở lại kinh thành.”

“Sao có thể?” Mai Như kinh ngạc.
Phó Tranh nói với nàng như vậy, hắn đáp ứng chuyện này không có sai.

Mai Tương than một tiếng, khóe miệng vẫn cười: “Có chút ngoài ý muốn.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Nương, hết tháng giêng con sẽ hồi doanh, lần này hồi kinh đủ lâu, chỉ sợ không quay về ngay được.
Hôn sự gác lại đã, chờ lần sau con trở về lại định.”

Kiều thị đôi mắt đã đỏ, bà nói: “Cũng quá đột nhiên……”

Mai Tương lười nói nữa, chỉ trở về viện mình.

Mai Như sửng sốt sau một lúc lâu, từ chỗ mẫu thân ra, nàng trực tiếp đi viện ca ca.
Hôm nay thời tiết không tồi, Mai Tương ở trong sân chơi với Nguyệt tỷ nhi.
Thấy Mai Như tới, hắn biết nàng muốn hỏi cái gì, vì thế bảo bà vú bế Nguyệt tỷ nhi đo, trực tiếp mở miệng nói: “Tuần Tuần đừng hỏi cái gì, ở lại kinh cũng không phải chuyện vui, trở về lâu như vậy, ta còn nhớ đại mạc.” Hắn cười với Mai Như.
Ý cười nhàn nhạt, giống như cát sa mạc, mặt đầy gió sương, lại còn muốn trấn an nàng.


Mai Như nhìn bỗng nhiên không thể hỏi gì, trong lòng có chút chua sót.

Ca ca của nàng, nàng thật sự luyến tiếc huynh ấy.

Hết tháng giêng, Mai Tương rời kinh.
Hắn một mình cưỡi ngựa, đầu cũng không quay lại.

Mai Như trong lòng nhớ thương chuyện của ca ca, nàng muốn cùng Phó Tranh hỏi thăm một chút rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng nhìn thấy người này thật sự không được tự nhiên.
Cứ như vậy kéo dài tới mùng chín tháng hai, Mai Như mới đó được tin tức của Phó Tranh, vẫn là Bình tỷ nhi nói cho nàng, Bình tỷ nhi nói: “Tam tỷ tỷ, nghe nói ngày mai điện hạ đến phủ.”

Mai Như kinh ngạc một chút, nhíu mi nói: “Điện hạ tới làm cái gì?”

Bình tỷ nhi buồn cười nói: “Đương nhiên mừng thọ lão tổ tông.”

Mùng mười tháng hai là sinh nhật Đỗ lão thái thái, năm ngoái cũng làm, nhưng chưa từng mời Phó Tranh.
Hiện tại đột nhiên biết Phó Tranh muốn tới, Mai Như vẫn nhíu mày.

Nàng cùng Phó Tranh tháng 5 thành thân, Quốc công phủ mời cũng lẽ đương nhiên.
Phó Tranh nguyện ý tới, cũng là cho Quốc công phủ thể diện.
Nhưng tưởng tượng đến Phó Tranh muốn tới trong phủ mừng thọ, Mai Như nhíu mày.
Kiếp trước Phó Tranh cũng sẽ cùng nàng hồi phủ mừng thọ, nhưng rất nhiều lúc, chỉ là bởi vì có khả năng nhìn thấy Nhị tỷ tỷ, hoặc là từ trong miệng người khác nghe được tin tức nhỏ…… Những chuyện đó nằm trong lòng nàng.
Mai Như lạnh mặt.

Mùng mười tháng hai, buổi sáng Mai Như đi theo Kiều thị đến xuân hi đường mừng thọ.
Nhị phòng ca nhi cùng Mai Thiến, Mai Bình đã đều ở.
Mọi người chúc xong cát tường, Tống bình gia từ bên ngoài kích động lại đây nói: “Lão thái thái, Đại thái thái, Nhị thái thái, Yến Vương điện hạ tới mừng thọ, còn cố ý tặng san hô, hiện giờ đại lão gia, Nhị lão gia ở phía trước tiếp.”

Nghe được Phó Tranh tới, Mai Như đứng ở bên cạnh, không khỏi thầm nghĩ, người này tới thật sớm! Người Mạnh phủ còn chưa đến, hắn đã đến trước rồi.

Nghe lão thái thái nói: “Mau nghênh điện hạ vào đây, đừng chậm trễ.”

Mai Như lặng lẽ nhíu mày, lại lặng lẽ nhìn Nhị tỷ tỷ.
Mà Mai Thiến chỉ là quy củ đứng ở bên cạnh, không có cảm xúc gì.
Mai Như thấp hèn mắt, không được tự nhiên.


.