Đêm mười lăm tháng giêng, Phó Chiêu lục tung kinh thành mà không tìm thấy Mai Như. Thay vào đấy, hắn đụng trúng thái tử với Chu Tố Khanh đang… Thế là hắn ngượng ngùng bỏ đi.

Trước mặt hắn có vô số người chen chúc cười đùa nhưng bọn họ không phải Mai Như.

Phó Chiêu lo sốt vó, hắn chẳng thể báo quan để mở rộng cuộc tìm kiếm vì chuyện này ảnh hưởng xấu đến nàng. Mai Như chưa xuất giá, nhỡ vụ bắt cóc lộ ra ngoài thì dù nàng có được tìm thấy chăng nữa, thanh danh nàng vẫn sẽ bị tổn hại.

Suy nghĩ ấy khiến Phó Chiêu trách mách bản thân dữ dội.

Hắn không nên giận dỗi Mai Như rồi bỏ mặc nàng ở nơi hoang vắng, làm nàng một thân một mình đối đầu với nguy hiểm. Phó Chiêu quyết định nếu Mai Như thật sự gặp chuyện chẳng lành, hắn sẽ bất chấp tất cả – bao gồm cãi lời phụ hoàng – và đường hoàng cưới nàng về cho nàng yên tâm. Hắn sẽ che chở nàng cả đời, để nàng không bị người ngoài đàm tiếu.

Thời gian càng trôi đi, Phó Chiêu càng căng thẳng.

Hắn âm thầm kiểm tra những nơi bọn buôn người hay giao dịch nhưng đều công cốc, việc này làm hắn cực kỳ hoảng loạn. Đôi mắt Phó Chiêu thẫn thờ nhìn đường phố náo nhiệt, sự lạnh lẽo đáng sợ bao trùm toàn thân hắn.

Hồi lâu sau, gia đinh Mai phủ truyền tin rằng Yến Vương điện hạ đã đưa tam cô nương về.

Phó Chiêu nghe xong liền tức tốc chạy đến phủ Định Quốc Công.

Hắn thấy Phó Tranh rời Mai phủ và lên xe ngựa phủ Yến Vương.

“Thất ca!” Phó Chiêu gấp gáp lại gần.

Bên trong xe ngựa, Phó Tranh thoáng khựng lại trước lúc vén màn xe, “Thập nhất đệ.”

Phó Chiêu nhảy lên xe ngựa rồi vén rèm vào trong, hắn hỏi dồn dập, “Thất ca, Tuần Tuần sao rồi? Thất ca gặp nàng ở đâu? Nàng có bị thương không? Có bị…” Hắn vừa hỏi vừa lấy tay áo lau mồ hôi.

Trời lạnh mà trán thiếu niên đổ mồ hôi đầm đìa trông thật đáng thương. Phó Tranh trầm mặc dời mắt, hắn trả lời mơ hồ, “Ta thấy hai kẻ buôn người bắt tam cô nương. Nàng chắc cũng sợ nhưng giờ đang nghỉ ngơi trong phủ rồi. Còn những việc khác thì ta không rõ lắm.”

Phó Chiêu nổi trận lôi đình khi biết đám buôn người đứng sau sự cố đêm nay. Một ngọn lửa bừng cháy trong hắn, Phó Chiêu thèm khát trừng phạt bọn chúng ngay tức khắc. Song hắn cũng thấy may vì Tuần Tuần gặp được thất ca, chứ không thì hắn chẳng biết phải làm gì. Phó Chiêu khó chịu lẫn áy náy, hắn ngập ngừng chắp tay, “Đa tạ thất ca.”

Phó Tranh trầm tư cụp mắt xuống.

Phó Chiêu thở phào, sau khi hồi phục tinh thần, hắn chú ý tới một vấn đề trong chiếc xe ngựa rộng rãi. Thiếu niên thắc mắc, “Lúc thất ca rời phủ là dùng kiệu mà, sao giờ lại thành xe ngựa?” Mỗi lần gió thổi vào xe là hắn ngửi được hương thơm thoang thoảng giống với mùi hương mát lạnh trên người Tuần Tuần. Hắn hồ nghi chớp mắt rồi bỗng vỡ lẽ, Phó Chiêu khẽ “a” một tiếng đầy sững sờ.

Khuôn mặt Phó Tranh lộ vẻ xấu hổ, hắn lúng túng nhìn sang chỗ khác – một hành động hiếm hoi đến từ hắn. Phó Tranh mau chóng khôi phục sắc mặt nghiêm túc rồi giải thích với đứa em ngồi đối diện, “Chiêu nhi, việc hôm nay quá bất ngờ. Ta bắt gặp tam cô nương lúc nàng bị chuốc thuốc mê, xung quanh không có nha hoàn hay ma ma nên ta đành…”

Phó Chiêu bần thần.

Ý thất ca là Tuần Tuần ngất xỉu nên hắn buộc phải ôm nàng. Tiếp xúc da thịt kiểu này đã vượt mức bình thường rất nhiều, hắn thân với Tuần Tuần nhưng chỉ chạm tay nàng khi bất cẩn thôi.

Phó Chiêu ngẩn ngơ nhìn Phó Tranh, thanh niên giữ nguyên biểu cảm mất tự nhiên, “Chiêu nhi, nếu việc hôm nay làm đệ không thoải mái thì ta sẽ chẳng bao giờ gặp tam cô nương nữa. Đệ đừng buồn, ta tuyệt đối không tiết lộ việc này…”

“Thất ca, ta hiểu mà.” Phó Chiêu vội ngắt lời. Chắc chắn thất ca không cố ý nên mới khó xử thế. Hơn nữa Mai Như đã từ chối hắn, hắn làm gì có tư cách nghe lời giải thích trên.

Phó Chiêu càng nghĩ càng khổ sở, tâm trạng nặng trịch khiến hắn chuyển đề tài sang việc mình vô tình gặp thái tử và Chu Tố Khanh. Hắn bối rối vò đầu, “Không biết sao lại có chuyện như vậy.”

Phó Tranh lạnh lùng cười, “Nhân duyên tốt đẹp đang chờ nàng ta đấy, nhưng liên quan gì đến chúng ta?”

Tại phủ Định Quốc Công, Kiều thị cẩn thận kiểm tra Mai Như từ đầu xuống chân. Đầu tóc nàng hơi bù xù và mắt nàng đỏ hoe, song quần áo vẫn chỉnh tề; bà thấy vậy thì không khỏi lau nước mắt.

Ban nãy Tĩnh Cầm hoảng loạn trở về báo tin tam cô nương mất tích, Kiều thị suýt bất tỉnh vì sợ hãi. Mai phủ sai rất nhiều gia đinh ra ngoài tìm, ai ngờ Yến Vương điện hạ đột nhiên đưa Tuần Tuần về. Kiều thị vô thức chau mày, “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao con lại ở cùng Yến Vương điện hạ?”

Mai Như hơi thất thần, nàng kiềm chế cảm xúc rồi cúi đầu đáp, “Nương, con bị người ta chuốc thuốc mê nên không biết gì hết. May có Yến Vương điện hạ cứu giúp.”

“Vậy điện hạ…” Kiều thị muốn hỏi tới cùng vì vấn đề này liên quan đến danh dự của Tuần Tuần.

Câu hỏi từ bà khiến mặt Mai Như đỏ bừng.

“Thôi,” Mai Dần bước vào phòng, “tối nay mọi người đều mệt, để Tuần Tuần nghỉ sớm đi.”

Lời ông nói giúp Mai Như thở phào nhẹ nhõm, nàng tận dụng cơ hội để trốn về phòng riêng. Khi chỉ còn hai vợ chồng, Mai Dần thở dài rồi ngồi xuống.

Kiều thị hỏi, “Lão gia, tình hình ngoài kia thế nào?”

Mai Dần cau mày, “Tuần Tuần gặp rắc rối như vậy thì giải pháp tốt nhất là Yến Vương cầu hôn. Nhưng người xuất chúng giống Yến Vương sao có thể coi trọng Tuần Tuần? Ta đã thử ám chỉ mà Yến Vương chả biểu lộ gì hết.”

“A?” Kiều thị cuống quýt nói, “Hôn sự của Tuần Tuần vốn đã phức tạp, giờ còn dính líu tới Yến Vương thì chúng ta phải làm sao!”

Mai Dần mệt mỏi đáp, “Ngày mai ta sẽ ghé thăm phủ Yến Vương.”

“Đành vậy thôi…” Kiều thị liên tục gạt lệ.

Mai Như trở về viện tử của mình. Nàng trấn an Ý Thiền và Tĩnh Cầm vài câu, sau đấy rửa ráy để ngủ sớm. Cô gái đã mệt nhoài song hễ nàng nhắm mắt là nhớ tới chuyện đêm nay.

Tối nay quả thật có người chuốc thuốc mê Mai Như, trong lúc nàng mơ màng thì bị bọn chúng khiêng lên một chiếc xe ngựa; chiếc xe kín mít làm nàng chẳng thấy gì hết. Mai Như bị trói gô và mất hết sức lực, nàng biết mình gặp nạn nhưng chỉ đủ sức khóc dù nội tâm khiếp sợ cùng cực.

Nào ngờ mới thút thít vài tiếng đã gặp được Phó Tranh.

Giây phút hắn vén rèm bước vào xe, trông Mai Như nhếch nhác tột độ; nàng nằm trên đất cùng một đống bao tải còn miệng thì bị nhét vải. Mai Như vừa thấy hắn là rơi nước mắt.

Phó Tranh ôm nàng xuống xe ngựa.

Cả người Mai Như bủn rủn nên đành dựa vô hắn. Phó Tranh sợ người ngoài bàn tán, hắn bồng nàng đến một viện tử vắng hoe ở cạnh đấy. Mai Như hoa mắt chóng mặt, nàng chỉ nghe thấy hắn nghiêm nghị sai người chuẩn bị xe ngựa.

Viện tử thật tĩnh lặng – hình như khá gần chỗ nàng bị chuốc thuốc mê – Mai Như thậm chí nghe được tiếng Phó Chiêu gọi nàng ngoài kia. Giọng hắn run rẩy thế thì chắc đang cuống lắm. Nhưng nàng chẳng nhúc nhích nổi và buộc phải nằm yên trong lòng Phó Tranh. Mai Như nào đủ sức cất tiếng gọi Phó Chiêu, trên hết là nàng không thể cho người khác chứng kiến bộ dạng hiện giờ; nỗi uất ức nơi đáy lòng khiến nàng lại muốn khóc.

Yên tĩnh thế này nên Phó Tranh đâu dám hành động ồn ào, hắn chỉ vuốt ve gương mặt người con gái như đang trấn an nàng.

Lòng bàn tay hắn rất lớn, vừa lành lạnh vừa chai sần.

Nước mắt Mai Như rơi lã chã.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa phủ Yến Vương dừng bên ngoài viện tử. Phó Tranh tránh né mọi người rồi ôm nàng lên xe. Cơ thể Mai Như vẫn rệu rã, hắn ôm nàng giữa hai chân còn nàng cứ khóc mãi.

Phó Tranh thở dài trước sự uất ức của nàng, hắn lau nước mắt cho cô gái.

“A Như,” Phó Tranh mở lời, “ta biết nàng không muốn lấy ta. Nàng hãy quên chuyện tối nay đi. Trong tương lai, bất kể nàng lấy thập nhất đệ hay ai khác, ta sẽ vĩnh viễn giữ bí mật chuyện này.” Hắn ngừng nói giây lát rồi trịnh trọng thề, “Nếu tiết lộ dù chỉ một chữ thì ta chẳng chết tử tế được.”

Mai Như im lặng gục đầu xuống với đôi mắt đẫm lệ.

Nàng ngồi chếnh choáng giữa hai chân hắn cùng nỗi lo hắn sẽ thừa nước đục thả câu mà đụng chạm mình. Thế nhưng hắn chỉ ôm nàng, đồng thời nghiền nát hai chiếc lá bạc hà cùng trầm hương rồi để bên dưới mũi nàng. Mùi hương mát mẻ giúp Mai Như dễ chịu hơn nhiều, đầu óc nàng dần tỉnh táo và cơ thể cũng hồi sức.

Phó Tranh thấy Mai Như khỏe lại liền đặt nàng ngồi cạnh mình, hắn tuân thủ quy củ chứ chẳng hề xằng bậy.

Mặt Mai Như ửng đỏ, nàng ngồi kế hắn và ngượng ngùng nhìn bên ngoài.

Hai người lặng thinh suốt quãng đường tới phủ quốc công. Lúc Mai Như đứng dậy để xuống xe, Phó Tranh dè dặt gọi “A Như” rồi thì thầm, “Hôm nay ta đã sợ vô cùng…”

Có lẽ hắn thật sự hoảng sợ, tay hắn run run khi bế nàng khỏi mặt đất; hắn ôm chặt thiếu nữ như sợ nàng bị tổn thương dù chỉ một chút.

Nghĩ đến đây, Mai Như cứ nằm thừ ra và không ngủ được. Hồi lâu sau, nàng nặng nề thở dài.

Đêm nay đâu chỉ mình Mai Như mất ngủ?

Khi trở về cung điện, Phó Chiêu cũng trằn trọc mãi. Việc hôm nay phức tạp, hắn vẫn còn ngơ ngác thì sao buồn ngủ được? Nội tâm nặng trĩu làm hắn chẳng ngủ nổi, vì vậy hắn lấy bức tranh chữ của Mai Như ra xem; hắn chưa có thời gian xem bức tranh này từ lúc nhận đến giờ. Phó Chiêu thận trọng mở cuộn tranh dưới ánh nến.

Hình ảnh đập vào mắt khiến hắn giật mình.

Chữ viết của Mai Như đúng như phụ hoàng khen ngợi: thú vị, ngộ nghĩnh, tinh tế, chất phác, và tràn trề sức sống.

Tuy nhiên, hắn đã thấy bài Linh Phi Kinh này ở đâu thì phải?

Phó Chiêu cau mày.

Hắn đã thấy nó ở đâu nhỉ?

Thiếu niên hít một hơi thật sâu, hai hàng lông mày hoang mang nhíu lại.

Đêm hôm đó, Phó Chiêu vừa nhắm mắt đã mở bừng ra.

Nhớ ra rồi!

Đấy là bài Linh Phi Kinh trên ngọn hoa đăng của thất ca mà?

Phó Chiêu lập tức đổ mồ lạnh khi suy nghĩ này hiện hình.

Hôm sau, Phó Chiêu tới phủ Yến Vương. Lúc hắn đến thì Phó Tranh đang nhàn nhã luyện viết trong thư phòng. Phó Chiêu không cần Phó Tranh chào hỏi, hắn đi thẳng tới chỗ cất ngọn hoa đăng. Chiếc đèn nằm yên trong đa bảo cách, nó được lau chùi đến mức không dính một hạt bụi; chủ nhân chiếc đèn hẳn yêu thích nó khôn xiết.

Phó Chiêu khom lưng và lẳng lặng quan sát chữ viết trên hoa đăng.

Chữ viết trên mặt đèn đẹp sống động y hệ bức tranh chữ đêm qua!

Tim Phó Tranh đập thình thịch, hắn đờ đẫn ngẩng đầu.

Thời tiết hôm nay khá đẹp, Phó Tranh mặc bộ trang phục ở nhà màu xanh đen, trông hắn tựa bức tượng ngọc dưới ánh nắng vàng kim. Tay phải hắn bị thương nặng tại Tây Khương nên hiện tại hắn chỉ có thể cầm bút bằng tay trái. Sắc mặt hắn thờ ơ giống đó giờ cứ như hắn chẳng ấp ủ bất kỳ khát vọng nào, toàn thân người đàn ông toát lên vẻ cô độc và xa cách.

Dáng vẻ ấy của thất ca làm Phó Chiêu bứt rứt một cách khó hiểu, hắn quay đầu nhìn ngọn hoa đăng.

Trên thực tế, thất ca hiếm khi yêu thích hoặc quý trọng thứ gì. Song Phó Chiêu biết ngọn hoa đăng này là ngoại lệ. Thất ca trân quý nó xiết bao, mấy năm qua nó luôn ở trong thư phòng và ngày ngày bầu bạn cùng hắn; hiện nay hắn còn ngắm nó hằng ngày. Chưa kể thất ca mãi không lấy vợ, năm ngoái còn từ chối khi phụ hoàng tứ hôn. Lúc đó hắn hỏi thất ca đang thầm thương ai à, thất ca chỉ bảo hắn đừng đoán mò. Phó Chiêu đã ngốc nghếch nghĩ thất ca có người trong lòng nhưng không dám cho hắn biết. Và có lẽ người ấy chính là Tuần Tuần!

Đầu óc Phó Chiêu váng vất, trái tim hắn chợt nhói đau. Thiếu niên hỏi thẳng, “Thất ca không biết ngọn hoa đăng này của ai thật ư?”

Phó Tranh nghe vậy liền hững hờ ngước mặt để đáp trả ánh mắt từ Phó Chiêu, hắn cười nhạt, “Biết hay không thì có gì khác nhau?”

Phải, có gì khác đâu?

Thất ca thích thầm lặng, không dám thổ lộ với ai và sợ làm hắn tổn thương! Suy đoán trên khiến Phó Chiêu bứt rứt gấp bội, hắn định nói tiếp nhưng quản gia ở bên ngoài thông báo, “Vương gia, Mai Thị lang cùng Mai Đô thống của Mai phủ ghé thăm.”

Phó Tranh vội vàng ngừng bút rồi mời họ vào.

Mai Dần với Mai Tương đến vì chuyện của Mai Như; thứ nhất là để cảm tạ đàng hoàng, thứ hai là để thăm dò ý Phó Tranh. Hôm nay lúc ở Xuân Hi Đường, lão thái thái cũng rầu rĩ than vãn miết. Hôn sự của Mai Như gập ghềnh, nếu Yến Vương điện hạ đồng ý cưới nàng thì tốt quá.

Tin người Mai phủ đến có vẻ giúp Phó Chiêu hiểu ra điều gì đấy, hắn trầm mặc ngồi một bên trong lúc Phó Tranh vòng vo với họ. Nói tới nói lui mà Phó Tranh chẳng chịu ngỏ lời cầu hôn Mai Như.

Nỗi xót xa trào dâng trong Phó Chiêu. Hắn nhìn Phó Tranh – người anh ruột thịt của mình – và chỉ thấy khó chịu tột cùng.

Hắn biết thất ca không muốn hắn đau lòng nên mới cư xử thế.

Phó Chiêu đờ đẫn ngồi tại chỗ tới tận lúc Mai Dần với Mai Tương thất vọng ra về.

Sảnh tiếp khách yên ắng lạ thường, đến mức làm con người ta nôn nao. Phó Chiêu nhịn hết nổi bèn thẳng thừng chất vấn, “Sao thất ca không cưới Tuần Tuần?”

Hình như câu hỏi này khiến Phó Tranh hoảng hốt, hắn kinh ngạc chớp mắt rồi giận dữ đáp, “Chiêu nhi nói nhảm gì vậy?! Đấy là cô nương đệ thương yêu, thất ca mà cưới nàng thì đâu còn mặt mũi gặp đệ?”

“Thất ca hiểu nhầm rồi.” Phó Tranh nói vậy làm Phó Chiêu cuống cuồng bội phần, hắn hấp tấp giải thích, “Kỳ thật đêm qua ta đã thổ lộ với Tuần Tuần nhưng nàng từ chối. Nếu nàng không đồng ý thì ta cũng chẳng tính làm gì khác.” Phó Chiêu vò đầu, hắn cười gượng gạo, “Hơn nữa ta hại Tuần Tuần rơi vào tay bọn bắt cóc và làm tổn hại danh dự của nàng nên đâu dám mặt dày gặp lại người ta. Thất ca cưới Tuần Tuần đi, đừng để thanh danh nàng bị điều tiếng. Trên hết,” Phó Chiêu im lặng thật lâu rồi mới tiếp tục, “thất ca nhất định sẽ chăm sóc Tuần Tuần chu đáo.”

Dứt lời, hắn quay mặt đi với vành mắt hồng hồng.

Phó Tranh trầm tư trong phút chốc, hắn thở dài, “Thập nhất đệ thật lòng muốn thất ca cưới nàng à?”

Phó Chiêu gật gù và “ừm” một tiếng, hắn cố gắng cười, “Tuần Tuần, không, Mai tam cô nương làm tẩu tử của ta cũng tốt chán. Tính nàng ấy hoạt bát nên có thể trò chuyện với thất ca, mai sau thất ca về phủ sẽ không thấy cô đơn nữa.”

“Việc này không ổn!” Phó Tranh nhíu mày cự tuyệt.

Phó Chiêu vội khuyên nhủ, “Cứ quyết thế đi, thất ca. Thất ca đã lo toan vì ta bao lần, hãy một lần nghĩ cho chính mình.”

Oo———oOo———oΟ

Tại Xuân Hi Đường, lão thái thái vừa than thở vừa khoát tay với Mai Dần và Kiều thị, “Ừ, ta biết rồi.”

Hôm nay dù Mai Dần lẫn Mai Tương đích thân tới thì Phó Tranh vẫn chẳng có ý cầu hôn, thành thử Mai phủ lâm vào tình trạng khó khăn. Trong mắt người ngoài, Mai Như vốn khét tiếng kiêu căng và thích nổi khùng nên chả gia đình nào đoái hoài; hôn sự với Nguyễn gia lại thất bại do bát tự xung khắc; chưa kể tự dưng nàng còn mang danh khắc phu. Lão thái thái rầu thối ruột vì hôn sự của đứa cháu, bà chỉ mong Phó Tranh đồng ý cưới Mai Như ngay, được thế thì bà sẽ niệm A Di Đa Phật liền.

Nhưng xem chừng việc này không có kết quả, về sau Tuần Tuần càng khó tìm nhà chồng hơn.

Khi quay về viện tử riêng, Kiều thị thở dài não nề.

Ban đầu bà phản cảm việc gả Tuần Tuần cho hoàng gia, bởi vì vinh hoa phú quý ngập trời đi kèm các gánh nặng rắc rối. Song hiện tại danh dự của Tuần Tuần quan trọng hơn hết thảy, bà cũng hết cách rồi. Vả lại Phó Tranh sở hữu nhân phẩm và học vấn xuất sắc, phủ Yến Vương còn chẳng có những vấn đề rối ren. Đây là điều khiến Kiều thị yên tâm nhất. Ngoài ra Phó Tranh lớn hơn Tuần Tuần mấy tuổi, Kiều thị nghĩ hắn sẽ đủ sức bao dung lẫn nhường nhịn cái tính trẻ con của Tuần Tuần.

Rể hiền xuất chúng ở ngay trước mắt thì hỏi sao Kiều thị không ham?

Bà đánh giá các phương diện đều đúng, chẳng qua bà chưa nghĩ tới chuyện Phó Tranh không muốn cưới Tuần Tuần!

Mọi tính toán của Kiều thị thành xôi hỏng bỏng không, làm bà than phiền liên hồi.

Đúng lúc ấy, Mai Tương trầm trọng lên tiếng, “Cha, nương, mấy ngày qua con đã tìm ra manh mối vụ Tuần Tuần bị hối hôn.”

“Con tìm ra gì?” Mai Dần lạnh lùng hỏi, “Ai nhúng tay vụ đó?”

Mai Tương nhìn bên ngoài một lượt rồi hạ thấp giọng, “E rằng hôn sự giữa Tuần Tuần với Nguyễn gia bị thái tử phá đám!” Sau đấy, hắn kể về người mình điều tra được và tiểu sử vắn tắt của nhân vật này.

Khi nghe thủ phạm là thái tử, Kiều thị chìm trong cơn giận nhưng bà không biết trút vào đâu. Bà nói bằng giọng căm hận, tức giận, và buồn rầu, “Lão gia, chúng ta phải làm sao đây?”

Mai Dần phẫn nộ cực độ, ông đập bàn, “Dù phải liều mạng thì ta cũng quyết bẩm báo chuyện này với hoàng thượng!” Gã thái tử chẳng những ức hiếp đứa con gái ông thương yêu mà còn hủy hoại hôn sự của nó, nếu ông nhẫn nhịn chuyện ghê tởm ấy thì mai mốt phải nhẫn nhịn tới mức nào nữa? Mai Dần giận dữ đi đi lại lại trong phòng.

“Nhưng đấy là thái tử,” Kiều thị lo âu nhắc.

Mai Dần nở nụ cười lạnh băng hiếm hoi, “Ông trời cũng giúp chúng ta. Đêm qua có bê bối phát sinh giữa thái tử và cháu ngoại Hạ Thái phó, hôm nay Hạ Thái phó đã báo với hoàng thượng. Chúng ta không thể trì hoãn việc này, đi thôi!”

Dứt lời, Mai Dần thay quan phục và ra ngoài cùng Mai Tương.

Kiều thị lo quá nên đứng ngồi không yên, vì chẳng bình tâm được mà bà quyết định đi đến viện tử của Mai Như ở phía bên kia khoảng sân nhỏ. Mai Như đang vẽ tranh bên cửa sổ, nàng thấy Kiều thị tới liền cười nói, “Nương đến có chuyện gì thế?” Kiều thị vuốt tóc Mai Như, bà nhịn không được bèn khẽ khàng thở dài. Mai Như thắc mắc, “Nương sao vậy?”

Kiều thị đâu thể trải lòng về vụ hôn sự gây phiền não kia, Mai Thiến với Bình tỷ nhi tới đúng lúc nên bà bảo, “Mấy đứa nói chuyện đi.”

Mai Thiến lẫn Mai Bình thỉnh an Kiều thị, bà gượng cười đáp trả rồi rời đi.

Người lớn vừa đi là mấy tỷ muội rôm rả tán dóc. Mai Bình vô tư thì thào bên tai Mai Như với giọng chắc như đinh đóng cột, “Tam tỷ tỷ, hồi nãy ta ở chỗ lão tổ tông và nghe người ta bảo Yến Vương điện hạ không muốn lấy tỷ. Hình như điện hạ đã thẳng thừng từ chối đại bá phụ.”

Mai Như sửng sốt ồ lên.

“Bình tỷ nhi! Muội nói bậy gì đó?” Mai Thiến khẽ quát cạnh bên.

Mai Bình thè lưỡi rồi hấp tấp xin lỗi, “Tam tỷ tỷ, ta không cố tình, ta chỉ nghe nói…”

“Ta biết mà.” Mai Như không muốn Bình tỷ nhi khó xử nên vội trấn an.

Nói xong là nàng lập tức nhìn mặt đất. Không hiểu sao Mai Như bỗng nhớ đến lời hứa đêm qua của Phó Tranh, A Như, ta biết nàng không muốn lấy ta… Nếu tiết lộ dù chỉ một chữ thì ta chẳng chết tử tế được…

Mai Như im phăng phắc.

Nàng vốn chẳng muốn lấy Phó Tranh, vì vậy đảm bảo hắn sẽ không hạ mình đi cầu hôn. Mai Như đã dự đoán việc này từ trước và chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, cùng lắm là cái tiếng ngạo mạn của nàng lại gia tăng thôi.

Suy nghĩ trên khiến Mai Như mím môi nhịn cười, nàng sai Tĩnh Cầm đi rửa sạch một mâm táo ngọt để bưng lên.

“Tam muội muội đừng nghĩ nhiều.” Mai Thiến an ủi, “Bình tỷ nhi chỉ nghe người ngoài nói, đâu ai biết điện hạ thực sự nghĩ gì.”

Phó Tranh, Phó Tranh, lại là Phó Tranh. Mai Như chợt thấy kiệt sức, nàng cười đáp lời, “Ta không xứng với điện hạ, phúc này để người khác hưởng đi.”

Mai Thiến nhận xét, “Trong mắt ta, nếu ngay cả tam muội muội cũng không xứng với điện hạ thì trên đời chẳng ai xứng nữa.”

Mai Thiến luôn giữ lễ nghĩa, nàng ấy chẳng mấy khi ăn nói khác thường vậy. Mai Như thoáng ngỡ ngàng, song nghĩ đến kiếp trước Phó Tranh làm mọi thứ vì nhị tỷ tỷ là nàng lạnh nhạt cụp mắt xuống, “Nhị tỷ tỷ cứ đùa.”

Mai Thiến không nói gì thêm, hai tỷ muội thấy Mai Như ủ rũ nên chỉ ngồi một lát rồi đi luôn. Mai Như ngồi đơn độc trên chiếc giường cạnh cửa sổ phía nam, tay nàng vân vê một quả táo. Thiếu nữ cắn một miếng là cảm nhận được độ giòn lẫn vị ngọt của táo, nhưng lòng nàng lại cay đắng. Mai Như ném táo xuống và nhẹ nhàng thở hắt ra.

Toàn thân nàng uể oải khó tả, vì vậy nàng bảo Tĩnh Cầm hầu hạ nàng ngủ nghỉ.

Hôm ấy lúc nàng tỉnh dậy thì mặt trời đã ngả về tây, Mai Như bèn đến phòng Kiều thị dùng bữa. Khi nàng tới, Mai Dần, Mai Tương, Kiều thị, và cô nhóc Nguyệt tỷ nhi đều có mặt. Mai Như mới bước vô là mọi người nhìn nàng chằm chằm, Nguyệt tỷ nhi cũng nhìn theo chứ không thèm chơi đèn con thỏ.

Cả phòng nhìn chòng chọc làm Mai Như đoán họ đang nghĩ cách an ủi nàng vụ Phó Tranh từ chối cầu hôn. Mai Như hơi ngượng song đành giả bộ chưa hay biết gì.

Kiều thị kéo nàng lại gần, bà vén tóc con gái rồi dịu dàng gọi “Tuần Tuần”, sau đấy bà tiếp tục nhìn nàng.

Ánh mắt chăm chú của bà khiến Mai Như mất tự nhiên, nàng chả biết phản ứng sao nên chỉ cười trừ. Tuy nhiên, bầu không khí quái dị trong căn phòng mách bảo nàng rằng có chuyện chẳng lành.

Nguyệt tỷ nhi cầm đèn con thỏ mà nhanh nhảu cười toét miệng, “Cô cô, cháu sắp có dượng.” Bây giờ cô nhóc nói chuyện lanh lắm.

Mai Như sững sờ, hai hàng lông mày cong cong nhíu lại.

Dượng?

Kiều thị nắm tay nàng, trông mặt bà khoan khoái vô cùng, “Tuần Tuần, hôm nay Yến Vương điện hạ xin hoàng thượng ban thánh chỉ tứ hôn.”

“Hắn cầu hôn ai?” Mai Như biến sắc.

Kiều thị vui vẻ trả lời, “Là con đó, Tuần Tuần.”

Đầu óc Mai Như choáng váng, khung cảnh trước mắt nàng đột ngột biến thành màu đen.