Cô ngửa đầu nhìn anh một hồi lâu mới trợn tròn mắt, khó tin hỏi: “Đây là… Anh tự làm sao?”

“Đúng vậy.” Anh cười, “Nếu không sao chiều hôm qua lại mất tích chứ.”

Cô suy nghĩ thật lâu xem nên nói gì nhưng cuối cùng chỉ siết chặt viền bảng màu, sợ nó rơi xuống: “Anh không nói gì với em hết.”

“Nói thì còn gì bất ngờ nữa.” Giang Tố nhìn cô, hỏi: “Sao lại cất đi?”

“Em không dùng, giữ gìn nó.” Cô nói, “Nhỡ làm rơi bể thì sao? Có phải anh làm cái này rất lâu không?”

“Không lâu lắm, chỉ một buổi chiều thôi.”

“Chủ yếu là ban đầu làm không quen nên phải làm lại mấy lần.”

Cô cẩn thận lau sạch màu trong bảng, sau đó nói: “Vậy em cất đi, giữ gìn đồ quý giá.”

“Giữ gìn làm gì?”

“Sau này làm kỷ niệm đó.”

Cô vừa nói dứt lời, căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh.

Có lẽ ba tuần qua họ che giấu quá tốt nên đến bây giờ không một ai nhắc nhở sự thật rằng họ chỉ còn lại một tháng.

Cô chỉ muốn lưu giữ một chút gì đó mà thôi.

Mấy món đồ như giày, quần áo đều là đồ sẽ thay đổi, không thể cất giữ lâu dài, hoa hồng lại chỉ sống được trong thời gian ngắn, còn chiếc bảng màu gốm sứ này nếu trưng bày trong tủ thì có thể bảo tồn nó lâu thật lâu, vẫn sẽ mới tinh.

Mãi lâu sau không ai chủ động nói chuyện, cho đến khi nhà sản xuất phim đi đến gõ cửa phòng, lịch sự nhắc nhở cô lát nữa phải đi vẽ bổ sung hoa văn cho người khác.

Vài tiếng sau đó cả hai người đều bận tối mắt tối mũi, đến khi gặp lại nhau, ai cũng ngầm hiểu trong lòng, không ai nhắc lại chủ đề này.

Anh hỏi: “Buổi tối em muốn làm gì?”

“Xem phim được không anh?” Cô hỏi, “Công ty bạn em làm có sản phẩm mới, gửi cho em một chiếc máy chiếu, em muốn xem thử dùng có ổn không.”

Anh đáp được.

Cô thường cảm thấy quan hệ giữa họ không được chân thực, giờ phút này cũng vậy, nhưng chẳng mấy chốc cô đã quên đi suy nghĩ này, như bây giờ là đủ rồi, cô tự nhủ với chính mình.

Lấy máy chiếu xong, Giang Tố đến phòng cô. Từ trước đến nay, anh không bao giờ bắt cô phải ngửa đầu mà sẽ tự động chiều theo ý cô.

Tóc anh vẫn chưa được sấy khô hẳn, chỉ mới khô một nửa, từ lâu cô đã biết anh có thói quen như vậy, bất kể mọi người khuyên nhủ thế nào, anh vẫn chỉ sấy khô một nửa và sau đó làm việc của mình.

Đối với anh, thời gian thật sự vô cùng đáng quý.

Nhưng anh lại tùy ý như vậy, lãng phí tất cả thời gian rảnh cho cô.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện lại nhanh chóng bị cô gạt bỏ đi, nhỡ đâu anh không cảm thấy lãng phí thì sao, cô nghĩ thầm.

Cô phát hiện hình như bản thân đã thay đổi một chút rồi, từ sau khi ở bên cạnh anh, cô luôn được nghe rất nhiều lời khen ngợi, tán dương, khẳng định, điều ấy đã đền bù cho sự tự ti, yếu ớt, thấp kém đã từng tồn tại trong cô.

Cô bắt đầu cảm thấy mình cũng đáng giá, chứ không phải chỉ đang tự thuyết phục chính mình.

Cô cầm lấy máy sấy bên cạnh, anh mặc một bộ quần áo ở nhà bằng vải nhung san hô, dưới ống quần lộ ra một góc nhỏ mắt cá nhân, anh đang ngồi xếp bằng dưới thảm nghiên cứu máy chiếu. Cô bật máy sấy, không khuyên nhủ tóc ướt sẽ hại sức khỏe gì gì đó — Cô biết anh chắc chắn hiểu rõ điều này. Cô luồn tay vào tóc anh, hỏi nhỏ: “Có nóng không anh?”

Gió nóng từ máy sấy len lỏi vào tóc anh, đi kèm đó là những ngón tay mềm mại của cô luồn qua từng sợi tóc.

“Không nóng.” Anh nói.

Cô chậm rãi sấy tóc cho anh, đến khi tóc đã khô gần hết thì anh cũng đã nghiên cứu máy chiếu xong.

Cô nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc sắp khô hẳn của anh, chợt có một cảm giác thỏa mãn vô hình. Cô cười bảo: “Giống lông của cún con.”

Xúc cảm rất dịu nhẹ, cô nhẹ nhàng chuyển động ngón tay.

Giang Tố ngửa đầu, đưa mắt từ phía trước ra phía sau nhìn cô. Cô vẫn mỉm cười, thật ra từ sau khi hẹn hò với anh, cô rất hay cười híp mắt như vậy, kỳ lạ thay, tâm trạng bất ổn cả ngày hôm nay đã kết thúc vào lúc này.

Anh nói: “Bọng mắt em đẹp.”

“Em á?” Cô cảm thấy kỳ quái: “Bọng mắt đâu có dài như vậy nhỉ?”

“Vậy à.” Cuối cùng anh bật cười, giơ tay ôm cô đến trước người mình: “Vậy để anh ngắm một chút nào.”

Cả người cô được anh ôm trọn vào lòng, máy sấy tóc chưa kịp cất đi bị anh cầm lấy để qua một bên, sau đó anh nói: “Không có, không phải bọng mắt mọi người đều dài hơn thế này à.”

Thật sự rất kỳ lạ, trong mắt anh tại sao cô luôn thế này cũng đẹp, thế kia cũng xinh.

Cô thẹn thùng không nhìn vào mắt anh nữa, lắc lư nhẹ bả vai, cầm remote điều khiển hỏi: “Anh muốn xem phim gì?”

“Em thì sao? Muốn xem phim gì?”

Anh co chân lại, đổi sang một tư thế khác, thế là cô ngồi lọt thỏm vào giữa hai ch@n anh, nhẹ nhàng ngã ra sau dựa vào người anh.

Trong phòng tắt đèn, chỉ có ánh sáng từ máy chiếu rọi vào mặt cô, cô tập trung tinh thần xem phim được đề cử trên trang chủ.

Hình như cứ chọn phim có điểm đánh giá cao thì sẽ không sai đâu.

“Titanic nhé? Hay là Léon?”

“Đều không ở bên nhau.”

Lần đầu tiên anh từ chối đề nghị của cô, sau đó ghé đến sát cổ cô hỏi: “Không thể chọn một kết thúc đẹp sao?”

__

Lời tác giả:

Không thể chọn một kết thúc đẹp sao? (x)

Chúng ta không thể có kết thúc đẹp sao? (√)

Phần trước chủ yếu viết nữ chính chạy về phía nam chính, phần sau chủ yếu viết nam chính chạy về phía nữ chính =v= Rất là yêu, đừng lo nha.

Nhan sắc của Tiểu Thính được xem là đẹp trong những người bình thường, không phải nét đẹp giáng trấn có thể làm nghệ sĩ nữ nhưng Giang Tố yêu cô ấy, nên luôn cảm thấy cô ấy xinh đẹp nhất, so với các ngôi sao nữ xinh đẹp trong giới thì cô còn xinh đẹp hơn.