Chương 57: Đừng Vui Mừng Quá Sớm

Hôm nay là cuối tuần, cả nhà Trần Ninh và Tống Sính Đình đi tới trung tâm thương mại Thiên Hà mua sắm.

Cả nhà lái xe đi tới trung tâm thương mại Thiên Hà. Trần Ninh bảo Tống Sính Đình và bố mẹ vợ đưa con gái vào trong trước rồi tự mình lái xe tới bãi đỗ xe.

Tống Sính Đình đi lên khu bán quần áo ở tầng ba. Tất cả cửa hàng ở đây đều là tiệm chuyên bán đồ hiệu, gì mà Gucci, Chanel, LV, Hermes, vân vân, muốn gì có đó.

Thời gian gần đây, Trần Ninh thường cùng Tống Sính Đình đi mua quần áo vì vậy cô không hề thiếu quần áo. Lần này cô chủ yếu là muốn mua mấy bộ đồ cho bố mẹ.

Bố mẹ đã vắt vả cả đời, cuộc sống bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, nhưng hai người vẫn mặc quần áo rẻ tiền.

Thậm chí Mã Hiểu Lệ có rất nhiều quần áo đều là từ bảy tám năm trước, có cái đều đã giặt bạc màu.

Cô bề con gái, đưa bố mẹ vào cửa hàng chuyên bán Gucci.

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ rất ít khi tới những cửa hàng đồ hiệu cao cấp thế này. Tống Trọng Bân nhìn cửa hàng được trang trí rất cao cấp, còn có đủ loại quần áo muôn màu. Ông đè thấp giọng mà hỏi Tống Sính Đình: “Con gái, quần áo chỗ này có lẽ rất đắt nhỉ?”

Tống Sính Đình cười: “Cũng tạm, lần này con là muốn mua vài bộ đồ tốt cho bố mẹ.”

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe nói là muốn mua quần áo cho họ thì đều có chút ngắn người. Họ rất ít khi mua quần áo đắt tiền.

Mã Hiểu Lệ lén nhìn giá của một bộ đồ trên giá đỡ. Lúc bà nhìn thấy giá 28.

ở bên trên thì liền trừng lớn mắt, vội kéo chồng một cái, thấp giọng: “Trời ơi, một bộ đồ mà gần ba vạn.”

Tống Trọng Ban cũng giật cả mình, vội nói: “Đắt quá rồi, không mua nỗi, chúng ta vẫn là đến cửa hàng HLA mua đi. Một bộ ở đây cũng có thể mua một trăm bộ ở đó rồi.”

Tống Sính Đình vừa muốn nói không sao, bây giờ nhà họ mua được.

Nhưng cô còn chưa nói thì bên tai vang lên một tiếng nói sắc nhọn của một người phụ nữ: “Này này này, các người không có tiền mua thì sờ lung tung làm gì, động vào bản rồi thì các người mua nổi không?”

Một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, thẻ nhân viên trước ngực ghi cửa hàng trưởng Tiêu Hồng, vẻ mặt khó chịu đi tới.

Mã Hiểu Lệ giống như chột dạ mà vội buông mác giá ra, bà xấu hỗ nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý. Hơn nữa tôi đã rất cẩn thận không làm bản quần áo, tôi chỉ là cầm lấy mác giá xem chút mà thôi.”

Tiêu Hồng lạnh lùng mắng: “Mác quần áo là thức mấy người có thể tùy tiện động vào sao? Ghét nhất là mấy người nông thôn chân bùn đất mấy người, không chút giáo dục nào cả. Bà nói mấy người không có tiền chạy tới đây làm gì, đi xem HLA rẻ mạt của mấy người không phải là được rồi sao, đúng là muốn ăn mắng mài!”

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đỏ bừng mặt, vội nói ngại quá, sau đó liền kéo Tống Sính Đình rời đi.

Tống Sính Đình vô cùng tức giận, nói: “Bố mẹ, chúng ta không thể cứ đi như vậy được.”

Tiêu Hồng chống nạnh, cười lạnh: “Ha, mắng mấy người vài câu, mấy người liền không phục rồi. Không phục thì lấy tiền ra mua đồ đi, mua bộ này đi chứ. Mấy người có tiền này không?

Nghèo rách!”

Tiêu Hồng đã chú ý tới Tống Sính Đình mặc đồ không tệ. Cô ta biết Tống Sính Đình có lẽ là dân văn phòng, đưa bố mẹ ở nông thôn tới mua sắm.

Nói không chừng kiểu dân văn phòng như Tống Sính Đình làm liều thì cũng có thể mua được một vài bộ đồ trong này.

Vì vậy bà ta cùng lúc sỉ nhục cả nhà Tống Sính Đình thì cũng cô ý khích tướng họ.

Tống Sính Đình nếu không có tiền mua thì cô ta liền có thể mắng cho Tống Sính Đình sắp mặt. Nếu Tống Sính Đình thật sự miễn cưỡng mà mua vài bộ thì cô ta cũng có thể lấy được chút hoa hồng.

Cô ta lúc này không sợ gì, vẻ mặt thách thức mà nhìn Tống Sính Đình.

Tống Sính Đình bị thái độ của đối phương chọc giận, định trực tiếp mua bộ đồ giá tám vạn này.

Nhưng lúc này Trần Ninh đi vào, trầm giọng: “Sao vậy?”

Cả nhà Tống Sính Đình vốn vừa thẹn vừa giận, nhìn thấy Trần Ninh đi vào thì tâm trạng liền ỗn định hơn nhiều.

Trần Ninh xuất hiện khiến họ tự nhiên có một loại cảm giác an toàn.

Tống Thanh Thanh ở trong lòng Tống Sính Đình liền nói thẳng: “Bố, cô này nói nhà chúng ta nghèo rách mồng tơi, nói chúng ta không mua nổi quần áo ở đây, muốn đuổi chúng ta đi.”

Trần Ninh nhìn Tiêu Hồng.

Tiêu Hồng không sợ, thậm chí còn ngạo mạn mà nhìn Trần Ninh.

Trần Ninh nhìn Tiêu Hồng giống như nhìn con gà chọi, khóe miệng nhéch lên.

Anh tiện tay lấy ra một chiếc thẻ bạch kim, lắc lư trước mặt Tiêu Hồng một cái, mỉm cười nói: “Không biết thẻ này có thể mua toàn bộ quần áo trong cửa hàng này của các người không?”

Thẻ bạch kim do American Express phát hành, dùng được trên toàn cầu, không giới hạn số tiền.

Lúc Tiêu Hồng nhìn thấy thẻ bạch kim trong tay Trần Ninh thì liền kinh ngạc.

Tiếp đó trong mắt cô ta liền lộ ra tia vui mừng. Vẻ ngạo mạn lúc nãy không thầy đâu, khuôn mặt dày cộm phán liền lộ ra nụ cười xu nịnh, vô cùng nịnh bợ mà nói: “Có thể, đương nhiên có thể, tiên sinh, thẻ đen này của ngài mua một trăm cái cửa hàng như chúng tôi, cũng không thành vần đè.”

Tiêu Hồng liền xin lỗi liên hồi với Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ.

Thái độ nịnh bợ, khiến người ta xem thường.

Một nhà Tống Sính Đình đều xem thường hành vi của Tiêu Hồng.

Nhưng da mặt Tiểu Hồng rất dày. Cô ta nịnh hót Trần Ninh: “Tiên sinh, ngài muốn mua quần áo gì đây, tôi lựa cho ngài.”

Trần Ninh tùy ý chỉ: “Dãy này! Dãy này, còn có dãy này!”

Tiêu Hồng nghe vậy thì hưng phấn đến đỏ bừng mặt. Đại gia, đúng là đại gia, mua đồ mua nguyên dãy, có lẽ hoa hồng của cô ta đã là mười mấy vạn rồi!

Cô ta vô cùng kích động, vội dặn dò nhân viên bên cạnh: “Máy người còn đứng ngắn ra đó làm gì, còn không mau đi lấy mấy bộ đồ đó qua đây!”

Cô ta cùng mấy nhân viên giống như dỡ đồ, loạn xạ mà gỡ hết hơn nữa quần áo trên giá xuống.

Cô ta cười với Trần Ninh: “Tiên sinh, những đồ mà ngài nói tôi đều lấy xuống hết cho ngài rồi, bây giờ gói đồ thanh toán sao?”

Trần Ninh không nói gì, chỉ bình tĩnh nói: “Vui không?”

Tiêu Hồng vội cười nói: “Vui, tôi thật sự rất vuil”

Trần Ninh hững hờ: “Đừng vui quá sớm, vì tôi sẽ không mua nữa.”

Tiêu Hồng trừng lớn mắt, thất thanh: “Cái gì?”

Trần Ninh lạnh giọng: “Quần áo ở tiệm này, ngay cả xem giá cũng không cho, chúng tôi sao phải mua đồ của mấy người?”

Trần Ninh nói xong, lại nói với Tống Sính Đình bọn họ: “Bố mẹ, Tiểu Đình, chúng ta qua tiệm đối diện mua, quần áo ở đây không cần cũng được.”

Tống Sính Đình và Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ bị Trần Ninh làm cho á khẩu, đáy lòng không kìm được mà dâng lên tia khoái chí, cùng Trần Ninh đi qua cửa hàng Hermes đối diện.

Không tới nửa tiếng sau, một nhà Tống Sính Đình liền xách bao lớn bao nhỏ mà đi ra trong những lời chào tạm biệt của nhân viên cửa hàng Hermes.

Hermes cao cấp hơn Gucci nhiều. Mấy bao lớn bao nhỏ này có lẽ nhà Trần Ninh đã mua ít nhát mấy chục vạn!

Tiêu Hồng nép trong cửa hàng Gucci, nhìn thấy một màn này mà mặt xanh lè.