Chương 1342:

 

Quả thực!

 

Phó gia không chỉ là tập đoàn nỗi tiếng ở Thủ đô, hơn nữa quan hệ của Phó gia cùng lãnh đạo ở Thủ đô đều không tồi.

 

Lão đại trong vòng tròn ngầm, cam tâm vì Phó Hồng Nho chạy việc.

 

Phó thị tôn Thủ đô – Lý Khánh Xuân, là khách quen của Phó Hồng Nho.

 

Các vị ông chủ trong giới kinh doanh, ngày thường nhìn thấy Phó Hồng Nho cũng phải cung kính.

 

Có thể nói mọi người từ mọi tầng lớp xã hội đều phải cho Phó Hồng Nho vài phần tình mọn.

 

Giống như Trần Ninh thẳng thắn không coi Phó gia ra gì, Phó Hồng Nho vẫn là lần đầu tiên đụng phải.

 

Ông ta rất muốn biết, Trần Ninh có địa khí gì, dám can .

 

đảm kêu gào với ông ta?

 

Dựa vào cái gì?

 

Trần Ninh cười cười, thong dong bình tĩnh nói: “Dựa vào.

 

bốn chữ, chí khí hùng hồn.”

 

*Có lý đi khắp thiên hạ, vô lễ nửa bước khó đi.”

 

“Con trai ông gây sự, đùa giỡn vợ tôi, khiêu khích tôi, tôi dạy cho anh ta một chút đau khổ.”

 

“Ông làm cha, con trai phạm sai lầm, không nên bồi tội nói xin lỗi tôi sao?”

 

Phó Hồng Nho nghe vậy nở nụ cười!

 

“Đạo lý?”

 

“Tiểu tử cậu đại khái không biết, nắm đấm mới là đạo lý quyết định chứ?”

 

*Tôi nơi này có máy trăm bảo vệ, mỗi người bọn họ một quyền, liền có thể đánh cậu thành thịt nát.”

 

“Cậu ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được, còn nói với tôi đạo lý gì?”

 

“Bây giờ tôi sẽ cho cậu một cơ hội, cậu ngoan ngoãn lăn qua, quỳ xuống dập đầu xin lỗi con trai tôi, sau đó cậu .

 

đánh con trai tôi như thế nào, để cho con trai tôi đánh trả .

 

lại gấp đôi.”

 

“Có lẽ, tôi có thể tha cho cậu một làn.”

 

“Nghe rõ ràng, chỉ là có lẽ!”

 

Tất cả mọi người ở hiện trường nghe vậy, đều thương hại nhìn Trần Ninh.

 

Tống Sính Đình càng ôm con gái, đi đến bên cạnh Trần Ninh, một tay nắm tay Trần Ninh, không tiếng động tỏ ra cô sẽ cùng Trần Ninh vinh nhục cùng hưởng.

 

Hiện trường vui mừng nhất chính là Phó Văn Bân.

 

Phó Văn Bân trở tay lau vết máu trên mặt, cười dữ tợn nhìn Trần Ninh: “Tiểu tử, anh đại khái không nghĩ tới, anh sẽ rơi vào tay tôi nhanh như vậy đi?”

 

Trần Ninh cười cười: “Tôi nói đạo lý với các người, các người lại muốn nói vũ lực với tôi.”

 

“Cũng được, tôi sẽ để cho hai thủ hạ của tôi cùng các người chơi đùa.”

 

“Nhưng, hy vọng các người làm con rùa sẽ cứng rắn đến cùng, đừng đến lúc tôi nới vũ lực với các người, các người lại sợ hãi, chạy tới cùng tôi bắt đầu giảng đạo lý.”

 

Nhóm người Phó Hồng Nho, nghe thấy lời của Trần Ninh, đều cười lạnh.

 

Phó Hồng Nho có hứng thú nói: “Hai thủ hạ của cậu, muốn đối kháng hơn 500 bảo vệ dưới tay tôi?”

 

Trần Ninh cười khẽ: “Không sai, chỉ có hai thủ hạ của tôi, đã hoàn toàn đủ rồi.” Ị “Nếu hai thủ hạ của tôi không thể xuyên thủng nhóm người của người, cho dù tôi thua, ông nói thế nào liền thế ây.