Dứt lời, tay Lục Phong Châu run lên, di động rơi xuống mặt đất, đáy mắt dần dần hiện lên một tia lúng túng.
 
Cậu không dám nhìn thẳng Đường Uyển Tâm, khom lưng nhặt di động lên, ho khan một tiếng, “Cậu, cậu không uống, tôi uống!”
 
Nói xong cũng không đợi Đường Uyển Tâm đáp lại, cướp lấy cái ly trong tay cô, mở nắp, ngửa đầu uống.
 
“Này, coi chừng bỏng.” Khi Đường Uyển Tâm nói những lời này, Lục Phong Châu đã uống xong hai hớp.
 
Đừng nói, đúng thật là nóng chết đi được.
 
Nhưng mà, một thằng con trai không thể tỏ vẻ lúng túng trước mặt con gái được, cho nên vì thể diện, mặt ngoài nhất định phải chống đỡ.
 
Không quan tâm nóng hay lạnh, cậu lại uống thêm, lúc này, đã không còn đơn giản chỉ là bỏng nữa rồi, quả thực là ngọt chết người, hình như cậu lỡ tay cho quá nhiều đường rồi.
 
Đường Uyển Tâm thấy anh uống xong, nhịn không được mà bật cười, cười đến mức không dừng lại được, cô cười đến sốc cả hông.
 
Nếu kẻ khác dám cười mình như vậy, Lục Phong Châu nhất định tức giận, chẳng những nổi nóng, mà còn phải chửi cho kẻ đó một trận, nếu còn cảm thấy không vừa ý, thì trực tiếp dùng nắm đấm, chỉ là ——
 
Đối phương là Đường Uyển Tâm, giống như hết thảy đều thay đổi, tâm tình cũng thoải mái, khóe mắt cũng theo gương mặt tươi cười của cô, hơi hơi cong lên.
 
Lưu Môn Đình nằm bò trên cửa sổ, tay chống cằm, chớp chớp đôi mắt nhỏ hiếu kỳ nhìn cậu : “Anh Châu, anh cười gì vậy? Nói nghe một chút ”
 
Tiếp đón cậu ta là một quyển sách Lục Phong Châu tùy tiện ném qua.
 
Lưu Môn Đình cảm thấy tình huynh đệ plastic của bọn họ có thể phá sản được rồi, giá trị tình chỉ bằng số âm này, không có gì đáng để duy trì nữa.
 
Lần này Lục Phong Châu làm như vậy, trực tiếp làm Đường Uyển Tâm hài lòng, lúc trước bởi vì sự việc chìa khóa nên mới bày ra bộ mặt lạnh với anh, bây giờ tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
 
“Anh Châu, em đói bụng, chúng ta đi ăn đi.”
 
Lục Phong Châu liếc Lưu Môn Đình, hiện tại trong miệng cậu chỗ ngào cũng là cảm giác ngọt ngấy, ăn gì cũng không có khẩu vị, nhưng mà Đường Uyển Tâm cũng phải ăn, cậu nói với Lưu Môn Đình, "Cậu đi chiếm chỗ đi.”
 
Lưu Môn Đình: "Được”. Cho Tiểu Đào một ánh mắt, hai người cùng nhau rời đi.

 
“Đi ăn cơm thôi.”
 
"Được"
 
Bị Lục Phong Châu làm cho khó xử, cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với bọn họ, Mạnh Lan cũng ngoan ngoãn, yên tĩnh vài ngày, không làm ra việc gì quá đáng, cũng đã vài ngày không đến Đường gia.
 
Đường Uyển Tâm vì thế mà vui vẻ vài ngày. Cô hiện tại ngoại trừ học tập ra, nhiệm vụ chủ yếu chính là thúc đẩy, kéo giãn tình cảm của bố cô dành cho Mạnh Hinh, làm cho quan hệ của hai người phai nhạt dần đi, khiến cho bọn họ cả đời không qua lại với nhau.
 
Ngày mười lăm tháng năm, bầu trời trong xanh, bên ngoài nhiệt độ cũng đã lên cao lên không ít, lá cây lại càng thêm xanh biếc.
 
Lớp ba làm xong một bài thi trắc nghiệm, mỗi người ai cũng có chút uể oải nằm bò trên bàn.
 
Chủ nhiệm lớp đi vào phòng học, chiếm dụng năm phút giải lao để thông báo, “Ngày mai họp phụ huynh, hy vọng tất cả phụ huynh các bạn học sinh đều có thể tham gia.”
 
Dứt lời, tiếng kêu rê n nổi lên bốn phía. Các bạn học sinh đối với việc họp phụ huynh sẽ rất bài xích, bởi vì mỗi lần họp xong, những phụ huynh có con đạt thành tích xuất sắc thì vô cùng vui vẻ, mà phụ huynh của những đứa học kém, sắc mặt từng người so với người khác lại càng kém hơn.
 
Đường Uyển Tâm không cần lo lắng về cuộc họp phụ huynh này, ngoại trừ lý do thành tích của cô rất tốt ra, quan trọng nhất chính là Đường Thắng khác các bậc phụ huynh, ông không quá chú trọng việc học tập của cô.
 
Dùng một câu nói của Đường Thắng chính là, thành tích tất nhiên rất quan trọng, nhưng đối với một người, tâm tính lại càng quan trọng hơn. Cầm lên được thì bỏ xuống được, mới là người hữu dụng.
 
Trong lúc mọi người đều úp mặt lên bàn kêu gào, Mạnh Lan khuôn mặt tươi tỉnh hẳn, môi  cong lên, mấy ngày nay cô ta không đến Đường gia, là bởi vì sợ Đường Thắng, lần này quá tốt, cơ hội đến rồi.
 
Đôi mắt liếc về phía Đường Uyển Tâm, sau lại chuyển qua người đang nằm bò trên bàn che mặt ngủ - Lục Phong Châu.
 
Ánh mắt càng ngày càng sắc bén, thứ cô ta không chiếm được, dựa vào cái gì Đường Uyển Tâm có thể có được.
 
Nằm mơ!
 
Đừng nói, thật đúng là có người đang nằm mơ.
 
Tối hôm qua Lục Phong Châu đi đánh quyền, vẫn là câu nói kia, không phải vì tiền, chỉ là  chút sở thích. Đối thủ tối hôm qua không dễ giải quyết, bọn họ đánh ba trận, cuối cùng còn thi đấu thêm giờ. Kết quả —— đương nhiên là cậu thắng.
 
 
Nhưng mà, cái giá phải trả chính là đến tận khuya cậu mới ngủ, lúc này ghé vào trên bàn, bắt đầu nằm mơ.
 
Phong cảnh trong mơ quả thật sinh động, cảnh tượng rất đẹp, chủ yếu chính là bên trong giấc mộng đấy, Đường Uyển Tâm mặc một chiếc váy ngắn không ngừng nhảy múa, đôi chân trắng nõn thon dài thực mê người.
 
Cậu cười chạy tới, bế cô lên, hai người cùng nhau xoay tròn lên, tiếng cười vang dội, phiêu đãng đến địa phương xa xôi.
 
Lục Phong Châu cười cười, thế nhưng lại cười ra tiếng.
 
Lưu Môn Đình vươn ngón tay ra chọc chọc cánh tay cậu, “Anh Châu, tỉnh tỉnh, mau tỉnh.”
 
Sau một lúc lâu, Lục Phong Châu mở mắt ra, ánh mắt có chút mơ màng, cho rằng trước mắt chính là Đường Uyển Tâm, khóe miệng mới vừa cong lên, lại bị một giọng nói cắt ngang.
 
“Anh Châu, họp phụ huynh anh để ai tới tham gia?” Lưu Môn Đình do dự trong chốc lát, “Lần này em thi quá kém, nếu không tìm một phụ huynh tạm thời nào đó đối phó một chút?”
 
Lục Phong Châu không phản ứng cậu ta.
 
Cậu ta tiếp tục nói: “Anh nói xem ngày thường anh cũng không học tập, vì sao mỗi lần thi thành tích còn cao hơn em, không công bằng, thật là không công bằng.”
 
Bên cạnh có người nghe được Lưu Môn Đình oán giận cười ra tiếng, “Thành tích của cậu ta cao hơn cậu?”
 
“Anh ấy mỗi lần đều là thứ hai từ dưới lên, tớ mỗi lần đều là thứ nhất từ dưới lên, cái này còn không phải là cao hơn à.”
 
“Phốc.” Bốn phía thiếu chút nữa không khống chế được tiếng cười.
 
Lục Phong Châu đứng dậy, tay đan lại phía dưới nói, “Lần sau thi cho cậu đứng thứ hai.”
 
Lưu Môn Đình: “…” Tiến bộ hơn một người cũng là tiến bộ.
 
Chủ nhiệm lớp lại nói thêm vài câu, sau đó đi ra ngoài.
 
Chủ nhiệm chân trước mới vừa rời đi, đã có người cầm bài thi đi tới trước mặt Đường Uyển Tâm, tay đẩy mắt kính dày nặng trên mũi xuống. “Bạn học Đường Uyển Tâm, cậu có thể giúp tớ giảng lại đề này một chút không ?”
 
Nam sinh vóc dáng rất cao, nhưng nói chuyện lại rất thẹn thùng, lớn lên gầy, lúc cười lên đôi mắt híp lại thành một đường chỉ.
 
Đường Uyển Tâm cười đáp: "Được."

 
Nam sinh mở ra bài thi, lúc giảng bài, đầu hai người sáp lại càng ngày càng gần. Mắt thấy sắp chạm vào nhau ——
 
“Bang.” Một trang bài thi trống đập tới giữa bọn họ.
 
Đường Uyển Tâm ngước mắt nhìn về phía Lục Phong Châu, “Làm gì?”
 
Lục Phong Châu nhướng mày, “Giảng đề.”
 
Đường Uyển Tâm rũ mắt nhìn lại, khó hiểu hỏi: “Đề nào?”
 
Lục Phong Châu như đại gia nói: “Tất cả”. Kỳ thi lần này, cậu để trống rất nhiều đề, vừa vặn có thể dùng để làm lấy cớ.
 
“Vậy cậu chờ chút, tớ giảng cho cậu ấy xong đã.”
 
Ánh mắt Lục Phong Châu âm dương quái khí, như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn về phía nam sinh bên cạnh, như hận không nghiền nát cậu ta, nam sinh run rẩy cầm lấy bài thi “Tớ..tớ biết rồi. Cảm ơn cậu Đường Uyển Tâm.”
 
Lục Phong Châu trừng mắt nhìn cậu ta.
 
Nam sinh lại phun ra hai chữ, “Bạn học.”
 
Đường Uyển Tâm cười cười, “Mọi người đều là bạn học, hỗ trợ nhau chuyện nên làm, nếu cậu còn phần nào chưa hiểu có thể hỏi tớ.”
 
“—— được.” Nam sinh không dám dừng lại lần nữa, cầm lấy bài thi rồi biến mất.
 
Lục Phong Châu ngồi vào vị trí vừa rồi của cậu ta, một tay chống cằm, chăm chú nhìn Đường Uyển Tâm.
 
Đường Uyển Tâm cầm bút hỏi: “Chỗ này cậu có hiểu không ?”
 
Lục Phong Châu lắc đầu.
 
“Đây thì sao?”
 
Tiếp tục lắc đầu.
 
Kỳ thật, anh không phải không biết, chỉ là lười không muốn học thôi.
 
Đường Uyển Tâm đem bài thi khép lại, “Từ hôm nay trở đi, buổi chiều tan học tớ sẽ phụ đạo cho cậu.”
 
Lục Phong Châu kìm nén không nhếch môi lên, nghiêm trang nói: “Được.”
 
-
 
Buổi chiều tan học, Đường Uyển Tâm phụ đạo cho Lục Phong Châu một tiếng, để bồi thường Lục Phong Châu sẽ đạp xe đưa cô về.
 
Phía cuối chân trời, sắc đỏ của hoàng hôn chậm rãi tắt dần.
 
Đường Uyển Tâm ngồi sau, tay nắm nhẹ lấy áo Lục Phong Châu .
 
Đột nhiên tốc độ xe nhanh hơn, cả người cô lao về phía trước, vì tránh cho ngã xuống xe, cô đành phải ôm cả vòng eo của Lục Phong Châu.
 
Môi Lục Phong Châu môi chậm rãi cong lên, dưới chân càng ra sức đạp. Gió thổi qua, những sợi tóc nhẹ bay trong làn gió, gương mặt kia càng thêm có vẻ sạch sẽ, ấm áp.
 
Đường Uyển Tâm đã rất lâu chưa tận hưởng qua cái cảm giác gió mát lướt qua mặt như vậy, cô dang ra hai tay chậm rãi nhắm lại mắt cảm nhận từng chút một. Trái tim từng chút từng chút nhảy lên, chưa bao giờ cô cảm giác bình yên đến thế .
 
Còn sống  ——
 
Thật tốt.
 
Lục Phong Châu chống chân xuống đất, dừng xe ở cửa.
 
Đường Uyển Tâm nhảy xuống, thuận tay cởi bỏ áo khoác bên hông, đây là trước lên xe Lục Phong Châu buộc vào cho cô.
 
“Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.”
 
Lục Phong Châu: “Tôi đây có phải hay không cũng cần cảm ơn cậu giúp tôi học bù.”
 
Đường Uyển Tâm cười ra tiếng, “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, cậu về đi.”
 

“Ừ.” Lục Phong Châu mặc thêm áo khoác, dùng sức đạp xe, vẫy tay tạm biệt, đi về phía trước.
 
Đường Uyển Tâm nhìn hắn biến mất ở trong bóng đêm, mới xoay người vào cửa nhà. Cô vừa bước vào một bước, sau lưng Đường Thắng cũng tiến vào.
 
Đường Uyển Tâm ôm lấy cánh tay Đường Thắng, cùng đi vào nhà ăn. Trong thời gian ăn cơm ba người vừa nói vừa cười. Đường Uyển Tâm là một đứa trẻ ấm áp, bữa cơm hôm nay, Đường lão phu nhân rất vui vẻ.
 
Sau khi ăn xong, Đường Uyển Tâm nghĩ đến việc họp phụ huynh ở trường, gõ cửa đi vào thư phòng, đứng sau lưng Đường Thắng, nhẹ nhàng giúp ông bóp vai.
 
“Ba, ngày mai trường bọn con họp phụ huynh, ba có rảnh không ?”
 
Đường Thắng tháo mắt kính, kéo cô từ đằng sau ra phía trước, “Chuyện liên quan đến con vĩnh viễn là chuyện lớn, mấy giờ nào?”
 
“Bốn giờ .”
 
“Được, bốn giờ ba nhất định đến đúng giờ.”
 
Đường Uyển Tâm cùng Đường Thắng hàn huyên thêm chốc lát, nhưng thấy ông thật sự rất bận, cười đi ra.
 
Mới vừa đi đến cửa, di động Đường Thắng vang lên, cô vốn không muốn nghe lén, chỉ là Đường Thắng ấn loa, bên trong truyền đến giọng nói của Mạnh Hinh.
 
“Anh yêu, anh có thể làm giúp em một chút chuyện không.”
 
"Em nói đi."
 
“Em ở nơi khác đóng phim, không thể quay về ngay lập tức, ngày mai Lan Lan có buổi họp phụ huynh, anh có thể đi thay em một lát."
 
“……”
 
Đường Thắng rơi vào trầm mặc.
 
Đường Uyển Tâm đứng lặng tại chỗ, thân thể vẫn không nhúc nhích, cô biết mà, đôi mẹ con này không làm việc xấu căn bản là không có khả năng. Hiện tại còn dám đánh chủ ý lên cuộc họp phụ huynh.
 
Bọn họ đây là quyết tâm muốn móc nối quan hệ với Đường gia.
 
“A Thắng, giúp đỡ em một lần được không?”
 
Sau một lúc lâu, “…… được.”
 
“Cảm ơn, cảm ơn anh nhiều, em bây giờ liền nói cho Lan Lan biết .”
 
Điện thoại tắt cũng thật nhanh, giống như rất sợ Đường Thắng sẽ đổi ý vậy.
 
Đường Uyển Tâm hít sâu một hơi, kéo cửa thư phòng, đem cửa đóng lại.
 
Cô trở về phòng ngủ, đứng yên ở phía trước cửa sổ, ngước mắt liếc hướng ra bên ngoài, Mạnh Lan, tốt nhất là mày nên bỏ cái tâm tư này đi, bằng không……
 
Tiếng chuông di động vang lên, làm ngắt quãng mạch suy nghĩ của cô, cầm lấy di động, ấn nghe.
 
“Đường Uyển Tâm sao? Tôi là Mạnh Lan.”
 
Bên kia truyền đến giọng nói vui sướng. “Nghe nói, chú Đường đồng ý đến tham gia họp phụ huynh cho tôi, phiền cậu thay tôi cảm ơn ông ấy. Lúc nãy tôi có gọi điện thoại cho ông ấy nhưng ông không nhận”
 
Trong lòng Đường Uyển Tâm biết, Mạnh Lan cố ý gọi cho cô.
 
Gương mặt Đường Uyển Tâm âm trầm, lạnh nhạt hỏi: “Cô thật sự muốn trở thành con gái Đường gia đến như vậy?”