Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Tiếu Oánh Ức vô cùng bất lực, cô muốn phản bác nhưng cũng không thể phản bác được.

Bởi vì những người này chỉ trích cũng không sai, Tập đoàn Tiếu thị xảy đến nguy cơ lớn như ngày hôm nay đúng là có mối liên quan rất lớn với người mẹ không đáng tin cậy kia của cô.

Nếu không phải sau khi mẹ cô tiêu tán vài tỷ trong vòng một năm, lại còn lén lút đi tìm Nghiêm Thiếu Khoan thì sao việc này có thể xảy ra?

Nói cho cùng, tất cả đều là do Đàm Thục Bình gây ra, nhưng dù vậy thì cô cũng có thể làm gì được chứ?

Tiếu Oánh Ức dựa người vào ghế nhắm hai mắt lại, lẽ nào cô thật sự phải nghe theo ý kiến của những người này, từ bỏ Tập đoàn Tiếu thị sao?

Nhưng cho dù cô từ bỏ thì Nghiêm Thiếu Khoan sẽ bỏ qua cho cô sao?


Đối với cậu cả số một của Trúc Thành này, Tiếu Oánh Ức thật sự cảm thấy kinh tởm từ tận đáy lòng, dù có chết thì cô cũng sẽ không thể trở thành đồ chơi của tên khốn nạn này.

Cô nắm chặt nắm đấm, đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía Lưu Vân Phi nói: "Chú Lưu, nếu cháu đưa chú 500 triệu, thì chú có thể cầm cự được bao lâu?"

Lưu Vân Phi suy nghĩ một chút rồi cười khổ đáp: "Nhiều nhất là một tiếng."

Lưu Vân Phi cũng là người cũ từ thời của ba Tiếu Oánh Ức, ông có lòng trung thành rất mạnh mẽ đối với Tập đoàn Tiếu thị, thế nên vừa rồi ông mới đứng lên chỉ trích mọi người.

Nhưng chỉ trích là chuyện của chỉ trích, thật ra trong lòng ông cũng hiểu rõ từng câu từng từ, đừng nói là chỉ có 500 triệu, dù là mười tỉ thì khi đối mặt với nhà họ Nghiêm, Tiếu thị cũng thực sự không có chút phần thắng nào.

"Nếu như có thể chống lại sự tấn công hiện tại của nhà họ Nghiêm, thì cần ít nhất là bao nhiêu?" Tiếu Oánh Ức hỏi.

"Theo tin tình báo mà chú đang có thì hiện tại nhà họ Nghiêm đang điều động ít nhất là mười tỷ, nếu chúng ta muốn chống lại thì cần ít nhất là năm tỷ."

"Ha..." Hà Hải Bình cười lạnh, trầm giọng nói: "Năm tỷ? Cho dù ông Tiếu còn sống thì e răng cũng không thể moi ra được nhiều tiền như vậy trong vòng một ngày đâu!"

"Đúng thế... Cho dù ngân hàng có đồng ý cho chúng ta vay, thì tối đa cũng chỉ hai tỷ mà thôi."


"Hừ... Muốn chống lại nhà họ Nghiêm, rõ ràng là lấy chứng chọi đá."

Hà Hải Bình nhìn thoáng qua Tiếu Oánh Ức, chậm rãi nói: "Chủ tịch Tiếu, hiện tại cô chỉ có hai con đường để lựa chọn mà thôi. Một là lập tức lập tức rút vốn rồi trả cho mọi người một số tiền phụ cấp thôi việc, để mọi người sớm gặp sớm tàn, hai là cô lập tức ly hôn với tên ở rể nhặt được kia, sau đó gả cho cậu Nghiêm, chỉ có như vậy thì cô mới có thể bảo vệ được Tập đoàn Tiếu thị mà ba cô đã dày công xây dựng lên"

Hà Hải Bình vừa nói dứt lời, Diệp Thanh đã mang vẻ mặt giận dữ lao từ ngoài phòng họp vào, chỉ thẳng mặt Hà Hải Bình măng: "Thăng khốn nhà ông, vậy mà lại

bảo vợ tôi ly hôn với tôi, con mẹ nó ông muốn chết à!"

"Bốp...

Diệp Thanh càng mắng càng kích động, thẳng tay tát một phát lên mặt của Hà Hải Bình.

Tiếng vang lanh lảnh làm cho tất cả mọi người đều ngẩn ra, chẳng phải tên câm ở rể mà Tiếu Oánh Ức nhặt được luôn yếu đuối sao?


Chà... Chẳng phải từ trước đến nay, ngày ngày đối mặt với lời khiêu khích châm chọc của người khác đều không hề lên tiếng sao?

Sao hôm nay lại mạnh dạn như thế chứ? Đây là ấn tượng của tất cả mọi người về tên ở rể mà Tiếu Oánh Ức nhặt được.

Ngay cả Tiếu Oánh Ức cũng hơi kinh ngạc nhìn Diệp Thanh, từ sau khi người này có thể nói chuyện, dường như từ trên xuống dưới đều có hơi thay đổi.

"Thằng ở rể ngu đần này, mày lại dám đánh tao?" Hà Hải Bình che mặt tức giận nhìn Diệp Thanh.

"Ông đây đánh mày đấy. p Thanh trừng mắt nhìn Hà Hải Bình, tên khốn nạn này vậy mà lại bảo vợ anh ly hôn với anh, ai mà nhịn cho nổi.