Reginald được đỡ vào bên trong nhà, quản gia để anh ta ngồi xuống ghế và rời đi ngay lập tức. Đương nhiên bất kì người hầu nào cũng không được ở lại xem chủ nhân mình nói chuyện gì trừ khi là người thân cận. Chuyện phu nhân Raina đến đây làm ầm ĩ thì đương nhiên không thể giấu được Thiên Yết, nhưng nàng làm sao xử lý chuyện này cũng không ai có thể biết.

Tuy luật lệ của Dinh thự rất rõ ràng nhưng những vụ anh em hại nhau trước đây đều là một mất một còn nên những chuyện đó cho dù có tố cáo lên cũng chỉ là phạt cho có lệ, dày vò một thời gian. Còn lần này Thiên Yết lại giữ lại cái mạng của Sofia, không biết là nàng định làm gì với nó nhưng rõ ràng chuyện này đã khiến nàng chịu một số tổn thất.

"Đáng lẽ ra chị ấy nên lấy luôn cái mạng của Sofia đi."


Edward tự rót cho mình một chén trà rồi uống một ngụm nhỏ, giống như cậu ta đang gắng lấy lại bình tĩnh trước một loạt hành động mất trí của phu nhân Raina. Tuy cùng là để cứu mạng của con nhưng sao hắn lại cảm thấy mẹ của hắn và mẹ của Sofia lại khác nhau đến thế. Edward nhìn thấy dáng vẻ của Raina tự nhiên có một cảm giác rằng, hành động này nhìn ngoài vào là vì mạng của con gái nhưng dì ta lại không chỉ có cái lý do đơn giản như thế. Có lẽ vì hắn cũng trải qua cảm giác đối đầu với thần chết một lần nên có thể cảm nhận rõ như thế sao?

"Nhưng chuyện Sofia bị hỏng mắt đó chỉ là một tai nạn xảy đến với chị ba nhóc thôi, Scorpio không hề có chủ đích làm chị ta bị thương."

Reginald lau đi vết máu ở khóe môi do cú đấm của Gregory vừa nãy, hóa ra cậu ta cũng có một chút tài đấm đá bạo lực này, từ trước đến nay hiếm có tên nào đụng được vào mặt của hắn, ấy thế mà cậu em trai này có thể khiến khuôn mặt đẹp đẽ này của hắn chảy máu thì quả nhiên là không có chút nào tầm thường rồi.


Nhìn sang cô em gái Elena đang cắn môi ở đối diện, Reginald tự nhiên cười một cái. Đúng là cô bé được Thiên Yết nuôi lớn, cuối cùng cũng chịu ra tay động thủ khiến cả Gregory cũng thấy hoảng loạn. Nhìn khuôn mặt của nó non nớt thế kia có cho vàng bạc cỡ nào cũng không ai dám chắc rằng con bé ra tay đánh người khác. Cho dù là hành động đó hắn không khuyến khích với một cô bé mười bốn như nó, nhưng đối với vài đối tượng không biết tốt xấu thì hắn sẵn sàng đứng ra làm chỗ dựa cho nó muốn đánh thì đánh.

"Nhưng em nghĩ chuyện này sẽ khiến chị ấy chịu tổn thất nặng nề đó anh."

Edward rầm rì nói, hắn không thích việc này chút nào khi bản thân liều chết lên được vị trí thứ sáu và tìm được chỗ dựa thì chỗ dựa này lại xảy ra chuyện. Bảo hắn bình tĩnh lại và tin tưởng nàng là điều khó mà làm, cho dù nó có xảy ra đi nữa thì sẽ có người không đợi được, ở đây chính là mẹ của hắn! 


Nhìn sang Elena, cả Regnald lẫn Edward đều tự có chung một suy nghĩ: giá như mà họ có một cái đầu óc đơn giản của Elena thì tốt biết mấy, cả ngày suy nghĩ thẩn thơ không để tâm đến mấy chuyện đấu đá trong dinh thự này. Con bé vẫn còn thấy hoảng vì chính tay mình vừa đánh vừa mắng vị phu nhân mà cha yêu thích nhất kìa.

"Em vẫn còn sợ à?"

Edward cố nén tiếng cười, hắn nhìn sang Elena mà hỏi. Con bé đang tự dày vò cái môi dưới bằng hàm răng của nó, chắc hẳn là lo sợ rằng hành động đó sẽ ảnh hưởng đến Thiên Yết. Mà sao phải lo cơ chứ? Thiên Yết vốn là mạng lớn, chị ta đã thoát chết mấy lần thì chắc chắn lần này cũng sẽ là như vậy thôi. Nhìn đi nhìn lại, Thiên Yết vẫn là đứa con được Alva quan tâm nhất, những gì có thể cho Ma Kết thì nàng ta luôn luôn có phần thậm chí là nhỉnh hơn, ánh mắt cho nàng ta thì luôn dịu dàng hơn hẳn với những đứa con khác. Thế thì ai bảo rằng ông ta chỉ thiên vị cho một mình Ma Kết? Toàn là một đám người có hai con mắt để trưng thôi.
Elena đưa hai bàn tay ôm lấy chén trà rồi cẩn thận uống một ngụm nhỏ, nàng không phải là vẫn còn sợ mà là lo lắng. Nếu thật sự chị gái nàng đã tìm ra thuốc giải còn cố giấu thì cha nhất định sẽ không hiểu cho chị ấy mà lệnh chị ấy đưa thuốc và bắt chịu phạt. Nàng biết rằng nếu cha phạt thì cũng không nỡ phạt quá nặng nhưng điều này sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến vị thế của chị, không chừng còn là dậu đổ bìm leo, mẹ con Sofia sẽ tiến lên chiếm thế thượng phong.

Chủ của khu nhà nếu lãnh phạt thì đương nhiên những người trong nhà sống cũng không thể yên ổn. Thiên Yết dính vào chuyện đó thì đương nhiên quyền quản lý khu nhà sẽ là Masha, hoặc theo một trường hợp không thể lường trước của Reginald, người quản lý thay sẽ là Raina - một quyền lợi mà Thiên Yết phải bồi thường cho mụ.
Thiên Yết có tính toán thế nào cũng không tính đến bước này, nhưng sao em ấy lại để lộ chuyện trong tay mình có thuốc giải?

Reginald khẽ rùng mình một cái, hắn đang sợ rằng một suy nghĩ táo bạo khác đang dần hình thành trong đầu mình. Nếu như nàng hôm đó gϊếŧ chết được Sofia thì hôm nay mọi chuyện đã khác, sẽ vẫn có phạt nhưng Raina sẽ không tài nào dựa vào con gái mụ mà có thể tác quai tác quái, hắn không muốn có thêm mụ già nào như Masha nữa đâu.

Nhưng nếu như hắn ra tay gϊếŧ chết Sofia trước thì sao?

Lắc mạnh cái đầu để đánh văng suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình, hắn tuy quan tâm nàng nhưng chuyện này cũng chưa đến mức hắn phải liều cái mạng này như thế. Chắc chỉ là trong lúc sốt ruột bộ não lại như một cá thể độc lập mà tự đưa ra một cái đề xuất, còn làm hay không là ở hắn.
"Hai đứa lên phòng nghỉ đi, đợi đến khi Scor về rồi tính tiếp."

Reginald xoa trán rồi rời khỏi sảnh trước tiên. Hắn giờ mới biết ở trong lâu đài nhỏ của mình thoải mái như thế nào. Ở nhà mình, tự lôi về cho mình một cô em gái cực phẩm rồi lại cùng nó tính toán nọ kia, sau này chắc hẳn ở trong cung điện đối diện với mấy lão già lắm mồm cũng dễ dàng hơn nhờ được luyện tập từ lúc còn ở nhà đây.

Tóm lại là, chỗ này nên để em gái hắn làm chủ thì hơn, hắn chán ngán quá rồi.

***

Thiên Yết ở Cảng được một buổi sáng cũng nghe được không ít thông tin của chuyện buôn bán tại đây, thuốc giải nàng muốn lấy cũng đã lấy được rồi coi như chuyến này ra ngoài cũng thu được không ít lợi ích.

Tuy vậy mỗi lần nàng hướng mắt lên thì trong lòng lập tức thấy không vui, trong khi nàng phải xử lý hết mấy cuốn sổ này thì tên anh trai hờ của nàng kia lại thoải mái nằm hưởng nắng từ bên ngoài chiếu vào. Hắn đưa nàng tới đây có phải là để bản thân được rảnh rỗi đúng không? 
Emily nhanh chóng chuyển sự chú ý của nàng sang một chuyện khác, nhất là giờ hẹn với Linnar cũng gần tới, nàng tốt hơn hết nên chuẩn bị trước một chút. Tuy chuyện của Sofia chỉ là một tai nạn nhưng chính nàng cũng không dám khinh suất, thuốc giải nàng có này sớm muộn gì cũng phải đưa ra để chị ta chữa trị. 

Như một thói quen, Thiên Yết cầm lấy chiếc lọ thủy tinh bên trong có chứa thuốc giải soi nó dưới ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, một chất dịch màu hơi đỏ, thứ này mà đưa cho Sofia không khéo lại còn dọa chị ta bay hết hồn vía, màu đỏ này thực sự chẳng đẹp chút nào, thâm như màu máu người trúng độc vậy. Nàng tò mò mở nắp, một mùi hương khó chịu xộc lên mũi khiến nàng vội đóng ngay lại, mùi thuốc này thật là vất vả cho Sofia rồi.

"Tiểu thư, nàng ta tới thật đó ạ."
Emily hơi hé cửa sổ, đã thấy một chiếc xe ngựa kéo đến đỗ ở dưới sân cảng và cô gái tên Linnar chủ tiệm thuốc ấy đã kịp nói qua lại vài câu với Vanessa rồi. Chỉ tầm một phút nữa tiếng tìm người sẽ dội lên đây ngay.

"Cứ bình tĩnh đi." -  Thiên Yết từ tốn nói.

Nhìn thấy Ma Kết hình như cũng có chút hứng thú, nàng liền cho hắn xem lọ thuốc mà nàng định giao cho Linnar. Ma Kết đương nhiên không khỏi nhăn mày, hắn chưa từng thấy thứ thuốc giải nào lại nhìn giống thuốc độc đến thế. Nói không chừng Sofia sẽ nhát gan không chịu uống.

"Anh biết em sẽ tự chừa đường lui cho mình, nhưng sao cứ nhất thiết phải kéo Linnar vào chuyện này chứ?"

Thiên Yết nhìn Ma Kết. Nàng cười nhẹ một cái, quả nhiên chỉ lúc nào có chuyện liên quan đến bản thân thì anh ta mới động não suy tính thì phải? Hay là nàng đang muốn anh ta cùng tính toán với mình? Dù sao tất cả đều do nàng tự nghĩ lấy cũng rất mệt mỏi.
"Anh hình như chẳng để ý gì mấy? Nhưng tin em đi, Linnar có chỗ để dùng, giống như Danna đối với anh vậy."

Tự nhiên nhắc tới Danna, nàng đã thành công trong việc chọc hắn cười một trận. Chẳng hiểu con mèo nhỏ này nghĩ hắn sẽ lợi dụng Danna vào chuyện gì mà lại có thể thoải mái để Linnar và cô em gái đã thất thế kia lên cùng một bàn cân như thế. Nhưng chắc chắn nếu nàng muốn lôi cô nàng kia vào sẽ có đất dụng võ ngay lập tức chứ không chần chừ như hắn.

"Em có nghĩ rằng hôm nay em về Dinh thự sẽ có chuyện xảy đến với em không?"

Ma Kết đột nhiên nhìn nàng hỏi, ánh mắt hắn khác hẳn so với những lần trêu chọc nàng khiến nàng hơi bất ngờ. Không phải nàng chưa từng nghĩ tới nhưng ai biết được Alva sẽ nghĩ thế nào. Những vụ việc trong Dinh thự trước đây đều bị lấp liếm là do nhưng lần đó đều là hại đến mức một mất một còn, mất một còn hơn hai nên nghiễm nhiên những lần đó ông chủ Dinh thự nhắm mắt cho qua coi như không thấy gì.
Còn lần này, đối với nàng thì Sofia bị quạ cào chỉ là một tai nạn, Elena chỉ bị thương và nàng không có đủ cớ để lấy cái mạng của Sofia, cũng không thể tố cáo chính chị ta đã thả con rồng ra phá hoại nhà kính. Kể cả có chứng cớ thì cũng liên lụy đến Ma Kết cho nên lần đấu này nàng bắt buộc phải chịu thiệt. Chẳng hiểu vì sao, nàng sống trong Dinh thự từ trước đến nay đều là nước sông không phạm nước giếng nhưng hình như chẳng ai chịu làm một con sông yên ổn, nhất định phải để dòng chảy của mình chạm vào dòng nước thanh khiết trong giếng của nàng. Đúng là thiếu điều khiến nàng tức chết.

Thiên Yết nghiêng đầu một chút.

"Còn không phải là anh góp phần khiến em chịu thiệt sao? Giờ còn dám hỏi?"

Ma Kết cười khổ, hắn là tương kế tựu kế thế nào lại làm ảnh hưởng đến nàng rồi? À mà hình như là có?
"Nếu thật sự là như vậy, anh phải đền bù cho em?"

"Bản thân làm ra thì phải chịu trách nhiệm. Em sắp phải chịu phạt thì anh lại nhởn nhơ ra đó sao?"

Ma Kết thản nhiên cười, chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm hắn không có ngại chuyện đó. Chỉ là nếu như nàng chấp nhận hình phạt từ Alva tức là nàng tự buông mất một phần quyền lực của mình, trong thời gian bị phạt nàng không được can dự vào bất kỳ chuyện gì của Dinh thự. Đây chính là cơ hội tốt cho những kẻ nào muốn đạp đổ nàng. Đương nhiên bọn chúng sẽ chỉ tìm cách ra thị uy với nàng chứ không cả gan đến nỗi mà tính đường hại chết nàng, nàng đang là viên ngọc quý trên ngón tay của Alva, một khi mất nàng ông ta sẽ cho cả cái dinh thự này chôn cùng!

Nhưng hình như hắn cũng đang có một chút sơ suất, hiện tại thì nàng không chỉ đấu một mình mẹ con Raina và Sofia mà còn có cả đứa con trai trên danh nghĩa của phu nhân ấy chính là Gregory, dù không tiếp xúc quá nhiều nhưng hắn biết kẻ này nhất định không hề đơn giản. Nhất là khi hắn thấy cậu ta thường xuyên tới chỗ của Linnar, chắc chắn chỗ dược liệu tốt dành cho Sofia là nguồn gốc từ tiệm thuốc nhỏ đó.
Gregory là kẻ biết lượng sức mình nên mới ra ngoài tìm thêm trợ thủ, đáng tiếc tuy Linnar có năng lực nhưng so với chỗ dựa quá vững chắc của Elena thì đương nhiên không thể ngang hàng. Vì lí do đó bọn họ mới chuyển hướng mục tiêu là nhà kính đầy hoa của Elena, trực tiếp phá đi mục tiêu lớn của con bé.

Nhìn từ ngoài thì đó là một hành động ngu ngốc nhưng có thể tạm trì hoãn sự tiến bộ của Elena thì rất có lợi cho Sofia thẳng đường tiến tới, còn cơn thịnh nộ của Thiên Yết cơ bản là đã có người bắt buộc phải chịu thay.

Chết tiệt, không ngờ hắn lại có thể quên khuấy mất mẹ con nhà đó còn có một người nữa và hắn đã cho rằng chuyện nhà kính của Elena lại quá đơn giản! Hai cái đầu óc của Raina và Sofia làm sao có thể nghĩ chu toàn như thế được!

Ma Kết nhìn Thiên Yết từ từ đi xuống dưới cùng với Emily, hắn khẽ nhăn mày.
Thiên Yết, lần này em phải chịu thiệt nặng một phen rồi!

***

Sự giao dịch ở bên dưới đã diễn ra một cách tốt đẹp, Thiên Yết đưa thuốc giải cho Linnar, cô ta đưa lại bản vẽ vũ khí kì lạ cho nàng.

Xem ra nàng rất thỏa mãn khi cầm trong tay bản thiết kế đó, từng bước lên bậc cầu thang nàng cũng không hề rời mắt khỏi nó một lần nào. Nhìn xem, nàng còn rạng rỡ khoe cho hắn xem nàng có thứ bảo bối gì trong tay.

Thấy Thiên Yết có dáng vẻ như vậy, Ma Kết lại không nỡ nói ra suy đoán của bản thân hắn. Chuyện này sẽ khiến tâm trạng nàng trùng xuống chăng?

Để mặc nàng ngồi nghiên cứu bản vẽ ở gian bên cạnh, Ma Kết hiện tại chỉ đợi tin tức của một người. Vừa mới xuống xe ngựa, hắn đã lệnh cho Rowan nhanh chóng đi lấy một ít cây Mặt Trời về lại Cảng bởi đơn giản nàng đang không quen đi lại quá nhiều nên chuyện đi lấy hoa là rất khó khăn, hắn vẫn nên để nàng ở lại thì tốt hơn.
Một lúc sau ở bên ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa, Emily nhanh nhẹn ra mở để xem đó là ai. Rowan cầm một số lượng lớn loài hoa tỏa ra một tầng ánh sáng nhẹ màu vàng, có thể là do ánh mặt trời chiếu vào hoặc tự nó đã phát ra ánh sáng đó, hắn đứng đó im như tượng khiến Emily nghiêng đầu khó hiểu.

"Về rồi sao, đem hoa đó vào bên trong đi."

Nghe thấy tiếng của Ma Kết, Rowan nhanh chóng đem thứ mình ôm khư khư trên tay ấy vào bên trong. Thiên Yết vừa nhìn đã nhận ra đó là loài hoa mà nàng cất công chăm sóc ở Dinh thự, tại sao nó lại có thể xuất hiện ở chỗ này?

"Em vừa gặp chuyện, tốt nhất là đừng có đi đâu hết. Anh vẫn có thể mang hoa về cho em."

Thiên Yết cười một cái, làm đồng minh với kẻ từng là địch thủ một mất một còn trong nhà như thế này cũng có cái lợi, điển hình là hiện tại nàng muốn gì được nấy.
"Đồng minh như anh cũng tốt, thứ em cần, chỉ cần mở miệng là lập tức có."

"Chúng ta về dinh thự sớm hơn một chút đi.' - Ma Kết nhìn nàng một lúc rồi nói. Thấy nàng nhướn mày, hắn tiếp. - "Yên tâm đi, đám người Elena, Edward có em là chỗ dựa, còn anh sẽ là chỗ dựa của em."

Thiên Yết nhìn hắn phì cười, ý hắn là cái gì đây? Sợ nàng bị phạt rồi sẽ tình thế thê thảm sao?

END CHAP 39

Có quà cứ kéo đi :3

(Spoil chương 40 + 41)

"Gregory, chắc em phải điên máu lắm vì kế hoạch không hoàn hảo như em nghĩ."

"Anh cả nói vậy là có ý gì?" - Gregory giữ nguyên nét mặt tươi cười nhìn Ma Kết ở đối diện.

"Không kéo được anh xuống vũng bùn cũng coi như là bị mất nửa kế hoạch, không những thế lại còn khiến Sofia sống dở chết dở. Trách cô ta cái đầu chỉ để hoàn thiện hình thái chứ dùng chẳng được bao nhiêu."
"Này, anh có chút quá đáng rồi đó."

"Nhìn anh quá đáng bao nhiêu năm còn chưa quen sao?" - Hắn cười cợt - "Cũng phải trách Scorpio, sao em ấy không gϊếŧ quách cô ta đi để giờ liên lụy đến bản thân? Hay nên thâm độc hơn chút ít, lấy mạng của em thế vào nhỉ?"

...

"Hóa ra là cùng một đồng minh sao?"

"Ôi, bị em phát hiện rồi, ha ha, thật bất cẩn."

"Anh không sợ em sẽ đến tố cáo chuyện này với cha hay sao? Cha ghét nhất là kết bè phái rồi làm loạn, hơn nữa hình như anh đối với Scorpio không đơn thuần là đồng minh hay anh em ruột?" - Gregory nhìn Ma Kết cười nói.

Ma Kết được một trận cười lớn.

"Em không hiểu cái luật đó đặt ra là dành cho ai hay sao? Hả? Gregory, trận này em mất nhiều hơn được rồi."

"Ước nguyện của Scorpio bị mất đi, em không thiệt lắm đâu."
"Nhưng nàng cũng không hề bị thiệt, hơn nữa chuyện này của em trái lại lại càng khiến mối quan hệ giữa anh và Scor gần thêm một chút nữa, tình cờ kéo lại một chút hảo cảm của cha dành cho nàng. Một ước nguyện đó kiếm lại rất dễ, còn nghi ngờ độ thiên vị của cha dành cho anh sao?"

Thương lắm mới spoil dài như vậy nhớ =))))

Chúc các nàng đọc chuyện vui vẻ nhaaaa