“Về đâu lữ khách anh hùng? Đường xưa đã khuất, mịt mờ khói mây!” – Tuyết Mai chua xót.

Người thanh niên mù ôm đầu quỳ xuống: “Tìm đâu bóng dáng thơ ngây, tìm đâu cho gặp bóng hình người xưa. Mưa dập, gió vùi, đường hoa tan nát, làm cho tình tôi dở dang theo nhịp sóng âm thầm. Vì tôi chưa nói trọn tiếng yêu thì đã gọi cố nhân rồi. Đó là một thoáng chiêm bao mơ thấy toàn mộng đẹp, khi tỉnh giấc rồi thì thực tại chỉ là trái sầu thương. Tôi lặng lẽ quay đi, lòng chẳng chút vấn vương, ân oán năm xưa tuy xóa mờ trong tâm tưởng, nhưng tôi chán sống đơn côi như mây trời muôn hướng, mà muốn làm hạt mưa sa để trở lại cội nguồn.”

Tuyết Mai khuyên nhủ: “Nhưng những hạt mưa khi rơi xuống sông dài lại trôi ra biển cả, rồi hóa kiếp thành mây. Chỉ có những hàng cây là trọn đời thi gan cùng mưa bão.”

Người thanh niên mù ảm đạm: “Tôi muốn làm cây tùng, cây bách nhưng họ đã cướp sạch mảnh đất dưới chân tôi.”

Tuyết Mai nói: “Triệu huynh ơi dù tình đời đen bạc như vôi, dù sự điêu ngoa có xói mòn ơn nghĩa, nhưng nếu anh vẫn là người tốt thì em sẽ vì anh mà bất chấp khổ đau. Dù cho đến tận bao giờ, dù cho phải chờ phải đợi, dù cho suối cạn non mòn, lòng em vẫn nguyện giữ vẹn ân tình em đã trao, chẳng phai mờ theo tháng năm. Triệu huynh ơi, anh hãy nghe lời Tuyết Mai phân tỏ, đừng vì thế thái nhân tình mà buông xuôi đời mình theo năm tháng. Dù cho cuộc đời này lắm thử thách chông gai, anh hãy vững lòng tin đừng nản chí. Hãy để cho thời gian cuốn trôi đi quá khứ, mà tạo dựng niềm tin, lẽ sống đời mình.”

“Tạo dựng niềm tin? Liệu còn có được chăng? Hay chúng ta đang cố tìm niềm tin trong hư ảo?”

“Niềm tin đó đang chờ anh phía trước. Ngày ánh sáng quay về, anh sẽ tìm thấy tương lai.”

“Phải rồi đó Triệu huynh, dù có gian nan đến đâu, em cũng quyết đi tìm thầy chữa trị đôi mắt cho Triệu huynh.” – Uyển Nhi xen lời.

“Chắc sẽ không còn vị thần y nào có thể chữa lành cho đôi mắt của tôi đâu. Xin 2 người đừng tìm mà phải hoài công vô ích.”

Uyển Nhi kéo kéo cánh tay trái của người thanh niên mà nói: “Kìa Triệu huynh.”

“Triệu huynh, Triệu huynh đừng có tuyệt vọng. Em nghe nói ở Cổ thành có một vị lương y rất đại tài. Em sẽ tìm vị lương y đó cho Triệu huynh.” – Tuyết Mai dấy lên hi vọng.

Người thanh niên nghi hoặc: “Cổ thành?”

“Phải rồi đó, Triệu huynh hãy yên tâm.” – Uyển Nhi nhấn mạnh.

Và cuối cùng, sau một lúc thuyết phục, người thanh niên cũng bị đánh động, bản thân hắn cũng thắp lên hi vọng, giọng nói của hắn cũng mang theo niềm vui nhỏ:

“Uyển Nhi, Tuyết Mai.”

“Triệu huynh!” – 2 cô gái đồng thanh vui mừng.

...

“Dạ mời đại công tử. Dạ mời, dạ mời. Mời đại công tử.”

Lý Khánh nhanh chân tiến tới đẩy cửa, dìu một người tuổi tầm 20 – 22 vào ngồi trên một cái bàn.

Người trẻ tuổi ăn mặc đồ thượng hạng được làm từ những thứ tơ tằm xa xỉ, đầu búi tóc trông giống nho sinh, quanh thân tỏa ra khí tràng riêng biệt mà chỉ có những tên công tử quyền quý mới có. Hắn liên tục rên khẽ và dùng tay xoa đầu, dường như đầu hắn rất đau thì phải.

“A... A...”

Lý Khánh đặt người trẻ tuổi ngồi xuống, lên tục nói:

“Dạ mời đại công tử ngồi. Mời đại công tử ngồi. Dạ mời...”

“Công nhận đại công tử quả là tài giỏi, chỉ cần một kế nhỏ nhoi thì đã tóm được bọn gian thương và kho hàng của chúng.”

“Lúc nãy ông có mời ta một chung rượu bồ đào.”

“Dạ.”

“Mà sao giờ này ta cảm thấy say sẩm và hơi mệt?”

“Dạ thưa đại công tử. Rượu bồ đào dù cho chỉ uống một chung nhỏ cũng đủ làm cho con người ta lâng lâng và khoái lạc.” – Lý Khánh thưa.

“Vậy à? Vậy sao ông không đưa ta về, mà lại đưa ta ghé vào quán này để làm gì?” – Người trẻ tuổi lại thắc mắc.

“Dạ thưa công tử, quán này có nhiều chuyện vui lắm, thưa công tử.”

Người được gọi là công tử dựa một tay vào cái bàn, ngẩng đầu nói: “Ta vì nể ông nên mới bước chân vào quán này. Chứ ta còn cần dành nhiều thời gian để tìm hiểu xem bọn gian thương câu kết với kẻ nào ở đây. Dân hay là quan? Biết đâu bọn chúng là gian tế, lén sang đây để do thám tình hình của đất nước chúng ta?”

Khuôn mặt Lý Khánh nhanh chóng biến đổi rồi quay về bình thường, hắn quay người lại nịnh nọt gã công tử:

“Dạ! Dạ chắc chắn là như vậy, đối với bọn chúng thì chúng ta cần phải trừng trị thẳng tay.”

Gã công tử giơ lên bàn tay phải, đong đưa ngón trỏ: “Vì thế ông phải cho người canh phòng cẩn mật sáu tên gian tế đó.”

“Dạ, tôi đã cho người canh phòng cẩn mật, dù cho bọn chúng có ba đầu sáu tay cũng không tài nào thoát được.” – Lý Khánh phất quạt tung hô.

“Tôi hỏi ông.” – Người trẻ tuổi lại hỏi.

“Dạ.”

“Chuyện này ông đã biết từ lâu sao ông không bẩm báo về triều? Sao không bẩm báo với quan tuần phủ? Để hôm nay chúng lộng hành như vậy?”

Khẽ lau mồ hôi đổ ra trên trán, Lý Khánh trả lời: “Dạ có đấy chứ? Tôi định bẩm báo lên trên thì quan khâm sai đã phái công tử tới đây điều tra.”

Nói đến đó, Lý Khánh nôn nóng đập nhẹ cây quạt vào lòng bàn tay: “Tình ngay mà lý gian.”

Rồi quay mặt hướng về nhà trong của quán rượu mà gọi to:

“Chủ quán đâu.”

“Dạ.” – Một tiếng đáp lại từ bên trong vọng ra.

Người trẻ tuổi vội nói: “Khoan đã! Ta không muốn ông bày một bữa tiệc rượu linh đình mà chỉ muốn một bữa cơm đạm bạc là được rồi.”

Lý Khánh nhanh nhảu: “Dạ đâu có được, đại công tử không thể nào dùng đạm bạc được.”

Rồi lại quay mặt vào nhà trong của quán mà quát lớn:

“Chủ quán!”

“Dạ!”

“Cho mâm rượu thịt.”

“Dạ có ngay.”

Người trẻ tuổi dùng tay chống đỡ cái đầu trong bộ dáng đầy mệt mỏi, còn gã Lý Khánh thì không ngừng dùng quạt quạt cho người trẻ tuổi.

Một lúc sau, Tuyết Mai mang theo mâm rượu thịt đi ra.

“Dạ, dạ xin chào quý khách. Dạ mời quý khách dùng rượu trước đã.”

Nhìn thấy Tuyết Mai bước ra, Lý Khánh chẹp miệng một cái, tuy trong lòng muốn đưa nàng lên giường mà dằn vặt cho thỏa thú tính, nhưng gã ta lại né sang bên khác.

Khi Tuyết Mai đặt thức ăn lên bàn, người trẻ tuổi ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp của Tuyết Mai, người trẻ tuổi giật mình. Vốn có rượu trong người, hắn không áp chế được lửa nóng, tà hỏa nhộn nhạo dâng lên. Khẽ “chậc” một tiếng, người trẻ tuổi nhìn về ngực của Tuyết Mai rồi liếc xuống eo và mông nàng, không ngừng nuốt nước miếng.

Song vì được giáo dục từ nhỏ, người trẻ tuổi kiềm chế lại dục vọng, dùng đôi mắt sáng rực nhìn về Tuyết Mai mà chào hỏi: “Cô nương đây là?”

Lý Khánh ở phía sau quan sát tình cảnh này, khóe môi nhếch lên, gã trả lời ngay tức thì: “Dạ, dạ đây là cô chủ quán rượu này, nàng tên là Tuyết Mai.”

Trong khi Tuyết Mai rót một ly rượu đưa cho vị công tử, Lý Khánh tiếp tục chỉ vào người trẻ tuổi mà giới thiệu: “Còn đây là đại công tử con của quan khâm sai. Hôm nay công tử đến đây là để thăm Lý Khánh tôi.”

“Dạ chào công tử.” – Tuyết Mai khom người hành lễ.

Người trẻ tuổi cũng khẽ cúi người đáp lễ. Có thể thấy được người trẻ tuổi cũng không phải kẻ vì có chút quyền lực mà khinh mạt người khác, mà cũng có thể là vì muốn lấy điểm tốt trong mắt người đẹp.

Ngay từ đầu nhìn thấy Tuyết Mai, người trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào. Vào lúc này Tuyết Mai nhận ra điều đó nên vội vàng đi qua chỗ khác lảng tránh. Nàng có chút sợ rồi.

Đúng thời điểm này, Lý Khánh tiến lại, kề môi vào tai vị công tử mà nói: “A… Chẳng hay công tử có muốn mời cô nương này một vài ly rượu để thắp chặt thâm tình giữa người quan với người dân thôn giã không ạ?”

Hai chữ thâm tình gã cắn mạnh từng chữ một.

Người trẻ tuổi hướng về phía Tuyết Mai mà cười nhẹ: “Ha ha ha ha… Chẳng hay cô nương có…”

Tuyết Mai vội vàng cắt đứt: “Dạ xin lỗi công tử, tôi không có biết uống rượu.”

“Không biết uống rượu? Vậy sao nàng mở quán?”

“Tại vì tôi muốn đem lời ca tiếng hát và niềm vui đến cho tất cả mọi người.”

“A… Ha ha ha… Thích đem niềm vui đến cho mọi người à?” – Vị công tử mỉm cười, vẻ ngoài bình dị dễ gần nhưng trong lòng buồn bực không thôi. Hắn là con quan khâm sai, tuy rằng không thể giữa ban ngày ban mặt làm chuyện ti tiện, nhưng làm mà không ai biết thì hắn cũng đã làm nhiều rồi.

Tuyết Mai đáp: “Dạ!”

Thấy tình cảnh đi chệch với mưu đồ của mình, Lý Khánh nhanh chóng kéo lại: “Dạ thưa công tử, chẳng những cô gái này xinh đẹp mà giọng hát lại càng hay.”

Người trẻ tuổi gật đầu, Lý Khánh liền lớn tiếng nói với Tuyết Mai: “Nè, công tử ta là người rất yêu thơ nhạc, chẳng hay nàng có nể tình ta mà hát cho công tử nghe một bài có được không?”

Mặc dù ghét cay ghét đắng Lý Khánh, nhưng Tuyết Mai vẫn cung kính đáp lời: “Dạ, vâng ạ.”

Nàng quay mặt vào nhà trong, gọi: “Uyển Nhi ơi!”

Đã chuẩn bị sẵn từ trước, Uyển Nhi cầm hai cây đàn tỳ bà bước ra: “Dạ.”

Uyển Nhi đưa một cây đàn tỳ bà cho Tuyết Mai, Tuyết Mai nhận lấy, rồi hay cô gái ngồi lên vị trí vẫn thường ngồi hát, và bắt đầu khúc ca.

“Tình tính tang tình tính tinh tang... Tình tính tang tình tính tinh tinh... Tinh tính tang tinh tình tang tang...”

“Dưới trăng đèn hoa rực rỡ... ơ... ơ...

Sáng soi êm dịu sắc vàng lung linh

Khắp nơi đào mai đua nở... ơ... ơ...

Dưới ao cá lội bơi đùa tung tăng... ớ ơ...”

“Trên cầu dạo bước mông lung... ớ ơ...

Ngắm xem đêm hỏi hoa đèn ngất ngây... í i...

Não lòng lữ khách đường xa... há ha...

Dừng chân ghé lại nghe vài khúc ca... há ha...”

“Chốn nhân gian bồng lai đâu khác

Nâng tay lướt nhẹ phím đàn... á a...

Cho người tri âm dừng chân ghé lại

Cùng hòa lên khúc nhạc du dương...”

“Tình tính tang tình tính tinh tang...”

Nghe xong bài hát, người trẻ tuổi đứng dậy, cảm thán: “Nơi đây có cảnh cổ tình.”

Và lấy tốc độ nhanh như cắt vươn tay phải vuốt lên khuôn mặt của Tuyết Mai: “Cô chủ quán rất xinh đẹp.”

Bị tập kích bất ngờ, Tuyết Mai không kịp tránh, nàng vội vã lấy bàn tay đẩy ra bàn tay của người trẻ tuổi, bối rối nói: “Ơ kìa công tử.”

Và nhanh chóng lùi về phía sau.

Người trẻ tuổi cảm nhận được dư âm mềm mại trên tay, hắn đem những ngón tay vừa vuốt mặt cô gái, sờ đi sờ lại, bật cười: “Ha ha ha ha…”

Thời điểm này Uyển Nhi đã cầm hai cây đàn đi vào,chỉ còn mỗi Tuyết Mai ở ngoài, người trẻ tuổi tiếp tục nói: “Tuyết Mai ơi, nàng đẹp lắm.”

Trong lòng thì thì thầm: “Còn mịn màng nữa. Trông nàng ngon nước ngọt canh.”

Cũng đồng thời đấu tranh tư tưởng: “Bỏ đi thì phí!”

Khi này đây, dục vọng bị ép xuống của hắn lại bùng lên dữ dội, khuôn mặt vốn hồng hào vì rượu của hắn trở nên đỏ bừng, hắn thở hổn hển như trâu đực vào mùa giao phối.

Thấy tình huống này, Lý Khánh nhanh chân nhảy vào nhà trong bịt miệng và kéo Uyển Nhi ra phía sau nhà. Còn chuyện kia? Hắn đã chuẩn bị xong từ lâu.

Ngươi trẻ tuổi dang rộng đôi tay, nhào lại ôm Tuyết Mai mà cười: “Ha ha ha ha… Tuyết Mai ơi, nàng đẹp lắm, đẹp hơn tất cả các cô gái mà ta đã từng gặp. Và ta phải thú thật với nàng là ta rất thích nàng.”

Tuyết Mai né qua, đầy sợ hãi nhìn hắn. Nàng định chạy vào nhà trong như lại bị gã công tử cản lại, định chạy ra ngoài như lại bị gã công tư chặn lại.

Người trẻ tuổi dừng lại, dùng tay trái chỉ vào tim mình và nói: “Nàng chính là ngọn sóng ba đào nhấn chìm hồn ta vào nơi sâu thẳm. Khi được nghe giọng hát của Tuyết Mai, ta ngất ngây, hồn nhiên bay bổng theo tiếng đàn, tiếng hát… A… Tưởng như ta vừa lạc bước tiên cung, còn nàng đây chính là chị Hằng.”

Dù sợ hãi, Tuyết Mai cũng chỉ có thể trả lời: “Công tử khen quá lời, tôi nào dám sánh với Hằng Nga. Có xá chi một cành hoa dại, mà công tử phải cợt trêu, xin công tử hãy giữ mình.”

Thoáng loạng choạng, gã công tử cười nói: “Không! Ta nào có cợt trêu, mà ta đã ngất ngây lòng trước một vẻ yêu kiều, thướt tha. Ha ha ha ha…”

“Công tử… A, công tử đã say rồi, công tử hãy về đi, hôm khác lại đến đây đối ẩm.” – Tuyết Mai nhanh trí nói.

“Ha ha ha ha… Tuyết Mai, nàng đừng xua đuổi ta. Hãy đến đây với ta! Ha ha ha ha…”

Nói xong, người trẻ tuổi nhào tới, dùng hai cánh tay to khỏe giữ chặt hai tay của Tuyết Mai, không ngừng kéo vào trong lòng. Tuyết Mai cố gắng giãy giụa tránh thoát. Hai người lâm vào giằng co. Trong lúc giằng co, Tuyết Mai không ngừng van xin.

- Công tử, công tử à, buông tôi ra! Buông tôi ra!

- Ha ha ha ha…

Rất nhanh tình huống nghiêng về một bên. Và rồi cái gì đến cũng đến.



Rất lâu về sau.

Lý Khánh từ bên ngoài gọi với vào: “Đại công tử, đại công tử ơi đại công tử.”

Ở bên trong, Tuyết Mai ôm lấy quần áo đã bị xé rách, khóc nức nở mà chạy vào bên trong. Còn vị công tử thì nhanh chóng mặc quần áo. Nơi quán rượu chỉ còn lại từng tia máu nhỏ li ti cùng với những mảnh vụn của quần áo.

Tên công tử hắng giọng: “Chuyện gì?”

Nhìn thấy bộ dạng Tuyết Mai hở trước hở sau chạy vào nhà trong, thoáng nhìn một chốc, Lý Khánh nhanh miệng nói: “Trời! Nguy rồi đại công tử. Nguy rồi!”

Khi người công tử vẫn còn chút men say và mệt mỏi lắc lư, Lý Khánh la lớn: “Bọn gian thương và kho hàng đã biến mất.”

“Cái gì?” – Đầu có vẫn còn mông lung, người trẻ tuổi nghi ngờ hỏi.

Lý Khánh gõ quạt một cái “bộp” lên lòng bàn tay trái, đầy sầu lo nói: “Bọn gian thương và kho hàng đã biến mất rồi!”

Như bị dội một gáo nước lạnh, người công tử trở nên tỉnh táo trong nháy mắt, hắn dùng hai tay nắm chặt cổ áo của Lý Khánh mà gào lên: “Sao? Ông nói sao? Ông nói với tôi là canh phòng cẩn mật mà bây giờ kho hàng mất là sao?”

“Tôi làm sao biết tại sao?” – Lý Khánh run rẩy.

“Đại công tử, chuyện này mà đến trong tai của quan khâm sai, ấy thì… cả cái mạng của đại công tử và cái mạng của tôi cũng khó bảo toàn.” – Lý Khánh tiến về phía vị công tử, đầy sợ hãi nói ra.

Trong khi người công tử còn đắn đo và lo lắng, Lý Khánh tiếp tục nói: “Đại công tử, hay đại công tử quay về và coi như…chưa từng có chuyện gì xảy ra hết.”

Người trẻ tuổi đưa tay lên, nắm chặt nắm đấm, giơ lên tới trước mặt Lý Khánh, rồi lại dừng lại.

Lý Khánh vẫnvới bộ dáng sợ chết cực độ nói: “Dạ, dạ thưa đại công tử, âu cũng như cái việc của đại công tử và tiểu thư…”

“Lý Khánh, ngươi!” – Người trẻ tuổi quát lớn.

Lý Khánh liên tục khom người: “Thưa đại công tử, không còn cách nào đâu!”

Rồi hắn đưa tay ra dấu tiễn khách: “Dạ mời đại công tử.”

Người công tử tức giận nhìn Lý Khánh, bỏ lại một tiếng “hừ” rồi bước nhanh ra ngoài. Trong chốc lát, biến mất giữa rừng cây.

Phía sau mà câu nói to rõ của Lý Khánh: “Bỏ qua nha đại công tử!”

Sau đó hắn phe phấy quạt, cười lên ha hả.