“Tình tính tang tình tính tinh tang... Tình tính tang tình tính tinh tinh... Tinh tính tang tinh tình tang tang...”

“Dưới trăng đèn hoa rực rỡ... ơ... ơ...

Sáng soi êm dịu sắc vàng lung linh

Khắp nơi đào mai đua nở... ơ... ơ...

Dưới ao cá lội bơi đùa tung tăng... ớ ơ...”

Giữa đêm tối, tại quán rượu nọ, trong khi các bàn đều ngồi đầy khách, giữa quán, hai cô gái xinh đẹp vừa đánh đàn tỳ ba vừa hát. Khuôn mặt tươi cười như ngàn hoa đua nở, cô gái áo hồng vừa dứt, cô gái áo vàng đã hát nối.

“Trên cầu dạo bước mông lung... ớ ơ...

Ngắm xem đêm hỏi hoa đèn ngất ngây... í i...

Não lòng lữ khách đường xa... há ha...

Dừng chân ghé lại nghe vài khúc ca... há ha...”

Hát xong cô gái áo vàng nghiêng qua dùng đôi tay ngọc lướt qua dây đàn, cô gái áo hồng cũng tiếp tục hát nối.

“Chốn nhân gian bồng lai đâu khác

Nâng tay lướt nhẹ phím đàn... á a...

Cho người tri âm dừng chân ghé lại

Cùng hòa lên khúc nhạc du dương...”

“Tình tính tang tình tính tinh tang...”

“Ba... Bốp... Bốp...”

Khúc nhạc vừa dứt, khách nhân các bàn đều vội vàng nốc cạn ly rượu trên tay rồi đồng loạt vỗ tay khen hay. Riêng ở góc phải, một gã mặt tròn, mắt hí ăn mặc quần là áo lượt phe phẩy cây quạt tỏ vẻ thưởng thức.

“Hay.”

“Hay quá.”

“Hay...”

“Hay quá, hay quá cô chủ quán ơi...” – Phía cái bàn bên trái gần 2 người con gái nhất, một người trẻ tuổi áo đỏ lớn tiếng kêu lên.

Rồi hắn đứng dậy, cúi người chào 2 cô gái và tất cả khách nhân của quán, cầm lên một tờ giấy rồi nói:

“Đây là bài thơ tôi sáng tác để tặng cô chủ quán.”

Vừa dứt lời, hắn lại đưa tay phải ra, cúi người và phất tay phải xuống tỏ vẻ hâm mộ. Ánh mắt thì nhìn đăm đăm vào bộ ngực căng của cô gái áo hồng.

Cô gái áo hồng dường như không biết, nàng vui mừng hướng về hắn mà tạ lễ: “Dạ, xin đa tạ quý khách!”. Nói xong, nàng bước qua bên trái, nhường một khoảng trống giữa quán cho hắn.

Người trẻ tuổi mặc áo đỏ nghe vậy thì vui mừng bước vào khoảng trống ấy và chầm chậm đọc:

“Sắc kia... a a... đã đẹp muôn phần

Tài kia chẳng kém, a a... sánh cùng cố... nhân!”

Nghe tới đây cô gái áo hồng thẹn thùng đưa tay lên vuốt mặt, sau đó nở nụ cười tươi với vẻ e thẹn mỹ miều. Nụ cười của nàng khiến cho tất cả nam nhân trong quán ngây dại một lúc.

“Cầm kỳ thi họa... đều thông

Anh hùng thiên hạ hẹn mừng kén cô... ưm ưm...”

Người trẻ tuổi này vừa ngâm xong, cả quán rượu triệt để náo nhiệt.

“Hay...”

“Hay!”

Tiếng vỗ tay cũng vang lên đùng đùng.

“Xin cảm tạ chư vị.” – Người trẻ tuổi lại cúi đầu tạ lễ.

“Xin đa tạ quý khách.” – Cô gái áo hồng chắp tay hướng về mọi người mà cảm ơn.

“Ha ha... Tài huynh, tới huynh!” – Lúc này, người trẻ tuổi áo đỏ nhìn về phía một cái bàn bên phải nói.

Một người thanh niên 24 – 25 tuổi, hai gò má nhọn và xanh xao, mặc một bộ quần áo màu lam đậm có những chấm tròn trắng xen kẽ đều đặn cười ha hả đứng lên, vừa đi vào giữa vừa nói:

“Huynh có một bài tặng cho tiểu thơ đây thì đệ cũng có một bài tặng cho tiểu thơ.”

Với bước đi loạng choạng, cả thân hình của hắn đong đưa qua lại nhìn cực buồn cười. Khi vào giữa, hắn mở lời:

“Các huynh ở đây nghe nhé.”

“Dô dô...”

Phía dưới có một bàn hò hét cụng ly. Song nó không làm ảnh hưởng đến tâm tình của người áo xanh.

“Rượu kia... ơ ơ... ai nấu mà thơm

Nốc vào một ngụm... ớ ơ... lâng lâng đất trời

Nhìn xem cảnh vật nên thơ... ớ ơ...

Tay ngà chuốc chén... á a... thêm... Nấc... Nấc... thêm phần ngất ngây...”

Quán rượu lại một lần nữa sôi trào.

“Bốp... Bốp... Bốp...”

“Hay.”

“Hay.”

“Hay!”

“Tiếp đi huynh.”

“Dô!”

“Dô!”

“Tiếp đi.”

“Thêm rượu cô chủ quán ơi.”

Hai cô gái nhanh nhẹn hướng về các bàn, lần lượt rót rượu từ bình vào chén cho các khách nhân, miệng liên tục líu ríu.

“Dạ xin mời.”

“Dạ xin mời.”

“Xin mời quan khách.”

Đúng lúc này, từ cửa quán xuất hiện một người trung niên với một chiếc thùng gỗ nhỏ treo ở trước ngực cùng với hơn chục thang thuốc được gói kỹ lại thành mười chồng được xách trên tay phải. Người trung niên mạnh dạn bước vào mà rao:

“Quế trăng quế khâu, con nít bị đau, da vàng bụng hỏng, gân xanh như võng, mắt trắng môi thâm, mồ hôi lâm râm, đi tìm mua thuốc của tôi là hết bệnh ngay đấy quý khách à.”

Vừa rao hắn vừa tiến về cái bàn gần nhất mà chào hàng.

“Mua đi, thuốc của tôi công hiệu lắm.”

Ba người ngồi trên bàn tay đưa tay lên mà lắc. Người trẻ tuổi áo đỏ không chỉ lắc mà còn từ chối:

“Không có mua mà...”

“Không mua, không mua.” – Nghe người trẻ tuổi áo đỏ từ chối, đồng bạn của hắn cũng lên tiếng.

Người trung niên thất vọng đi sang bàn kế bên.

“Dạ, mời quý khách, quý khách mua thuốc đi.”

Ba người bên bàn này đang cụng chén. Trong khi họ nốc rượu liên hồi và người trung niên đang chờ đợi thì phía bên phải có một âm thanh truyền lại:

“Thầy thuốc, thuốc này bán sao?”

“Dạ, thuốc này uống là công hiệu lắm. Uống một thang là thuyên giảm ngay.”

Người trung niên nhất thời vui vẻ bỏ qua cái bàn bên này mà hướng về phía ấy mời chào.

Hai cô gái vẫn tiếp tục rót rượu cho các bàn, phía bên kia, người trung niên cùng cái bàn ấy đã đi đến công đoạn ngã giá.

“Giá cả thế nào?” – Một người trong bàn hỏi.

“Dạ đây, dạ hai lạng bạc.”

Hai bên nhanh chóng trao tiền và trao thuốc. Đang lúc người trung niên định quay lại cái bàn có 3 người đang nốc rượu liên hồi kia thì gã mặc tròn, mắt hí gọi:

“Ông bán thuốc!”

Người trung niên lập tức bước vội sang cái bàn góc phải ấy mà nhiệt liệt chào hỏi.

“Dạ, dạ, quý khách!”

“Thuốc này trồng ở đâu vậy ông?” – Gã mắt hí hỏi.

Người trung niên sững sờ một lúc, ngẩng đầu quay bên trái, rồi đứng thẳng người, nhìn về phía gã mắt hí và đáp:

“Dạ... Ha... Dạ... Thuốc này trồng ở vùng ven núi tuyết, cạnh bờ sông Hải Giang.”

“Vậy à?” – Gã mắt hí hỏi, và cười lớn: “Hà hà hà...”

Gã dùng quạt gõ đầu gối một phát, rồi bung quạt ra, sau đó đứng lên cười nói:

“Vậy thì ông hãy bán cho ta 5 thang.”

“À...” – Người trung niên há to miệng.

Chốc sau, người trung niên phản ứng lại: “Dạ dạ... Dạ dạ có ngay ạ...”

Rồi hắn liếc mắt quan sát toàn bộ quán rượu, khi xác định an toàn, hắn cúi người thì thầm với gã mắt hí.

“Tôi là Bồ Câu. Đại nhân Tiết Sở cử tôi đến gặp ngài!”

Nói đến đó, hắn lại ngẩng mặt liếc nhìn cảnh giới xung quanh.

“Ông về nói với đại nhân Tiết Sở rằng khi nào tôi nhận đủ số vàng thì tôi sẽ giao cho ông phần bản đồ còn lại.”

Người trung niên liếc mắt nhìn gã mắt hí rồi nhỏ giọng: “Được! Tôi sẽ về bẩm lại!”

Và người trung niên nhanh chóng gỡ ra một chùm 5 thang thuốc đưa cho gã mắt hí. Gã mắt hí cũng lấy từ túi ra một cái túi nhỏ bỏ lên bàn, lớn tiếng nói:

“Đây là mười lạng bạc, cần thì hãy kiểm tra.”

Rồi gã đưa đầu lại gần người trung niên mà thì thầm:

“Đấy là một phần bản đồ. Cứ yên tâm đem giao cho đại nhân Tiết Sở. Chỉ cần vàng giao tới đầy đủ, phần còn lại sẽ được đưa đàng hoàng.”

Người trung niên gật đầu: “Tạ ơn ngài.”

Và người trung niên cũng lớn tiếng giữa những âm thanh nhốn nháo nơi đây: “Dạ, vâng. Dạ cảm ơn quý khách. Chúc quý khách mau hết bệnh.”

Sau đó, người trung niên bước từng bước đi ra khỏi quán rượu mà rao lớn:

“Thuốc đây, có ai mua thuốc không?”

Chỉ một lát, thân ảnh của hắn biến mất khỏi hàng cây rậm rạp.

Nhưng hắn và gã mắt hí không ngờ rằng hành động bí ẩn của họ đã bị hai cô gái chủ quán để ý từ lâu. Giữa cuộc trao đổi của hai người, hai cô gái từ hai bên cách xa đều không ngừng quay mặt về hướng này mà đánh giá.

Gã mắt hí vừa giao dịch xong thì lại nhấp thức ăn và uống rượu. Đợi đến khi người trung niên khuất bóng, hắn mới lớn giọng:

“Chủ quán!”

“Dạ, dạ thưa quý khách cần chi ạ?”

Cô gái áo hồng nhanh chóng hướng về phía gã mà thướt tha hỏi nhỏ.

“Thay cho ta bình rượu.”

“A... Dạ.”

Cô gái áo hồng đáp lời. Đồng thời nàng vươn đôi tay thon thả, mượt mà cầm lên bình rượu trên bàn gã mắt hí.

Thế nhưng khi bàn tay của nàng vừa chạm vào bình rượu, gã mắt hí lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đưa tay phải vuốt ve bàn tay của nàng. Cô gái nhanh chóng dùng hai tay cầm lên bình rượu, nàng định quay đi nhưng không thành. Thì ra gã mắt hí được nước làm tới, bàn tay đang vuốt của hắn đã chuyển thành cầm mạnh, siết chặt cổ tay trái của nàng.

Cùng lúc đó là giọng cười dâm dê, đê tiện: “Hé hé hé hé hé...”

Cô gái áo hồng sợ hãi. Nàng vừa dùng tay phải bỏ bình rượu lại, vừa cố dùng tay trái tránh thoát tay phải của hắn, vừa yếu ớt nói:

“Dạ... Dạ quý khách...”

Sự giãy giụa của nàng khiến gã mắt hí phải đứng lên. Nàng càng giãy giụa, hắn càng giữ chặt. Xem ra là hắn không muốn buông tha cho nàng.

Rốt cuộc chỉ chốc sau, nhân cơ hội gã ta lơ là, nàng nhanh chóng lùi lại.

“Quý khách làm gì vậy?”

Vốn nàng không thể thoát bởi vì sức phụ nữ khó có thể hơn sức của đàn ông. Nhưng gã mắt hí rõ ràng chơi trò “mèo vờn chuột”, hắn cố tình buông tay để nàng tránh thoát. Giờ phút này, hắn dang hai tay ra như thể muốn nàng nhào vào ôm hắn, hắn nhìn nàng đầy ngả ngớn:

“Tay nàng đẹp quá. Ha há hé hé...”

Rồi hắn chuyển cái quạt sang tay phải, rồi đứng dậy và bước ra. Hắn lượn một vòng trước bàn, vỗ quạt vào lòng tay trái phát ra từng tiếng “bôp bốp”, cười tươi mà nói:

“Ta không ngờ ở nơi rừng núi hoang sơ như thế này lại mọc lên một bông hoa mẫu đơn thật là tuyệt đẹp. Hé hé hé hé hé...”

Cô gái áo vàng đã nhanh chân tiến về đứng cạnh cô gái áo hồng. Có lẽ việc này không phải là họ chưa gặp, vì thế họ cũng có cách ứng xử và tự bảo vệ như thế này.

Nhận ra cô gái áo vàng đã ở bên cạnh, cô gái áo hồng mới cười gượng đáp lời:

“Dạ... Dạ quý khách đã khen quá lời.” – Vừa nói, nàng lại hành lễ với vị khách vừa vô lễ với mình.

Nhân lúc cô gái áo hồng khẽ khom người tạ lễ, gã mắt hí luồn bàn tay phải vuốt lên cái mông đẫy đà của nàng.

Cô gái áo hồng giật nảy mình, nàng hoảng hốt nhảy lùi về phía cô gái áo vàng: “Ây... Kìa quý khách!”

Gã mắt hí mở to miệng cười, tiếp tục phe phẩy cái quạt với bộ dáng nho sinh.

Cô gái áo hồng thấy thế thì có chút sợ hãi. Nàng quay về nhìn cô gái áo vàng, thấy cô gái áo vàng gật đầu, nàng mới chậm rãi nói:

“Thưa quý khách.”

Rồi nàng nhấn mạnh: “Quán của tôi chỉ đón tiếp những mặc khách, tao nhân; chứ không đón tiếp những phường phàm phu tục tử”. Bốn chữ cuối này nàng đặc biệt gằn ra.

Gã mắt hí bỏ ra khuôn mặt nhăn trong tí chút đầy khinh thường, rồi lại nở nụ cười trào phúng, phe phẩy quạt. Sau đó ngửa mặt lên trời cất tiếng cười to:

“Ha ha ha ha...”

Và rồi hắn xoay cổ liếc nhìn hai cô gái với nửa con mắt: “Ta cũng muốn làm mặc khách, tao nhân lắm chứ.”

Và quay cả người đối mặt với hai cô gái: “Nhưng những lượng sóng ba đào đang nổi dậy ở lòng ta bởi ta yêu nàng và sẽ yêu nàng mãi mãi...”

Cô gái áo vàng buồn phiền không dám đối mặt với tên công tử mắt hí, nàng cúi đầu đầy lo lắng. Cô gái áo hồng lại mạnh mẽ đối mặt với gã ta:

“Nhưng những cánh chim bay chẳng ghé vườn nhà quan.”

Đang lúc cô gái áo hồng nói, gã mắt hí sáp về phía hai cô gái. Không còn cách nào khác, hai cô gái vội vàng tránh về phía ngược lại.

Ở quán rượu lúc này, các khách nhân vẫn chè chén tưng bừng, có lẽ những việc như thế này cũng là việc thường ngày. Ai đến đây mà không si mê hai cô gái, tuy ít có người giở trò lưu manh nhưng không phải là không có. Mà có thì cũng đến điểm dừng.

Song vị khách nhân của ngày hôm nay lại không coi điểm dừng ra gì.

Ở vị trí vừa chộp hụt cô gái áo hồng, hắn tiếp tục phe phẩy quạt, ngửa mặt với vẻ tự cao tự đại bệnh hoạn:

“Dù cánh chim chẳng về mà ánh trăng thề đã soi sáng cả tim ta. Trong lòng bóng thướt tha cho gió với mây ở đâu đây đến vui với trăng, cho cuộc đời tan vỡ dưới trăng mờ, nếu ai hững hờ thì sẽ tiếc lắm thay.”

Cô gái áo hồng đáp lời tức thì: “Dù ai đó có não nề, mà trăng gió chẳng hẹn thề, thì đâu có những phút say mê.”

Gã mắt hí dang rộng hay tay, bước đi xoay quanh 2 cô gái: “Nhưng ta đã say và ta đã mê mà nếu để ta về thì nàng sẽ biết hậu quả thế nào, khi quán này chẳng được yên bề.”

Và khi nói xong, hắn dừng lại, khép quạt và dùng quạt chỉ vào trong quán.

“Dô!” – Trong quán vẫn là âm thanh nhậu nhẹt.

Nhìn hai cô gái đầy ngả ngớn, hắn lại cất tiếng cười dâm dê, đê tiện: “Hé hé hé hé hé...”

Và rồi bất chấp tất cả, sải bước tiến tới ôm chầm cô gái áo hồng.

“A...” – Bị bất ngờ, cô gái áo hồng phản kháng, nàng không ngừng dùng tay giãy giụa, quyết chí không cho kẻ càn rỡ này ôm lấy thân thể mình.

Cô gái áo vàng lo lắng nhìn sang, nàng thật không dám manh động. Cô gái áo hồng thì giằng co cùng với kẻ bệnh hoạn.

“Buông tôi ra! Buông tôi ra!”

Và rồi cô gái áo vàng cắn răng, nàng hợp sức cùng với cô gái áo hồng đẩy ngã kẻ kia.

“Bịch...”

Gã mắt hí với cơ thể bị đào hết sức mạnh vì sắc dục ngã chổng vó phát ra âm vang.

Nghe tiếng kêu cứu của cô chủ quán, cả quán rượu đều ngẩng mặt nhìn về hướng này. Sự việc từ lúc cô gái kêu cứu đến lúc gã mắt hí ngã xuống quá nhanh khiến không ai kịp phản ứng. Nhưng không phải chỉ bởi vậy mà sau đó không có ai phản ứng.

Người trẻ tuổi mặc áo đỏ bước loạng choạng chen giữa 2 cô gái và gã mắt hí, dùng tay chỉ vào mặt gã mắt hí. Hắn đang định nói nhưng bị tiếng cười của cả quán cắt đứt.

“A ha ha ha...”

“Ha ha ha...”

Mọi người dùng tay chỉ về gã mắt hí mà xem thường.

Sau tiếng cười của mọi người, người trẻ tuổi áo đỏ cũng mở lời:

“Ngươi làm như vậy là không được rồi. Ai đến đây cũng thướng thức tài nấu rượu và tiếng hát của cô chủ quán này đây. Nếu công tử cứ cậy mình giàu có mà bắt ép người ta phải chiều chuộng mình thì không xứng đáng làm tri âm, tri kỉ của quán này đâu.”

“Ha ha ha... Đúng không quý vị?”

Mọi người nghe vậy thì cũng mở miệng cười to.

“Ha ha ha.”

“Đúng.”

“Đúng vậy.”

Gã mắt hí lồm chồm bò dậy, thẹn quá thành giận, hắn quát: “Im!”

Người trẻ tuổi áo đỏ có chút sợ, vội vã nói: “Ngươi làm gì dữ vậy”. Rồi chạy về bàn rượu của mình.

“Đúng. Ngươi làm gì dữ vậy?” – Những con sâu rượu ồn ào.

Gã mắt hí khinh bỉ nhìn cả quán, ngẩng mặt lên trời, trừng mắt hét lớn: “Các ngươi có biết ta là ai không?”

“Là ai?” – Những con sâu rượu la lớn.