Cô lấy điện thoại gọi cho Lục Chi Cửu: “Sao… sao anh lại ở đây?”

“Thì anh chưa đến nhà họ Trần bao giờ nên hơi tò mò.”

Lục Chi Cửu cất giọng bình thản nhưng Thẩm Thiên Trường lại nghe ra rằng anh đang cố ý che giấu cảm xúc.

Xì, người đàn ông này còn học kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo nữa chứ.

“Lục Chi Cửu, sao anh không thừa nhận là anh đang lo lắng cho em?”

Lục Chi Cửu thầm thở dài, cô bé này cũng học được cách nhìn thấu lòng người rồi sao.

Anh im lặng giây lát rồi mới nói: “Ừ, anh đang lo lắng cho em.”

Giọng nói trong trẻo trầm thấp của Lục Chi Cửu giống như cơn gió lạnh sau đêm mưa mùa hạ nhẹ nhàng lướt qua trái tim của Thẩm Thiên Trường khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.

Đài phát thanh trên xe đang vang lên một giọng ca nữ ấm áp: “Em nghĩ em đã bắt đầu dần dần thích anh…”

Thẩm Thiên Trường nhẹ nhàng đưa tay đặt lên lồng ngực mình, cô muốn trái tim chậm nhịp lại nhưng rõ ràng là không thể được.

“Ở đây cách xa chung cư Sâm Lan quá, về thẳng Cẩm Viên đi, em lái phía trước, anh theo sau.” Cuối cùng Lục Chi Cửu cũng phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.

“Vâng.”

Thẩm Thiên Trường cúp máy, chuyển địa điểm cần đến thành Cẩm Viên, quả nhiên bản đồ chỉ dẫn hiển thị quãng đường chỉ cần lái xe trong ba mươi phút. Cô khởi động xe, Lục Chi Cửu cũng khởi động xe theo, hai chiếc xe một trắng một đen một trước một sau chạy theo hướng đi về Cẩm Viên.

Qua gương chiếu hậu, Thẩm Thiên Trường nhìn thấy chiếc xe Phantom màu đen luôn đi phía sau mình, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, cô hiểu rõ đó chính là cảm giác an toàn mà cô luôn ao ước.

Trải qua sự giày vò của Trần Tử Nhiễm, lúc hai người về đến cẩm Viên thì đã là mười hai giờ đêm rồi, Thẩm Thiên Trường lặng lẽ đi theo Lục Chi Cửu vào phòng khách ở tầng một.

Phòng khách tối om, vú Trần và những người giúp việc khác đã đi ngủ hết rồi. Thẩm Thiên Trường mượn ánh sáng từ bên ngoài, nhìn vào tấm lưng của Lục Chi Cửu ở trước mặt, tấm lưng ấy của anh giống như bức tường thành kiên cố không bao giờ sụp đổ.

Cô lập tức bước nhanh về phía trước chủ động ôm anh từ phía sau.

Ừm, vai rộng eo nhỏ, dáng người cực phẩm.

“Lục Chi Cửu, đừng vội bật đèn.” Thẩm Thiên Trường dựa đầu vào lưng Lục Chi Cửu, hít hà mùi hương trên cơ thể anh, trầm giọng lên tiếng.

Rất lâu sau đó.

“Lục Chi Cửu, em phát hiện em thích anh nhiều hơn một chút so với tưởng tượng của em rồi.”

Giọng nói của Thẩm Thiên Trường vang lên ở phía sau lưng Lục Chi Cửu, xuyên qua lưng anh một cách không hề báo trước, sau đó vang vọng trong tâm trí anh.

“Lục Chi Cửu, nhịp tim của anh đập nhanh quá.”

Đột nhiên Lục Chi Cửu quay người lại, trong bóng tối, cả hai người đều không nhìn rõ mặt mũi đối phương, anh đưa một tay lên sờ vào khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường sau đó cúi người xuống. WebTru yenOn linez. com

Vào khoảnh khắc đó, Thẩm Thiên Trường nhắm mắt lại, cô nghĩ nếu như cô có siêu năng lực, nhất định cô sẽ để thời gian ngừng lại ở giây phút này.

***

Sáng hôm sau sau khi tỉnh dậy, Giang Mộ Tuyết phát hiện mình đang nằm dưới sàn nhà phòng khách. Cô lồm cồm bò dậy thì phát hiện không chỉ đau đầu đến mức choáng váng mà cổ họng cũng cực kỳ khó chịu.

Sau khi hắt hơi ba cái liền, cô chắc rằng bản thân đã bị cảm rồi.

Cô vào nhà vệ sinh, thấy bản thân trong gương thì lập tức giật bắn mình, hai mắt cô sưng lên giống như hai cái bánh bao nhỏ. Cô đánh răng rửa mặt qua loa sau đó yếu ớt vịn vào tường trở về xô pha tìm điện thoại, cô muốn gọi điện thoại cho Giám đốc bộ phận Tôn Nhược Nhã để xin nghỉ phép.

Nhưng điện thoại không biết đã sập nguồn từ bao giờ rồi, cô lại tìm dây sạc, chờ thêm hai ba phút điện thoại mới lên nguồn.

Cô mở danh bạ, bắt đầu gọi điện thoại.

Chỉ sau hai ba tiếng chuông, người ở đầu dây bên kia đã bắt máy: “Giám đốc Tôn, hôm nay sức khỏe của tôi không được tốt, sợ là không thể đi làm được. Tôi muốn xin anh cho tôi nghỉ phép, bản kế hoạch tối qua anh bảo tôi sửa chắc chắn tôi sẽ nộp lại cho anh đúng giờ…”

Giang Mộ Tuyết đợi mấy giây người ở đầu bên kia vẫn không trả lời.

“A lô, Giám đốc Tôn, anh còn ở đó không?”

“Tổ trưởng Giang, tôi là Tần Phong.” Một giọng nói ấm áp vang lên.

Đầu óc của Giang Mộ Tuyết lập tức trở nên trống rỗng, cô vô thức nhìn lên màn hình điện thoại.

Trên màn hình viết rõ mấy chữ: Trợ lý Tổng Giám đốc Tần.