Nếu như nói, đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt lại thêm khí chất lạnh lùng của Lục Chi Cửu có thể sánh ngang với câu “Vô địch thiên hạ”, thì người đàn ông này lại có vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt, được ông trời ưu ái, anh ta có một đôi mắt hoa đào đẹp đến mê hồn, đôi mắt ấy linh động sáng ngời, cho dù chỉ là vô tình liếc qua cũng sẽ thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

“Chào cô Thẩm, tôi tên là Cố Ngôn Quyết, lần đầu gặp mặt, tôi là bạn thân của A Cửu!” Cố Ngôn Quyết vừa nói vừa nháy mắt với Thẩm Thiên Trường, trong lúc nói còn cố ý nhất mạnh chữ “bạn thân”.

Cố Ngôn Quyết sao?

Thời đại học, vì bận học nên Thẩm Thiên Trường rất ít khi lên mạng nên biết rất ít ngôi sao trong giới giải trí.

Cố Ngôn Quyết này chính là lưu tượng tiểu sinh hàng đầu của giới giải trí, cũng chồng chưa cưới của Nhan Thuấn Hoa mà Trần Tử Nhiễm luôn nhắc tới đây sao?

Lại còn là bạn thân của Lục Chi Cửu nữa chứ?

Cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng nhớ ra là đã nhìn thấy đôi mắt này ở đâu rồi, bởi vì trong một khoảng thời gian rất dài, màn hình khóa điện thoại của Trần Tử Nhiễm luôn để ảnh người đàn ông có đôi mắt này.

Nhưng cô cũng nhanh chóng tỏ ra bình thường, cô mỉm cười với Cố Ngôn Quyết, bên thái dương vẫn còn vương mấy sợi tóc trông rất phù hợp với bộ quần áo ở nhà cô đang mặc trên người. Tuy rằng cô vẫn đang đeo tạp dề nhưng cả người vẫn toát lên cảm giác dịu dàng xinh đẹp: “Chào anh, tôi là Thẩm Thiên Trường, là bạn gái của Lục Chi Cửu.”

Bạn gái của Lục Chi Cửu.

Hiển nhiên là Lục Chi Cửu rất hài lòng với cách giới thiệu bản thân như thế này của Thẩm Thiên Trường, đáy mắt anh hiện lên ý cười vui vẻ.

“Hai người đi rửa tay rồi ra ăn cơm.”

Cố Ngôn Quyết vừa kết thúc công việc ở phim trường đã trực tiếp đến tìm Lục Chi Cửu để trốn Nhan Thuấn Hoa, căn bản là chưa ăn gì hết. Anh ta vốn đã đói đến hoa mắt, vừa vào cửa đã nhìn thấy một bàn đầy thức ăn thì suýt chút nữa bổ nhào đến.

Lúc này, anh ta nghe thấy lời của Thẩm Thiên Trường giống như nhận được lệnh đặc xá bèn vui vẻ đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Lục Chi Cửu lại không hề vội vàng giống như Cố Ngôn Quyết, anh đi đến bàn ăn nhìn các món ăn ở trên bàn, quả nhiên là thơm ngon hấp dẫn, khiến người ta không nhịn được mà giơ ngón tay cái.

“Em làm những món gì vậy?”

“Cá thái lát chần, thịt lợn xào cay, rau củ xào, còn có canh đầu cá nấu đậu nữa.”

Món mặn món chay đều có, đậm nhạt thích hợp.

“Nấu ăn rất khó đúng không?” Lục Chi Cửu như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Không khó, anh muốn học không?” Còn có chuyện gây khó khăn được cho Lục Chi Cửu sao?

Lục Chi Cửu không trả lời cô mà quay người đi về phòng ngủ thay quần áo mặc ở nhà.

Khi anh đi ra, Thẩm Thiên Trường phát hiện quần áo ở nhà với anh với quần áo cô đang mặc là cùng màu, nhìn lướt qua giống như quần áo đôi vậy.

Cô không nhịn được mà mặt bắt đầu đỏ lên.

Cố Ngôn Quyết ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Lục Chi Cửu thì chắc chắn là Lục Chi Cửu cố ý, cố ý thể hiện ân ái trước mặt mình để đả kích mình đây mà.

“Haiz, anh trai à, bữa này không phải là ăn cơm mà là ăn thức ăn cho chó!”

“Anh Cố, tôi nghe nói anh là có vợ chưa cưới mà đúng không?” Thẩm Thiên Trường thản nhiên lên tiếng, đã không phải độc thân thì còn ăn thức ăn cho chó gì chứ.

Bàn tay đang gắp thức ăn của Cố Ngôn Quyết khựng lại, anh ta nhìn Lục Chi Cửu bằng ánh mắt oán hận: “Trời đậu, mới đó mà Lục Chi Cửu đã truyền cho cô cái tật độc mồm độc miệng rồi à?”

Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu với vẻ mặt vô tội, Lục Chi Cửu độc miệng sao? Mà cô cũng không cảm thấy lời mình vừa nói độc miệng ở chỗ nào.

Lục Chi Cửu cười thản nhiên: “Ừ, đúng là người phụ nữ của Lục Chi Cửu.”

Nhìn hai người vừa tung vừa hứng, Cố Ngôn Quyết quyết định im lặng, tục ngữ nói “Nếu không bộc phát trong im lặng thì sẽ chết trong im lặng”, nhưng anh ta đang lựa chọn quét sạch thức ăn trên đĩa trong im lặng, không thể không nói tài nấu nướng của Thẩm Thiên Trường thật sự rất giỏi, anh ta cảm thấy rất hài lòng với bữa cơm này.