Mãi một lúc sau, anh che giấu sự điên cuồng trong mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thiên Trường bằng ánh mắt sáng ngời.

Cô có một đôi mắt rất đẹp, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt cô khiến hai má cô hơi ửng hồng, giống như cuối cùng cũng được gặp lại khuôn mặt khi xưa.

“Vậy cô Thẩm đã có người mình thích chưa?” Lục Chi Cửu nhẹ nhàng mở miệng.

Thẩm Thiên Trường nghe xong thì ngẩn người, hiển nhiên cô không ngờ rằng anh lại hỏi ngược lại như thế nên trả lời một cách vô thức: “Chưa.”

Khóe miệng của Lục Chi Cửu khẽ nhếch lên, giọng nói đem theo chút mê hoặc: “Vậy cô Thẩm thấy tôi thế nào?”

Thẩm Thiên Trường cảm thấy hơi mơ hồ, câu hỏi này… có ý gì đây, là bảo cô xem xét… anh hay sao?

Cô nhìn vào khuôn mặt hoàn hảo không khuyết điểm đó của Lục Chi Cửu, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại cất tiếng hỏi dò: “Hay là… hay là chúng ta thử xem sao?”

Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường, ánh sáng trong mắt anh ngày càng rực rỡ hơn, mãi một lúc sau mới nói: “Được.”

Được?

Được sao?

Lục Chi Cửu đồng ý rồi sao?

Trái tim của Thẩm Thiên Trường bỗng nhiên đập rất nhanh: “Anh Lục, anh… anh… đồng ý rồi sao?”

Lục Chi Cửu tươi cười khiến cho Thẩm Thiên Trường nhìn đến mức thất thần, cô nghĩ đến câu “đẹp như tiên giáng trần”, có lẽ là đến mức đó đấy.

Cô chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp trong trẻo của Lục Chi Cửu: “Cô Thẩm, tôi là Lục Chi Cửu, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn.”

Thẩm Thiên Trường đỏ bừng mặt, câu nói này của Lục Chi Cửu giống như pháo hoa đang nổ đùng đùng trong đầu cô vậy, khó khăn lắm cô mới ổn định được tâm trạng: “Anh Lục, tôi là Thẩm Thiên Trường, sau này mong anh bao dung hơn.”

Mãi cho đến khi rời khỏi quán cafe, Thẩm Thiên Trường vẫn chưa bình tĩnh lại được. Cô không dám tin, vậy mà Thẩm Thiên Trường cô đã thật sự trở thành bạn gái của Lục Chi Cửu rồi!

Tâm trạng của cô nhất thời trở nên phức tạp, tuy rằng không biết tại sao Lục Chi Cửu lại chọn cô nhưng với cô, Lục Chi Cửu chính là cơ hội tốt nhất giúp cô rời khỏi nhà họ Thẩm, hơn nữa e rằng sẽ không có cô gái nào trên thế giới này có thể từ chối được khuôn mặt đó của Lục Chi Cửu!

Cứ nghĩ đến việc người sở hữu khuôn mặt đó đã thuộc về một mình cô thì trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác… muốn phạm tội không thể diễn thành lời!

Vứt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, Thẩm Thiên Trường mở điện thoại vừa mới bị cô tắt đi, trên màn hình hiển thị 15 thông báo cuộc gọi nhỡ.

Bác cả Thẩm Nhiên 5 cuộc gọi nhỡ.

Trần Tử Nhiễm 10 cuộc gọi nhỡ.

Thẩm Thiên Trường thở dài, cô phải suy nghĩ kỹ xem nên “ăn nói” với Thẩm Nhiên thế nào mới được.

Đang muốn đứng bên đường để bắt taxi thì Thẩm Thiên Trường lại nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Royce màu đen đỗ ngay trước mặt, kính xe hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt đẹp hoàn hảo của Lục Chi Cửu: “Cô Thẩm, tôi đưa cô về.”

Thẩm Thiên Trường không ngờ Lục Chi Cửu lại tự lái xe tới đây, người có bối cảnh thân phận như anh thì đều có lái xe riêng cả mà.

Nhớ tới ban nãy trông anh rất bận, Thẩm Thiên Trường vội cười xua tay: “Không cần đâu, anh cứ đi làm việc trước đi, tôi tự gọi xe về cũng được.”

Vậy mà Lục Chi Cửu lại gạt cần số, xuống xe, đi đến bên cạnh Thẩm Thiên Trường.

Thẩm Thiên Trường cao 1m68, hôm nay còn đi giày cao gót, vậy mà mới chỉ cao đến cằm anh.

Sau đó chỉ thấy Lục Chi Cửu đưa tay kéo cửa xe bên ghế phụ rồi trầm giọng: “Đây là đặc quyền dành riêng cho bạn gái, cô có chắc là không muốn sử dụng không?”

Đặc quyền dành riêng cho bạn gái sao? Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lại nóng bừng lên rồi.

Cô chợt nghĩ đến điều gì đó bèn nở nụ cười: “Vậy thì tôi đành nghe theo vậy.”

Sau khi lên xe, vừa mới đọc địa chỉ nhà họ Thẩm cho Lục Chi Cửu xong thì chuông báo tin nhắn của Thẩm Thiên Trường vang lên, là một tin nhắn của Trần Tử Nhiễm mà cô chưa đọc.

[Sao lại tắt máy thế? Gọi bao nhiêu cuộc cũng không gọi được cho cậu. Sao rồi, có phải Lục Chi Cửu rất đẹp trai hay không? Chắc không phải là bị Lục Chi Cửu từ chối nên đã đau lòng trốn đi rồi đấy chứ? Anh ấy thật sự đẹp trai đến thế sao? Haiz, ngoài kia có cả một khu rừng lớn xanh non tươi tốt, mình không cần phải treo cổ trên một cái cây đâu ha, chỉ cần nữ thần hắng giọng, muốn có trai đẹp kiểu gì thì Trần Tử Nhiễm này cũng sẽ bất chấp mọi thứ vì cậu!]

Thẩm Thiên Trường bật cười, nếu Trần Tử Nhiễm biết Lục Chi Cửu trở thành bạn trai cô thì không biết sẽ có phản ứng như thế nào đây? Cô rất mong nhìn thấy vẻ mặt đó của cô ấy.

“Cười gì thế?” Lục Chi Cửu ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn gương mặt nghiêng của anh: “Trần Tử Nhiễm, bạn thân của tôi, cô ấy hỏi tôi có phải là anh rất đẹp trai hay không?”

Lục Chi Cửu nhướng mày: “Vậy em nói sao?”

Mãi một lúc sau Thẩm Thiên Trường mới chậm chạp lên tiếng: “Ừm, vô địch thiên hạ.”

Đáy mắt của Lục Chi Cửu trào dâng một loại cảm xúc kỳ lạ, trước giờ anh đã nghe quá nhiều lời khen về ngoại hình của mình nhưng chỉ có lời khen của Thẩm Thiên Trường là khiến anh cảm thấy cực kỳ thoải mái dễ chịu.

“Nhưng cô ấy cảm thấy buổi xem mắt của tôi thất bại rồi, bảo tôi đừng thắt cổ trên một cái cây mà bỏ qua cả một cánh rừng ngoài kia…”

Lục Chi Cửu tối sầm mặt lại, ngữ khí của anh mang theo ý lạnh: “Tôi không để bụng chuyện cô chỉ thắt cổ ở cái cây này của tôi.”

Khuôn mặt Thẩm Thiên Trường đột nhiên nóng bừng, cô đang bị Lục Chi Cửu thả thính hay sao?

Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com

Cô cầm điện thoại, nhanh chóng nhập mấy chữ rồi ấn nút gửi đi.

Lục Chi Cửu liếc mắt nhìn thấy tin nhắn Thẩm Thiên Trường gửi cho Trần Tử Nhiễm: [Chỉ cần Lục Chi Cửu.]

Ba giây sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của Trần Tử Nhiễm: “…”