Lúc học cấp ba, cô thường xuyên bị Vương Tiểu Lan cắt giảm phí sinh hoạt, mà quán mì Mẹ Lý phù hợp tình hình kinh tế bỗng trở thành nơi có thể khiến cô được no bụng với số tiền sinh hoạt ít ỏi. Cô luôn gọi một bát mì không với giá rẻ nhất, ngồi trong một góc gần cửa sổ, vừa ăn mì vừa nhìn dòng người đi lại bên ngoài.
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu đi vào quán, cô cũng chỉ gọi hai bát mì không và thêm hai cái đùi gà. Mẹ Lý chủ quán mì đã không còn nhớ Thẩm Thiên Trường nữa, chỉ nghĩ sao hai người ăn mặc sang trọng như vậy mà lại vào ăn mì trong quán nhỏ như thế này.
Mì nhanh chóng được bưng lên đặt trên bàn, Lục Chi Cửu nhìn mấy lát hành thái nhỏ trong nước mì trong vắt, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Thẩm Thiên Trường nhìn dáng vẻ của anh thì không khỏi buồn cười: “Có phải là trước giờ anh chưa bao giờ ăn loại mì ‘trần như thế đúng không?” Cậu Chín của nhà họ Lục từ nhỏ sống trong giàu sang sao có thể ăn được thứ này chứ, Thẩm Thiên Trường thật sự cảm thấy bản thân đúng là làm khó anh rồi.
Lục Chi Cửu nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Thiên Trường, anh bất lực lên tiếng: “Thẩm Thiên Trường, anh không ăn được hành, sẽ bị dị ứng.
Thẩm Thiên Trường trừng mắt nhìn anh, cô đã gặp không ít người không thích ăn hành, nhưng người ăn hành bị dị ứng thì cô mới gặp lần đầu tiên.
“Hay quá, em thích ăn hành, vừa hay chúng ta có thể bù trừ cho nhau.” Vừa nói cô vừa chậm rãi vớt hết hành từ bát anh sang bát mình.
Lục Chi Cửu nhìn động tác tự nhiên của cô, trong đôi mắt vốn luôn tĩnh lặng như nước của anh như bắt đầu có sóng trào.
Hai người ăn mì xong, Thẩm Thiên Trường quyết định vẫn nên về nhà họ Thẩm trước.
Chiếc xe chỉ đi khoảng mười mấy phút là đã đến cổng nhà họ Thẩm, Lục Chi Cửu không ga lăng xuống mở cửa xe cho cô như mọi ngày, Thẩm Thiên Trường cũng không vội vã xuống xe, Lục Chi Cửu tắt đèn xe, hai người cứ ngồi im lặng như thế. Không biết qua bao lâu, Lục Chi Cửu trong bóng tối chậm rãi lên tiếng, giọng nói mang theo sự bá đạo ngang ngược: “Thẩm Thiên Trường, rời khỏi nhà họ Thẩm đi, anh giúp em.”
Thẩm Thiên Trường quay đầu, chút ánh sáng ít ỏi khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt anh: “Lục Chi Cửu, anh lại đang bảo em ‘lợi dụng’ anh sao?”
“Anh cam tâm tình nguyện bị em lợi dụng.”
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lại bắt đầu nóng rực lên, cô thật sự nghi ngờ phải chăng trong nhà Lục Chi Cửu có cuốn sách “Bách khoa toàn thư về những lời đường mật”?
“Lục Chi Cửu, em sẽ nhanh chóng chuyển ra khỏi nhà họ Thẩm.” Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
Nhưng em muốn tự tay xé nát những kẻ giả dối của nhà họ Thẩm kia hơn là để anh giúp em.
***
Mới đi vào phòng khách nhà họ Thẩm, ngoại trừ Thẩm Thiên Việt và Thẩm Nhiên không có mặt, Thẩm Thiên Trường nhìn thấy tất cả mọi người đều đang vây quanh hai mẹ con Thẩm Thiên Ca và Triệu Hàm nói chuyện, bên cạnh còn có một đống quà lớn.
Triệu Hàm là thẩm phán trưởng của Viện Kiểm sát thành phố Vân, là thẩm phán trong vụ án “Viện phúc lợi Mặt Trời ngược đãi trẻ nhỏ” của thành phố Vân nổi tiếng toàn quốc. Hai vợ chồng Triệu Hàm – Thẩm Nhiên là một cặp trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, xử lý vụ án một cách quyết đoán hoàn hảo, từ đó về sau, hai người con đường thăng tiến của hai người trải đầy hoa hồng.
Ban đầu, Thẩm Nhiên chỉ là một Giáo sư bình thường của khoa Luật trường Đại học A ở thành phố Vân, còn Triệu Hàm chỉ là một thư ký nhỏ bé của viện kiểm sát thành phố Vân. Sau đó, chỉ bằng vụ án “ngược đãi trẻ em”, hai người họ đã xây vững nền tảng thăng tiến của chính mình. Triệu Hàm đi một mạch lên làm thẩm phán trưởng của Viện Kiểm sát thành phố Vân, còn Thẩm Nhiên được thăng chức lên làm hiệu trưởng trường Đại học A.
Từ đó, nhà họ Thẩm chính thức đặt chân vào giới chính trị pháp luật, thậm chí ngay cả một người vốn là kẻ vô công rỗi nghề như Thẩm Miểu cũng được lên làm trưởng ban bảo vệ của Đại học A, trở thành nhân viên trong biên chế, cũng chỉ vì có quan hệ với Thẩm Nhiên.
Hai tháng trước, Triệu Hàm đi công tác ở nước M, vừa đúng thời gian Thẩm Thiên Ca tốt nghiệp nên bà ta đã ở lại đó để tham dự lễ tốt nghiệp của Thẩm Thiên Ca, đến hôm qua mới cùng nhau về nước.