Nó và hắn về đến nhà cũng đã hơn 20 giờ, và theo cô Hạ nói lại thì Phó Lâm đang chờ hai vợ chồng nó về để ăn tối.Hiện tại ông đang ở trong thư phòng.
- Được rồi...cô dọn thức ăn lên đi\, tôi và An về phòng sẽ xuống ngay.

Hắn đứng cạnh và cầm tay nó nói\, nó chỉ im lặng và có vẻ hơi mệt mỏi.
Về lại phòng ngủ của mình, nó lại tủ đồ để chuẩn bị vào phòng tắm nhưng vừa mở cửa tủ thì nó đã thấy điều khác lạ.
- Ryan...thế này là sao? - giọng nó nhẹ nhàng nhìn hắn đang cầm lọ thuốc\, tay nó chỉ vào bên trong.
- À....anh có tìm hiểu về phụ nữ mang thai\, anh thấy trong tủ đồ của em đa số là trang phục công sở\, đó anh không nói gì\, nhưng về giày thì anh phải đổi giúp em\, như vậy sẽ an toàn hơn.

- Hắn giải thích\, đúng như hắn nói thì đủ đồ của nó đa phần là áo sơ mi hoặc trang phục công sở\, váy đầm cũng có nhưng không bó sát người\, ở tủ đồ của nó tìm một chiếc đầm body cũng khó.

Nhưng về giày thì toàn là giày cao gót\, và đôi khi cũng có giày thể thao.

Nhưng bây giờ giày thể thao vẫn còn\, chỉ có điều toàn bộ giày cao gót của nó biến đâu mất mà thay vào đó là giày bệt hoặc những đôi sandal nhẹ nhàng dễ di chuyển.
- Chỉ 3 tuần\, làm hơn 3 tháng không bằng..- nó nói nhỏ\, nhưng có lẽ hắn nghĩ nó đang cằn nhằn.
-An..em đang nói gì vậy..chẳng lẽ mang thai em không vui sao? Anh làm vậy cũng chỉ tốt cho em và con thôi.

- hắn để lọ thuốc trên bàn và đến gần nó, hắn như đang giải thích nhưng trong giọng điệu có phần lên giọng.
- Chỉ mới có 3 tuần\, anh đã suốt ngày tốt cho con\, tốt cho con\, công việc của em cũng hạn chế\, đã thế anh còn đổi tất cả mọi thứ\, bắt em thay đổi này nọ\, anh đã hỏi ý em chưa\, tất cả anh đều tự quyết định\, rốt cục giữa em và con\, ai quan trọng hơn đây? - nó nổi sùng lên cãi nhau với hắn.
- An...em đang nói gì vậy...- Hắn biết phụ nữ mang thai rất hay dễ thay đổi thái độ nhưng hắn không nghĩ nó sẽ thay đổi đến mức này nên hắn có chúc ngỡ ngàng.

Còn nó\, tay nắm chặt như đang kìm chế\, trong đầu nó có suy nghĩ có nên mượn cớ này mà về Lucky 1 chuyến hay không.
- An...anh không đúng nhưng em đừng kích động\, sẽ ảnh hưởng đến con..- hắn nắm lấy tay nó nhưng nó gạt tay ra.
- Em đi tắm trước.


- nó gạt tay hắn và lấy bừa bộ pyjama trong tủ và bước nhanh đến phòng tắm.
- An...anh biết giờ tâm trạng em không tốt\, nên anh xuống nhà trước\, em nhớ bôi thuốc rồi xuống ăn tối.

Đừng vì giận mà bỏ bữa....- hắn đứng trước cửa phòng tắm nói nhưng đáp lại hắn chỉ là tiếng nước chảy.

Nhưng hắn vẫn đóng cửa phòng và xuống nhà.
Hắn xuống phòng ăn thì đã thấy ba mình ngồi ở vị trí chủ trì, hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh ông.
- Tử An không xuống sao? -
- Cô ấy xuống sao ba ạ...- giọng hắn có phần uể oải và điều này không khó để Phó Lâm nhận ra.
- Con và Tử An giữa 2 đứa có chuyện gì sao? -
..........
Lúc này nó vừa ra ngoài thì đã tìm ngay điện thoại để liên lạc với Eva, cũng may là San Chi không sao, chỉ do kiệt sức và bị trúng tay và tình hình giờ đã ổn.

Nó nhắn tin bảo Eva chuẩn vị vé máy bay cho cả ba người nhưng nó lại bay riêng.

Eva cũng không hỏi gì thêm vì cô hiểu khi nó bảo cô chuẩn bị vé máy bay thì cô đã hiểu nó đã có cách sang Lucky.
Nó nhắn tin xong liền tắt điện thoại, nhìn lại lọ thuốc nó nhớ lại lời nói của hắn lúc nãy, ngồi lại giường và nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương, sau đó cũng đóng cửa phòng và xuống phòng ăn.
" Phụ nữ mang thai tính là vậy đấy con, ngày xưa mẹ con cũng thế...ba phải làm theo ý bà ấy suốt đấy chứ, sợ làm phật ý rồi lại có chuyện không hay...
- Vâng..con hiểu rồi ba ạ...
- Xin lỗi ba vì bắt ba phải đợi...- nó nhẹ giọng và ngồi xuống cạnh hắn khi hắn đã kéo ghế cho nó.
- Không sao..ta và Ryan đang trò chuyện ...à mà ta nghe nói tay con bị thương\, không sao chứ? - Phó Lâm hỏi nó.
-Không sao thưa ba..

-nó nhìn lại tay mình sau đó nói.
Cả ba đều bắt đầu ăn tối đều rất vui vẻ cũng chẳng có gì cho đến khi Phó Lâm nhắc đến WATION.

- Dosu đúng thật rất ranh ma...may mà nhờ có Mayza\, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn rồi..Ryan\, sau này con nên cẩn thận hơn.

- Phó Lâm vừa ăn cơm vừa nhắc đếnviệc WATION khiến nó đang ăn cũng phải khựng lại.
- An..em làm sao vậy\, khó chịu chỗ nào sao? // Có sao không con.

- Hắn và Phó Lâm thấy sắc mặt nó không tốt với việc nó vừa buông đũa xuống.
- Con không sao...ba\, con muốn về nước một chuyến vì Lucky và cũng gì ngày giỗ của ba con...- nó nói nhưng giọng có chút buồn..
- Sao con không sáp nhập Lucky vào VIVIAN\, hiện tại con cứ bay suốt như thế này\, sức khỏe của con có chịu được không đấy\, ta nghĩ ba con ở bên kia thế giới cũng không muốn thấy con cực khổ như vậy.

"Cực khổ nhưng trả được thù thì ông ấy cũng vui lòng." nó nghĩ trong đầu nhưng cũng phải vẽ lên nụ cười để trấn an Phó Lâm.
- Vâng thưa ba...lần này về con cũng bàn về việc sáp nhập Lucky vào VIVIAN.

- câu nói của nó khiến Phó Lâm cười khà khà...
- Để anh thu xếp công việc rồi cùng về với em...- hắn quay sang nó nói.

- Không cần đâu...em về cùng với Eva\, ba và anh cứ yên tâm\, con sẽ giữ sức khỏe...-
- Được rồi Ryan à\, Tử An đã nói vậy rồi thì con cũng nên tin tưởng vào vợ con chứ....An à...con định khi nào về? - Phó Lâm hỏi.
- Có lẽ là 10 giờ sáng mai ạ...con đã nhờ Eva chuẩn bị vé máy bay giúp con.

- nó cố gắng chấn chỉnh tâm trạng mình thật tốt để đối đáp với Phó Lâm.
- Thôi vậy con chuẩn bị đi\, nhớ giữ sức khỏe và bảo vệ cháu ta thật tốt nhé..Ta về phòng trước.

- Phó Lâm lau miệng sau đó đứg dậy rời đi\, chỉ còn lại nó và hắn.
Quay lại với Eva và San Chi, San Chi đã tỉnh lại au khi truyền dịch cơ thể San Chi đã khỏe hơn và cả hai đang về nhà.

- Alo...Angus\, em đang chuẩn bị ra sân bay...\, anh bảo họ cứ để trong phòng em\, em về sẽ kí\, em bận việc\, bye.

- khi Eva và San Chi đã về đến nhà nên Eva cúp máy.

Vừa vào nhà San Chi đã hỏi ngay Eva.
- Chị muốn đi đâu.//Chúng ta sẽ về Mỹ..// Chúng ta??? - San Chi ngạc nhiên khi Eva nói "chúng ta"
- Phải..Chuẩn bị San Chi\,em ở đây sẽ rất nguy hiểm.

Chúng ta sẽ bay vào 3giờ.- Eva nhìn lại đồng hồ trên tay giờ đã 1 giờ sáng.Có nghĩa là cô và San Chi sẽ bay trước nó và đây chính là chủ ý của nó
Trong khi Eva đang chuẩn bị thì San Chi đứng trơ ra bất động, dòng nước mắt thi nhau chảy.
- San Chi\, San Chi...sao em khóc vậy..- Eva lay người San Chi.
- Chính Vy Vy đã cứu em nhưng một câu cảm ơn em cũng không nói được với cậu ấy\, giờ em phải theo chị sang Mỹ để tránh Tử Anh\, phải đến bao giờ em mới có thể gặp cậu ấy...huhu..- San Chi khóc như một đứa trẻ\, Eva đến trước San Chi và ôm cô vào lòng.
- Ngốc quá\, Vy Vy đã nói sẽ gặp em\, nhưng chưa đến thời điểm thôi\, nhưng bây giờ em phải lo cho mình trước đã\, phải an toàn rồi Vy Vy mới đến gặp em được chứ....Đừng khóc nữa\, nghe lời chị\, mau về phòng chuẩn bị đi\, chúng ta còn khoảng 1 tiếng nữa..// Thật là Vy Vy sẽ đến gặp em\, chị không gạt em chứ..- Eva nhìn San Chi trước mặt mình hệt như đứa trẻ nên cô gật đầu\, cô không thể làm gì hơn ngoài việc an ủi bằng cách úp mở thế này chứ thật ra trong lòng cô rất muốn nói rằng "chính Vy Vy đã kêu cô đưa San Chi rời khỏi đây"\, nhưng cô không thể nói.
Sau cái gật đầu của Eva, có lẽ San Chi đã yên tâm và nghe theo lời của Eva về phòng mình chuẩn bị.

Vừa đóng cửa phòng nhìn lại căn phòng trống trơn, cô chỉ biết tự nói rằng.
- Đây không phải là nhà của mình thì có gì để chuẩn bị chứ..- giống như đang tự cười nhạo mình\, nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó San Chi mở tủ đồ\, lấy ra 2 3 bộ Pyjama gì đó và trong đó là bộ váy vàng nhạt mà Eva đã tặng cô\, thực chất tất cả đồ trên tay đều do Eva mua cho cô cả nên cô mang theo\, cô rất quý nó.

Cầm bộ váy trên tay San Chi không hay cửa phòng mình được Eva mở ra và Eva đứng phía sau mình lúc nào cũng không hay.
- San Chi\, em chuẩn bị xong chưa.

- San Chi xoay người nhìn Eva\, trên tay cô là chiếc vali và trông Eva lúc này thật khác\, áo sơ mi quần âu sơ vin\, trên tay là áo vest cùng màu với quần âu\, giày cao gót đế vuông\, mái tóc dài được bung xõa ra.

Trông Eva rất ra dáng quý cô công sở.
Eva hỏi San Chi lại lần nữa San Chi không trả lời nhưng Eva nhìn thấy đồ trên giường.
- Em thay chiếc váy này đi\, qua đó chúng ta sẽ mua đồ.

Những thứ này..// em sẽ mang theo.


- Eva cầm bộ pyjama lên\, đây là bộ hôm trước cô cho San Chi mượn nhưng San Chi lại quyết mang đi\, ai biết rằng đây là thứ mang những kỉ niệm ít ỏi của cô.
- Được được\, em mau thay đồ đi\, chị sẽ bỏ nó vào vali.

- San Chi gật đầu.
Lúc này đã là 3 giờ 15 phút, nó đang đứng trước cửa sổ và nhìn lên trời, nhìn vào điện thoại chỉ giờ, có lẽ giờ này Eva và San Chi đang ở trên máy bay.

Mắt nó vẫn đang hướng nhìn nhưng ngôi sao trên bầu trời đêm kia, thật đẹp nhưng với ánh nhìn cùng tâm trạng của nó thì nhưng ngôi sao ấy chẳng có giá trị để nó thư giãn đầu óc.
Thật ra nó không ngủ mà chỉ giả vờ ngủ, nó nhìn hắn đang ngủ say trên giường, những hình ảnh lúc tối lại hiện lên.

Nó biết hắn muốn tốt cho nó và con nhưng chỉ trách Phó Lâm, ba của hắn quá tham khi dám đưa ra đề nghị sáp nhập LUCKY vào VIVIAN, VIVIAN là gì so với LUCKY.

Nhưng điều nó đáng lo ngại chính là những gì mà Phó Lâm nói lúc ăn cơm, là Mayza đã giúp VIVIAN.

Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi Mayza về quy mô và vị thế đều au VIVIAN và WAION,nhưng đùng một cái lại quay ngược lại giúp đỡ được VIVIAN.
- Mạc Tử Anh có khả năng đó sao? - nó nói thầm nhưng nếu đó là sự thật thì có lẽ nó nên nhìn Tử Anh bằng ánh mắt khác\, bởi cuộc chạm mặt lúc chiều vừa rồi nó cũng đoán ra được phần nào sau 2 năm Tử Anh đã thay đổi như thế nào? Bằng chứng là sự hiếu thắng\, độc đoán và đầy thủ đoạn\, bên cạnh đó cô ta cũng không ngừng rèn luyện mình\, ánh mắt cũng sắc bén hơn..
Nó nhớ lại câu nói của Tử Anh lúc nó đại diện VIVIAN kí hợp đồng với Mayza "Tao không còn là Tử Anh của ngày xưa", cộng với việc Mạc Danh đã ra tù, theo tính ông ta chắc sẽ không cam tâm mà trả thù.

Theo nó biết trong LUCKY vẫn còn Mạc Lan, với thái độ chống đối lần trước của bà ta về việc Eva, và cả những chuyện vừa xảy ra, sao lòng nó lại bất an thế này..Nó chạm vào điện thoại và gửi tin nhắn cho ai đó.
....................................
"Ting..."
- Gì thế này...lại phải điều tra nữa sao...- Angus than thở.
- Có chuyện gì thế Angus..sau xem xong có vẻ không vui vậy...- Otis ngồi đối diện hỏi\, cả hai đang cùng nhau ăn trưa.

Angus đang khó chịu thái độ cau có mấy ngày nay vì Eva\, giờ lại thêm nó.
- Vờ than thôi\, chứ làm sao dám trách cứ cô em gái thiên tài này chứ anh hai...- lời Angus nói làm Otis nghĩ ngay đến nó\, cũng đã lâu anh không nghe đến thông tin gì về nó.
- Tử An muốn em làm gì sao? - Otis hỏi\, anh vẫn giữ thái độ phong thái nghiêm túc điềm đạm.
- Em làm theo lời An nói đi...anh có hẹn với khách hàng anh đi trước\, khao anh nhá...- Otis đọc xong tin nhắn Angus gởi liền nhớ ra điều gì đó liền tìm cách rời đi\, trước khi đi anh còn vỗ vai Angus như thể động viên em mình.