Edit: Mavis Clay
“Ư!” Tiếng than khổ sở từ miệng Vân Khải phát ra, hắn oằn người quỳ xuống, mày nhíu chặt lại với nhau, Cung Thiên Tình thấy thế bối rối không biết phải làm thế nào, một tay Vân Khải đang nắm lấy cánh tay nàng, sức cực kỳ lớn, Cung Thiên Tình vừa chịu đau vừa lo lắng không thôi.


Không để nàng đi tìm Vân Phong thì nàng phải làm gì đây? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn hắn khổ sở như vậy sao? “Huynh buông ta ra! Ta phải đi tìm Vân Phong tới đây, lỡ huynh có chuyện gì nàng cũng có thể khống chế được.”
Cung Thiên Tình muốn vạch tay Vân Khải ra, nhưng hắn cắn răng tăng sức thêm, mạnh tới mức gần như muốn bóp gãy cánh tay của nàng.


“Không được đi tìm Phong nhi!” Vân Khải gào lên, ngón tay siết chặt lấy cánh tay Cung Thiên Tình, Cung Thiên Tình tái mặt cắn môi, thật sự không chịu nổi sức lực của Vân Khải, thực lực của hắn thấp hơn mình rất nhiều, nhưng sức lực lại lớn tới như vậy?
“Huynh… huynh bỏ tay ra trước đã… Tay ta sắp gãy rồi…” Cung Thiên Tình nói, Vân Khải lập tức thả tay ra, nàng nhìn cánh tay mình, trên đó hằn rõ năm dấu ngón tay, có thể thấy được vừa rồi hắn dùng sức lớn tới cỡ nào.


“Xin lỗi… Ta không thể… khống chế sức mình được nữa… Ư!” Vân Khải đột nhiên rùng mình, hắn chỉ cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể mình cháy càng ngày càng mạnh, “Thịch thịch!” Tim nhảy lên mãnh liệt, khiến Vân Khải cảm thấy linh hồn mình như đang bị ngọn lửa tống khỏi cơ thể mình.


“Ư!” Sự đau đớn và khó chịu lan rộng ra khắp nơi.

Vân Khải run lên bần bật, Cung Thiên Tình bối rối tới chực khóc.


“Vân Khải, ta có thể làm gì được đây?” Cung Thiên Tình không dám tuỳ tiện làm gì, sợ hắn sẽ càng khó chịu thêm, Vân Khải quỳ ở đó, gần như không nghe được tiếng nàng đang nói gì, toàn bộ thế giới của hắn như đang bị ngọn lửa bao trùm, nhiệt độ bên trong cơ thể khiến đầu hắn như muốn biến thành bột nhão.


“Vân Khải!” Cung Thiên Tình hoảng hồn, nàng thấy một bên má của Vân Khải bắt đầu có vết cháy lan ra, chẳng lẽ trong người hắn có ngọn lửa đang cháy?
“A!” Vân Khải cuối cùng cũng không chịu nổi nhiệt lượng trong cơ thể mình nửa, ngửa người hét lên một tiếng, một dòng năng lượng vô hình từ trong cơ thể hắn tuôn ra, nhanh chóng khuếch tán.

Sau đó, toàn thân hắn mềm oặt té xuống, bất tỉnh.


“Nhị ca!” Vân Phong đang nói chuyện với Vân Thăng chợt nhận ra dòng năng lượng dao động khác thường, lập tức tối mặt, Vân Thăng không biết chuyện gì xảy ra nhưng thấy vẻ mặt đó của nàng cũng hiểu rất có thể Vân Khải đã xảy ra chuyện.


Vân Phong lập tức lao về phía nguồn năng lượng dao động, Vân Thăng cũng nôn nóng theo sát ở sau, Vân Khải chỉ mới trở lại chưa tới một ngày.


Vân Phong tối mặt nhanh chóng chạy tới chỗ xảy ra chuyện, lúc thấy Vân Khải ngã xuống, trái tim nàng đau nhói.

Sẽ không đâu, nhị ca sẽ không sao.


“Vân Phong!” Cung Thiên Tình ôm lấy Vân Khải đang bất tỉnh, thấy Vân Phong tới mà vui tới phát khóc.

Vân Phong lao tới cạnh Vân Khải, vừa chạm tay vào người Vân Khải đã cảm nhận được nhiệt độ nóng rực tới khác thường.


“Phong nhi, Vân Khải sao thế?” Vân Thăng cũng đã tới nơi, Vân Phong lập tức hét lên, “Đại ca khoan hãy tới đây.

Trong cơ thể nhị ca có nhiệt độ khác thường, e rằng…”
“Đã lúc nào rồi còn quan tâm tới những chuyện này?” Vân Thăng tiến vội tới, Cung Thiên Tình vội vàng tránh ra, quỳ gối bên cạnh, ánh mắt tràn đầy lo lắng, Vân Thăng lập tức bọc Thuỷ Nguyên Tố lại quanh thân Vân Khải, nhưng trong chớp mắt, toàn bộ Thuỷ Nguyên Tố bị bốc hơi sạch sẽ.



Vân Thăng thấy thế giật mình, Vân Phong cũng ngạc nhiên.

Thấy Thuỷ Nguyên Tố bị bốc hơi, Vân Phong lập tức thử Thuỷ Nguyên Tố của mình, nhưng không ngờ rằng kết quả cũng y hệt.


“Phải hạ nhiệt độ trước đã!” Vân Thăng nhăm mày nhìn Vân Khải đang bất tỉnh, rốt cuộc là thứ gì đang thiêu đốt trong cơ thể nhị đệ, thậm chí còn nóng tới như vậy?
Vân Phong nhíu mày, trong đầu vang lên tiếng chuông nguy hiểm, rốt cuộc phải làm sao để hạ nhiệt độ xuống, Thuỷ Nguyên Tố lại gần cũng bị bốc hơi sạch sẽ, cơ bản không biết làm sao để hạ nhiệt.

Không biết dược tề sinh mạng có hiệu quả không… Vân Phong lộn cổ tay, một chai dược tề sinh mạng xuất hiện, nâng cổ Vân Khải lên chuẩn bị đổ vào.


“Đồ đệ, mau dừng lại.” Một giọng nói cắt phăng hành động của Vân Phong, nàng ngạc nhiên ngẩng lên, một bóng người tiên phong đạo cốt tiến tới, “Sư tôn!”
“Phong lão tiền bối!” Vân Thăng thấy Phong Thanh Huyền, trong lòng không khỏi nhẹ đi, Phong Thanh Huyền nhìn Vân Khải, nhíu mày, “Vừa rồi năng lượng dao động hẳn là từ người tiểu tử này toả ra, vi sư đang bế quan tu luyện, thật không ngờ lại bị năng lượng này cắt phăng.”
Cái gì? Vân Phong kinh ngạc, năng lượng kia lại ảnh hưởng tới cả sư tôn?
“Tiểu Phong Phong!” Lại thêm một người nữa chạy tới, chính là Khúc Lam Y, Vân Phong cũng hiểu ra, sức mạnh mà nhị ca phát ra vừa rồi cũng đã kinh động tới hắn.


Khúc Lam Y chạy tới thấy Phong Thanh Huyền cũng đang đứng đó thì không ngạc nhiên, năng lượng dao động vừa rồi khiến hắn rất ngạc nhiên, so với sự khảo nghiệm lần trước còn mãnh liệt hơn.

Hắn thật khó mà tin được đây chính là năng lượng phát ra từ cơ thể Vân Khải.


Phong Thanh Huyền tiến lên kiểm tra tình trạng của Vân Khải, đúng lúc này ba bóng người nữa chạy tới, là ba vị trưởng lão của Vân gia.


“Năng lượng dao động vừa rồi là xảy ra chuyện gì thế?” Ba vị trưởng lão vừa tới liền thắc mắc, sau đó thì nhìn thấy Vân Khải đang bất tỉnh, “Đây là nhị ca của Vân Phong – Vân Khải? Đứa trẻ này sao thế?” Ba vị trưởng lão Vân gia đều lo lắng, Vân Phong tránh ra để sư tôn có thể dễ dàng kiểm tra tình trạng của Vân Khải hơn, nhỏ giọng báo, “Chuyện xảy ra đột ngột, năng lượng vừa rồi là từ nhị ca phát ra.”
Ba vị trưởng lão ngạc nhiên.

Năng lượng vừa rồi khiến họ đều cho rằng từ Vân Phong mà ra, lại không ngờ rằng là từ cơ thể của một Vân Khải trông rất bình thường.


Khúc Lam Y chú ý tới tình trạng của Vân Khải, mặt mày nhăn nhó, Vân Phong đứng bên cạnh hắn, thấy vẻ mặt đó của hắn không khỏi nhỏ giọng hỏi, “Lam Y, chàng nhận ra được gì sao?”
Khúc Lam Y tối mặt đáp lại, “Ta không chắc lắm, nhưng tình huống trước mặt của Vân Khải không lạc quan cho lắm.”
Dây thần kinh trong đầu Vân Phong căng thẳng, không mấy lạc quan… Nhị ca vừa mới về chưa tới một ngày, chẳng lẽ ông trời muốn thu hồi lại hay sao? Không! Đừng hòng!
Bàn tay Vân Phong siết lại thành quyền, lòng bàn tay bị ngón tay đâm đỏ bừng, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Khải, đầu Vân Phong nóng lên, nhưng lại không thể làm được gì.


Phong Thanh Huyền kiểm tra xong thì nói, “Tình hình tiểu tử này không ổn.”
“Sư tôn, nhị ca sao rồi?” Vân Phong vội hỏi, người Vân gia đều rất lo lắng, Phong Thanh Huyền nhíu mày, nhìn sang Khúc Lam Y, “Tiểu tử, ngươi tới đây.

Dùng Quang Nguyên Tố của ngươi ổn định lại linh hồn của hắn.”
Khúc Lam Y nghe vậy không khỏi sửng sốt.

Ổn định linh hồn? Chẳng lẽ linh hồn Vân Khải xảy ra bài xích với cơ thể?
Không nói hai lời, Khúc Lam Y tiến tới dùng quang Nguyên Tố truyền vào cơ thể Vân Khải, khi quang Nguyên Tố tiến vào cơ thể Vân Khải, Khúc Lam Y tối mặt, phần nò hiểu ý của Phong Thanh Huyền.


“Phong tiền bối, đứa trẻ này rốt cuộc…” Ba vị trưởng lão nhỏ giọng nói, Phong Thanh Huyền vẫn không giãn được chân mày, “Đồ đệ, linh hồn tiểu tử này không hề tầm thường, cơ thể này không chịu nổi sức mạnh cường đại của hắn, mặc dù linh hồn có thể dung nhập với cơ thể, nhưng chỉ cần hơi thức tỉnh là cơ thể này sẽ chịu không nổi.

Linh hồn lực sẽ bộc phát ra, cuối cùng phá huỷ cơ thể.”

Chỉ vài lời của Phong Thanh Huyền đã nói rõ được tình hình, đơn giản thì một khi linh hồn có dấu hiệu thức tỉnh, cơ thể này cơ bản không chịu nổi, hai phía không thể nào đạt được tới mức độ dung hợp hoàn toàn.


“Ý của sư tôn là… tìm cho nhị ca một cơ thể mới?” Vân Phong nói, nhưng Phong Thanh Huyền lắc đầu, “Không còn kịp nữa, tách linh hồn là chuyện cực kỳ rắc rối, vi sư không nghĩ rằng đồ đệ sẽ để tiểu tử này lại chịu đau đớn thêm lần nữa đâu, huống chi tình hình hiện giờ cơ bản không thể làm vậy.

Mà cho dù có thể đi chăng nữa, cơ thể có thể phù hợp với linh hồn này cũng chưa chắc tìm ra ngay được, tuy nhiên có thể tính tới cái cơ thể này của vi sư.”
Lập tức ai nấy đều tối tăm mặt mũi, cảnh giới của Phong Thanh Huyền cao tới mức có thể dung hợp được linh hồn Vân Khải một cách hoàn hảo, dù là Vân Phong có lẽ cũng chưa chắc bì được.


“Phong tiền bối còn cách nào khác không?” Ba trưởng lão vội hỏi, “Có cách nào chỉnh sửa cơ thể này sao cho thích ứng được với linh hồn của nó không?”
Lông mày Phong Thanh Huyền giật giật, “Cũng không phải là không có cách, chỉ là sợ rằng trong thời gian ngắn không tập hợp đủ đồ bổn tôn cần.”
“Sư tôn cứ nói đi đừng ngại, dù có thế nào con cũng sẽ nhanh chóng tìm ra trong thời gian ngắn nhất.”
Phong Thanh Huyền khẽ thở dài, “Cải tạo cơ thể, nhất là cơ thể không hợp với linh hồn, khó càng thêm khó.” Ông lại thở dài thêm lần nữa, “Đồ đệ sẽ cần có ba thứ, kết tinh Thổ Nguyên Tố, đầu ma tức, và An Hoa Thảo Tinh.”
Phong Thanh Huyền nhìn vẻ mặt mơ hồ của người Vân gia, không khỏi thở dài, “Cả ba thứ này ta đã lâu không còn nghe tới nữa rồi, cũng chưa từng thấy chứ đừng nói là các ngươi.

Ba thứ này bất kỳ thứ nào cũng rất khó lấy được, đồ đệ, đừng trách vi sư nói khó nghe, thay vì tốn công đi tìm ba thứ này, chi bằng để tiểu tử kia chết lại còn tốt hơn…”
Trái tim Vân Phong run rẩy mãnh liệt.

Chết lại… Để nhị ca chết đi một lần nữa sao? Sao nàng có thể làm nổi chuyện đó?
“Phong tiền bối, nhất định sẽ tìm được.” Vân Thăng đột nhiên hét lên, vành mắt đã đỏ, “Đệ ấy về mới trở về chưa được bao lâu… Vất vả lắm mới…”
Phong Thanh Huyền nhíu mày không nói gì nữa, Khúc Lam Y vẫn im lặng, Quang Nguyên Tố chậm rãi chảy vào cơ thể Vân Khải, sắc mặt của ba vị trưởng lão cũng kém, Đại Trưởng Lão thở dài, “Cho dù có khó tìm cũng không thể cứ thế mà bỏ được… Lập tức ban lệnh, chắc chắn sẽ có manh mối.”
“Ba thứ này phần lớn mọi người đều không biết nó là gì, người biết có khi toàn là mấy lão già khú đế cỡ ta, thế gian còn bao nhiêu người như thế đây?” Giọng nói Phong Thanh Huyền ảm đạm, ba trưởng lão Vân gia nhăn mày không nói gì nữa.


“Sẽ tìm được thôi, con nhất định sẽ tìm được.” Vân Phong siết chặt nắm đấm, cảm thấy lòng bàn tay nhói nhói, Phong Thanh Huyền thấy nàng cứng rắn như thế không khỏi hơi lắc đầu, vung tay lên, cơ thể Vân Khải lơ lửng trên không, “Nếu đồ đệ đã quyết, vi sư không nói gì nữa, trước hết sắp xếp ổn thoả cho tiểu tử này đã rồi vi sư sẽ nói chuyện tiếp với con.”
Vân Phong gật đầu, Vân Khải được đặt trong phòng Vân Phong, ba vị trưởng lão Vân gia, Khúc Lam Y và Cung Thiên Tình đều có mặt ở đây, vốn Vân Phong và Vân Thăng không muốn kinh động tới Vân Cảnh, nhưng Vân Cảnh đã biết chuyện.

Trong viện Vân Phong, mọi người ngồi xuống, mặt mày ai nấy u ám.


Phong Thanh Huyền ngồi ở giữa, “Hiện giờ chủ yếu cần hiểu một vấn đề, rốt cuộc là cái gì đã tác động tới linh hồn tiểu tử này thế, nếu không cho dù lấy được cơ thể cường hoá, linh hồn lâu lâu lại bùng phát ngoài ý muốn thì vẫn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Đều tại ta!” Cung Thiên Tình đỏ mắt, “Là lỗi của ta! Đang yên đang lành tự nhiên nói về U Nguyệt làm cái gì cơ chứ?”
“U Nguyệt?” Phong Thanh Huyền nhíu mày, Vân Phong giải thích vài câu, ông liền hiểu ra, “Nói như thế, nguyên nhân là do phấn khích?”
Khúc Lam Y nhíu mày, nói vậy điều kiện Vân Khải và hắn khá là giống nhau, lúc chuyển đổi cảm xúc mãnh liệt mà không thể khống chế sẽ kích thích năng lượng bản thân, trước đây hắn đã như thế, nhưng hiện giờ hắn đã có thể khống chế được phần nào.


“Cảm xúc này…” Vân Phong nhíu mày, “Thiên Tình, ngươi đừng tự trách, nếu không phải hôm nay ngươi kích thích cảm xúc của nhị ca, tình hình thế này xuất hiện sớm có khi lại là tốt.”
“Phong tiền bối có manh mối gì về ba thứ này không?” Ba vị trưởng lão hỏi, Phong Thanh Huyền đáp, “Hiển nhiên có một chút, nếu không bổn tôn đã không đưa ra cách này.”
Mọi người thở nhẹ ra một hơi, Vân Phong cảm thấy sư tôn thật cường đại, cứ như thế gian này không có gì mà ông không biết vậy.

Ba thứ đồ này nàng cũng chưa từng nghe thấy, kiến thức của sư tôn đúng là cao xa hơn mình.


“Kết tinh Thổ Nguyên Tố thì bổn tôn từng may mắn được nhìn thấy, chỉ là nó nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người, rồi mất dấu, các kết tinh nguyên tố khác cũng thế.” Phong Thanh Huyền nói, trong đầu Vân Phong loé lên một tia sáng.


Cổ tay lộn vòng, một món đồ gần như đã bị nàng quên mất xuất hiện, “Sư tôn, kết tinh Thổ Nguyên Tố có phải là thứ này không?”
Phong Thanh Huyền thấy đồ trong tay nàng liền sững sờ, “Sao đồ đệ lại có được thứ này thế? Đây đúng là kết tinh Thổ Nguyên Tố, có điều chỉ là một mảnh vụn, nhưng mà cũng đủ rồi, cần kết tinh Thổ Nguyên Tố là để lúc cường hoá cơ thể có thể ổn định vững lại linh hồn ở trong, Kết tinh cũng không cần nhiều.”
Người ở đây thở phào, Vân Phong thậm chí còn có sẵn cả kết tinh, đây là điều mọi người kể cả Phong Thanh Huyền đều không ngờ tới.


Mảnh kết tinh này là lấy được từ Bảo Kính Thần Đồ gia, nằm trong tầng cuối cùng, có thể thấy nó quan trọng tới cỡ nào, có thể là Bặc Nguyên gia ở sau lưng Thân Đồ gia chiếm được.


Khi đó ma thú khế ước của mình nuốt mảnh kết tinh này vào ngoại hình đều biến đổi, kết tinh Thổ Nguyên Tố vẫn chưa được sử dụng là bởi vì lúc ấy Vân Phong vẫn chưa khế ước với Hoa tỷ, sau khi khế ước với Hoa tỷ xong thì vật này dần chìm vào quên lãng, hơn nữa với giống loài của Hoa tỷ có lẽ cũng không quá cần tới thứ này.


Vân Phong cũng vì mình mà thở phào một hơi, có thể giữ món đồ này tới nay coi như cũng là may, không nhờ lại có thể giúp được chuyện của nhị ca, thật là tốt quá!
“Có thứ này của đồ đệ, cũng đồng nghĩa đã giải quyết xong phần khó nhất rồi.” Phong Thanh Huyền thả lỏng cơ mặt, “Vi sư cho rằng không biết tung tích của thứ này mới là khó tìm nhất, nên mới nghĩ cách này là bất khả thi, nhưng mà bây giờ xem ra chỉ còn là vấn đề thời gian.”
Vân Phong đưa kết tinh Thổ Nguyên Tố cho Phong Thanh Huyền, nghe lời ông nói cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, xem ra hai loại tiếp theo sư tôn biết tung tích, chỉ là vấn đề tốc độ mà thôi.


Phong Thanh Huyền cất kết tinh Thổ Nguyên tố đi, nói tiếp, “Đầu ma tức, ma tức chính là cự mãng ba đầu, tương truyền trên người nó có máu Cổ Long, mỗi cái đầu đại diện cho một linh hồn, nên con ma thú này có tới ba linh hồn, tương tự, nó cũng có ba năng lực không thể xem thường.

Về phần An Hoa Thảo Tinh thì nó là thứ đi kèm với cự mãng, nó sinh trưởng ở mảnh đất có hơi thở ma tức, hấp thụ rất nhiều tinh hoa, có công dụng đặc biệt với linh hồn.”
Ma tức có ba linh hồn cường đại hơn linh hồn lực rất nhiều.

“Chỉ cần tìm được một hai, cái còn lại cũng sẽ xuất hiện.”
Vân Phong lại thở phào, như vậy cũng không tính là quá khó, hai thứ luôn đi kèm với nhau, tìm được là tìm luôn một thể được rồi.


“Nha đầu, chuyện này để cho chúng ta làm đi.” Ba vị trưởng lão Vân gia nói, Vân Phong lại lắc đầu, hiểu ý tốt của ba vị trưởng lão, nhưng chuyện của nhị ca nàng nhất định phải đích thân làm.

Huống chi Vân gia cũng còn rất nhiều việc phải xử lý, Đông Tây Liên Minh mới thành lập, còn có chuyện liên hiệp Tứ Đại Gia Tộc, Vân gia còn phải chuẩn bị để tham gia.

So với những chuyện đó, chuyện của Vân Khải vẫn nên để nàng tự làm vẫn hơn.


“Đa tạ ba vị trưởng lão đã nghĩ cho Phong nhi, nhưng mà chuyện nhị ca… con muốn tự mình làm.”
Phong Thanh Huyền lên tiếng, “Đồ đệ đi sẽ đảm bảo hơn chút, ma tức là ma thú cường đại, chỉ có mỗi nó có thể đối đầu thôi.

Ba vị trưởng lão còn phải lo nhiều việc khác cho Vân gia, dù sao tình hình của tiểu tử này cũng phải có lý do hợp lý.”
“Haizzz, đành vậy thôi, chúng ta đành phải đứng sang bên vậy.” Ba trưởng lão bất lực thở dài, Khúc Lam Y hiển nhiên muốn đi cùng với Vân Phong, nhưng Phong Thanh Huyền bác bỏ hắn, “Ngươi nên ngoan ngoãn mà ở lại đây, chỗ này chỉ có mỗi ngươi có thể dùng Quang Nguyên Tố để ổn định linh hồn của hắn thôi.”
Mặc dù Khúc Lam Y không muốn, nhưng đành phải ở lại, Cung Thiên Tình cũng muốn đi cùng Vân Phong, có thể làm chút gì đó cho Vân Khải, hơn nữa tình trạng này của hắn nàng có đẩy cũng không hết được trách nhiệm.


Nhưng Phong Thanh Huyền lại rất không khách khí cự tuyệt nàng, “Với thực lực của ngươi chỉ tổ cản trở đồ đệ, ở lại đi, lỡ linh hồn tiểu tử này có gì thì tử hoả của ngươi có thể phát huy tác dụng.”
Vì ông đã nói nên hai người đành phải ở lại Vân gia, Vân Cảnh và Vân Thăng mặc dù cũng muốn đi nhưng đều bị Phong Thanh Huyền cản lại, cuối cùng Vân Phong chuẩn bị lên đường một mình.


“Đồ đệ, nhớ lấy, vi sư dốc toàn lực cùng lắm chỉ có thể bảo vệ tiểu tử này được ba tháng, hết thời gian dù con có mang đồ cần về cũng không thể cứu vãn nổi đâu.” Lời Phong Thanh Huyền đọng lại trong đầu Vân Phong, ba tháng… Thời gian cấp bách, nàng không thể lãng phí bất kỳ giây phút nào, lập tức lên đường rời khỏi Vân gia.


Vừa ra khỏi cửa chính, một bóng người đã đứng chờ Vân Phong sẵn, nàng ngạc nhiên, “Khinh Thần?”
Vân Khinh Thần mỉm cười đứng đằng xa, thấy Vân Phong ra ngoài liền nói, “Tiểu cô cô, lần này mang con theo được không?”
Vân Phong ngạc nhiên, thực lực của Kinh Thần cũng không thấp mấy, Tôn Vương cấp chín, cố gắng thêm một khoảng thời gian nữa rất có thể sẽ vào được cấp bậc Tôn Hoàng.

Nhưng lần này nàng không phải ra ngoài để tu luyện, “Lần này thì không được, Khinh Thần.”
Sắc mặt Vân Khinh Thần nghiêm túc, “Con hiểu rõ tiểu cô cô đi lo chuyện của nhị thúc, con cũng muốn làm chút gì đó cho nhị thúc, mặc dù con là hậu bối, mặc dù con chỉ mới gặp nhị thúc mới một lần, nhưng suy cho cùng thúc ấy vẫn là nhị thúc của con, giống như tiểu cô cô vậy, đều là người thân của con mà, đúng không?”
Vân Phong không biết nên nói gì, tình cảm của đứa trẻ này giống nàng, rất thâm tình với người thân của mình.

Khinh Thần như thế, nàng phải từ chối như thế nào đây?
“Con sẽ không tạo rắc rối cho tiểu cô cô đâu.

Con có khả năng tự vệ, tuyệt đối sẽ không làm khó tiểu cô cô.” Vân Khinh Thần tiến lên một bước, “Tiểu cô cô, đưa con theo đi.”
Vân Phong mỉm cười, đưa tay vuốt tóc Vân Khinh Thần, đứa trẻ này thật là… “Con phải biết rằng, chuyến đi này cực kỳ hung hiểm, vào lúc nguy hiểm, tiểu cô cô chưa chắc có khả năng bảo vệ con.”
Vân Khinh Thần cười lớn, “Khinh Thần hiểu ạ.”
“Biết sẽ gặp nguy hiểm vẫn nhất định phải theo?”
Hai mắt Vân Khinh Thần vụt sáng, “Tiểu cô cô thì sao? Biết rõ sẽ gặp nguy hiểm thì vẫn sẽ đi chứ?”

Vân Phong cười khẽ, vỗ lên vai Khinh Thần, đứa trẻ này… thật sự trưởng thành rồi.

“Đã vậy thì ta cũng không nói nhiều nữa, chúng ta đi thôi.” Không phải Vân Phong không suy tính, cho dù không để tên nhóc này theo nó cũng sẽ lén mà theo, tính tình của Vân Khinh Thần có một phần cứng đầu của Vân gia, họ đã quyết tâm điều gì thì sẽ theo tới cùng.

Thay vì để cho hắn lén theo sau, chi bằng để theo sát bên người, dù có nguy hiểm Vân Phong cũng sẽ không để nguy hiểm tới được người cháu của mình.

Trên đường cũng có nhiều chỗ để trải nghiệm, Vân Khinh Thần có thể lĩnh hội được nàng cũng rất vui.


Vân Khinh Thần được Vân Phong đồng ý cực kỳ vui vẻ, tốc độ Vân Phong hiển nhiên hắn theo không kịp, để tiện lên đường, Lam Dực hiện thân để hai người ngồi lên lưng.


Vân Khinh Thần cẩn trọng hỏi tình hình của Vân Khải, Vân Phong nói giản lược, không muốn để cháu mình quá lo lắng.

Mặc dù Vân Phong nói không nhiều, nhưng Vân Khinh Thần vẫn có thể kết luận được từ từng từ ngữ, tình hình nhị thúc không tốt chút nào.


Sư Ưng khổng lồ bay qua bầu trời tới thẳng nơi mà Phong Thanh Huyền đã báo trước, Vân Kinh Thần nhìn mây trắng nhạt ở xung quanh, nói, “Thật sự không ngờ ma thú như ma tức lại xuất hiện ở một nơi như thế này ở Ngoại Vực.”
“Đúng thế, theo lý xuất hiện ở Nội Vực nghe còn đúng, nhưng mà sư tôn đã nói rồi, đó là tin nghe được vào thời của ông, lần này chúng ta tới hoàn toàn là dựa vào vận may, nếu ma tức ở đây thì tốt, nếu không có thì chúng ta phải tìm lại từ đầu.” Ánh Vân Phong tối sầm, đây cũng là chỗ mà nàng lo lắng, ma thú kiểu ma tức như thế này nàng hoàn toàn không biết gì cả, một khi nó đã rời khỏi chỗ mà sư tôn nói, nàng hoàn toàn không có manh mối, không biết phải đi đâu mà tìm.


“Vậy chúng ta mau tới đó, càng sớm càng tốt.” Vân Khinh Thần nói, Vân Phong gật đầu, đôi cánh khổng lồ của Sư Ưng vỗ mạnh, tốc độ cao hơn rất nhiều.


“Khinh Thần con đã từng tới Ngoại Vực chưa?” Vân Phong hỏi, Vân Khinh Thần cười, “Thực ra thì chưa, lúc con tới Trung Đại Lục thì không dừng lại ở Ngoại Vực mà tới thẳng Trung Vực, tiểu cô cô thì sao?”
Vân Phong cười trừ, “Ta không dừng lại quá lâu ở Ngoại Vực, mảnh lãnh thổ bên ngoài này khá xa lạ với ta.” Lúc tới Trung Đại Lục là nhờ phụ thân Lăng Khiếu Vân Lăng Thiên Túc xé ra một vết nứt không gian để đưa đi, cư dân sinh sống ở Ngoại Vực gần như là bị vứt bỏ, nếu không đã chẳng có đấu trường quyết đấu, tình hình Ngoại Vực hết sức ác liệt, con người ở đây phải đấu tranh sinh tồn, có chút khó khăn.


Huống chi cư dân ngoại vực thực lực đều na ná như nhau, cấp bậc Tôn Giả cũng ít, lúc đầu Vân Phong là từ đây tiến tới Trung Vực, mặc dù thực lực của con người sống ở Ngoại Vực kém, nhưng có lẽ ma thú thì khác, so với hoàn cảnh ác liệt của con người, có lẽ đây chính là nơi sinh tồn của ma thú.


“Suy cho cùng con người và ma thú vẫn khác nhau.” Vân Phong lẩm bẩm, “Tầm mắt con người cuối cùng vẫn có hạn, thân là con người hiển nhiên suy nghĩ trong lòng đều là tầm nhìn của con người, Ngoại Vực cũng như thế.”
Vân Khinh Thần suy tư, ngẫm lại những lời của Vân Phong vừa nãy, “Khinh Thần, là Triệu Hồi Sư, chúng ta là người gần gũi với ma thú nhất, nhưng cho dù là thế, chúng ta cơ bản vẫn là con người, có rất nhiều chỗ không rõ về thế giới ma thú, cũng có những phần không thể nào chạm tới được.”
“Tiểu cô cô cũng có những phần không thể chạm tới?” Vân Khinh Thần thắc mắc, Vân Phong mỉm cười, “Suy cho cùng ta cũng là con người, dù tính ta có quan hệ hữu nghị với ma thú cỡ nào đi chăng nữa cũng không có nghĩa quan hệ giữa ma thú với nhân loại cũng như thế.”
Vân Khinh Thần nhíu mày, “Đúng thực là thế, giữa con người và ma thú có một rào cản khó có thể vượt qua, con người bị ma thú ghét bỏ thậm chí là căm hận, thân là Triệu Hồi Sư, có thể cảm nhận được cảm giác này.”
“Ta đã luôn nghĩ rằng, trong nhân loại sao lại ra đời cái nghề Triệu Hồi Sư này, còn có một ngành tương tự khác là Thuần Thú Sư, những nghề này đều nhắm vào ma thú, bây giờ ma thú và nhân loại phân kia địa bàn, không cho phép đối phương tiến vào, rốt cuộc nguyên nhân là do đâu?”
“Vấn đều này… quá mức cao xa.” Vân Khinh Thần cười khan, “Tiểu cô cô, con không hiểu lắm.”
Vân Phong lắc đầu, “Không sao, chuyện như thế này con không cần phải hiểu đâu, thế giới này là thế đấy, đã hình thành quy tắc thì cũng không thể nào thay đổi được.”
“Chủ nhân, trước mặt chính là không gian đang bị vặn vẹo!” Tiếng Lam Dực vang lên, Vân Phong ngẩng lên, thấy phía trước có Không Gian Nữu Khúc, với thực lực của Vân Phong hiện giờ, mở một hành lang không gian không phải là việc khó.


Vân Phong đứng lên, bàn tay nắm chặt vào không khí, Không Gian Nữu Khúc trước mặt lập tức bị một lực vô hình túm lấy, cánh tay Vân Phong kéo ra, bàn tay dùng lực.


“Rắc rắc!” Không gian bị kéo ra.


“Khinh Thần, ngồi vững.” Vân Phong nói, Vân Khinh Thần sau hồi kinh ngạc thì gật mạnh đầu, trong lòng rung động.

Lam Dực xông lên, Không Gian Lực to lớn bốn phía ép tới, nhưng đều bị Không Gian Lực của Vân Phong cản lại ở ngoài.


Từ Nội Vực ra thẳng tới Ngoại Vực không cần phải đi qua Trung Vực.

Đó là điều mà người thường không thể làm được.