“Gớm, gì mà tự ái chứ, cậu ta nhặt rác trong công viên ăn bao năm qua thì còn tự ái cái nỗi gì nữa, nhà mình thu nhận cậu ta đã là phúc phận tu luyện tám đời rồi”.
Advertisement
Lý Mai trông thì phúc hậu nhưng cách ăn nói lại cực kỳ đay nghiến và chì chiết.

Tô Chính Khôn thở dài, không tranh cãi với bà ta nữa mà ra ngoài thăm cháu trai của mình.
“Cháu của ông về rồi, qua đây cho ông ôm cái nào”.
Tô Cẩn Nghiên hay tin cũng chạy về, vừa vào nhà đã ôm chầm lấy cháu trai mới hơn một tháng tuổi.

Cả nhà vây quanh đứa bé nói cười rôm rả, chỉ có Tô Cẩm Nguyệt là ngồi ở quầy thu ngân viết viết như người ngoài.
Ngô Hạo nhận ra Lý Mai và vợ chồng Hồ Á Kiệt đều không muốn gặp Tô Cẩm Nguyệt, từ lúc vào nhà đến giờ không hề nhìn cô lấy một lần.

Có lúc Tô Cẩm Nguyệt muốn ôm đứa bé một cái nhưng chị dâu Tống Thiến không cho.

Gia đình này không hòa thuận như hắn nghĩ, Ngô Hạo bỗng nhiên thấy đồng cảm với Tô Cẩm Nguyệt.

Kiếp trước hắn cũng bị mẹ kế chèn ép, gây khó dễ từ nhỏ nên mới cố gắng phấn đấu, trở thành một người độc lập và ra ở riêng.

Nhưng dù gì hắn cũng còn đỡ hơn Tô Cẩm Nguyệt, ít nhất hắn tay chân lành lặn, có điều kiện ra ở riêng, còn Tô Cẩm Nguyệt là người câm, có lẽ đã chịu nhiều uất ức suốt bao nhiêu năm qua, trong lòng đau khổ cách mấy cũng không thể nói.
“Mày làm cái quái gì vậy hả, mày đưa tiền cho nó làm gì?”
Lý Mai thình lình quát to khiến cả nhà hoảng sợ giật cả mình, bấy giờ mới phát hiện Tô Cẩm Nguyệt đang cầm một xấp tiền lại gần Ngô Hạo đang hái rau.
Tô Cẩm Nguyệt ngẩn người, nhìn bố.
Tô Chính Khôn trừng mắt nhìn Lý Mai: “Tự dưng la lên làm gì, làm con sợ rồi kìa.

Ngô Hạo làm ở đây tròn một tháng rồi nên tôi phát ít tiền lương cho cậu ta thôi”.
“Ai mượn ông phát lương cho cậu ta? Ăn mày được cho ăn cho ở là may mắn lắm rồi, lại còn phát lương? Ông nhiều tiền quá nhỉ, đưa đây tôi mua sữa bột cho cháu tôi”.
Lý Mai giật số tiền Tô Cẩm Nguyệt đang cầm rồi nhét vào tay Tống Thiến.
Tống Thiến không biết ngại là gì, bỏ luôn vào túi xách rồi hừ lạnh với Tô Cẩm Nguyệt: “Mẹ nói đúng đấy ạ, ăn mày như cậu ta thì cần tiền làm gì.

Phải rồi, có phải cô thích cậu ta không đấy? Hai đứa câm đúng là trời sinh một cặp, hay là hai đứa bây lấy nhau đi, đỡ cho bố mẹ cứ lo không ai thèm lấy”.
Câu vừa dứt thì tất cả mọi người đều sửng sốt.
Câu nói bâng quơ của Tống Thiến khiến người trong nhà Tô Chính Khôn có suy nghĩ riêng.
Tô Chính Khôn rất lo lắng cho chuyện cưới xin của con gái lớn.

Con bé này mất mẹ khi chỉ mới bốn tuổi, mẹ kế Lý Mai khi có người ngoài còn đối xử tốt với con bé, còn sau lưng thì làm đủ thứ chuyện xấu.


Thật ra ông ấy cũng biết điều đó, nhưng vì sự bình yên của cả gia đình, hầu như ông ấy chỉ biết nhẫn nhịn, cố gắng dành tình yêu thương cho con nhiều nhất có thể.

Nay ông ấy đã già, đã nhờ rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho cô nhưng không phải người què thì là người mù, gả cô qua còn phải chăm lo cho người khác.

Ông ấy là bố, không hề muốn con gái chịu khổ, ngặt nỗi người bình thường lại không muốn cưới một người câm, chuyện này trở thành mối lo khắc khoải trong lòng ông ấy.
Bây giờ nghe Tống Thiến nhắc đến chuyện này, Tô Chính Khôn chợt thấy cũng ổn lắm.

Sau một tháng quan sát, mặc dù đứa trẻ Ngô Hạo này cũng bị câm nhưng tính tình đơn giản, tay chân lành lặn, có thể tự lo cho cuộc sống của bản thân, không những vậy trình độ văn hóa còn không thấp, sống với Cẩm Nguyệt sẽ không có quá nhiều gánh nặng, giữ hai đứa bên cạnh thì khi mình già rồi cũng có người quan tâm lo liệu cho.

Hồ Á Kiệt không phải con ruột nên ông ấy không dám trông chờ.
“Ý kiến của Thiến Thiến cũng được đó, ông Tô, hay là cho Ngô Hạo vào nhà mình đi?”
Không ngờ Lý Mai cũng đồng ý, có điều ý đồ của bà ta không hề đơn thuần.

Từ khi vào nhà họ Tô, bà ta đã ghét đứa con ghẻ Tô Cẩm Nguyệt rồi.

Điều kiện của Tô Chính Khôn khá tốt, sau khi chuyển ngành đã mua cửa tiệm này và dùng tài nấu nướng học được trong bộ đội để mở quán cơm, buôn bán cũng đông khách, một năm có thể kiếm được hai ba trăm ngàn, ngoài ra còn được nhận hơn bày ngàn phí tự chủ nghề nghiệp mỗi tháng, những năm qua nuôi ba đứa con hoàn toàn không vất vả, không những thế còn mua nhà, mua xe cho con trai cưới vợ.

Đứa con ghẻ Tô Cẩm Nguyệt này chắc là không ai thèm lấy rồi, mặc dù cho ở trong nhà hơi chướng mắt nhưng được cái chăm chỉ, hết giặt quần áo tới lau sàn, bà ta chưa phải động tay vào việc nhà lần nào, khác nào giúp việc miễn phí đâu.

Nay lại có thêm đứa câm ở rể, tức là hai giúp việc miễn phí còn gì, sau này già đi còn có người bưng trà đưa nước cho.

Con trai và con dâu của bà ta chẳng được tích sự gì, Tống Thiến cũng láu cá lắm.
“Không được, con không chấp nhận! Chị con vừa đẹp vừa thông minh, sao có thể lấy một tên ăn mày chứ!”
Tô Cẩn Nghiên phản đối.

Mặc dù cô ta thương hại Ngô Hạo, nhưng trong lòng cô ta hắn chỉ là một tên ăn mày không hơn không kém.

Tuy chị không nói được nhưng vừa đẹp lại vừa vô cùng thông minh, người thường lấy được chị ấy đã là may mắn lắm rồi, Ngô Hạo làm gì có tư cách cưới chị ấy.